Chương 27: Thất sủng

Từng nhóm thị quân đi vào.

Trái phải hai bên Sở Thanh Hoàng đều đã chuẩn bị sẵn ghế ngồi, mấy thị quân cũng đều rất thức thời, không có chủ động tới gần Sở Thanh Hoàng. Ngược lại là Phượng Cẩn Chi, vậy mà gã sai vặt lại tự nhiên đỡ hắn đến vị trí bên trái Sở Thanh Hoàng, đang muốn ngồi xuống, lại nghe Sở Thanh Hoàng nói: "Ngươi ngồi phía đối diện đi."

Thân thể Phượng Cẩn Chi cứng đờ, phần dưới eo cong xuống đã không thể thẳng lên, lạnh lùng căm tức nhìn Sở Thanh Hoàng: "Ngươi rốt cuộc có ý gì?"

Mặt mày Sở Thanh Hoàng lạnh lẽo nhìn hắn: "Ngươi lại muốn quỳ tiếp?"

Phượng Cẩn Chi cắn chặt răng, áp phẫn hận xuống, xoay người đi đến phía đối diện nàng ngồi xuống, mông vừa chạm đến ghế, đau đến mức khiến hắn run run lên, thân thể cứng ngắc không dám động.

Bốn đôi mắt đồng thời rơi xuống mặt hắn.

Phượng Cẩn Chi cố nén nóng rát chật vật trên mặt, trong lòng lại hung hăng mắng chửi Sở Thanh Hoàng, hắn lại đứng thẳng người, ngữ khí cứng đờ nói: "Ta đứng ăn."

Sở Thanh Hoàng không nói chuyện.

Phượng Cẩn Chi hai ngày nay vừa mới ăn năm mươi đại bản, đi đứng đã là vô cùng khó khăn, có thể ngồi xuống được mới là lạ.

Ôn Trạm bình tĩnh mà mở miệng: "Phò mã gia thân thể kiều quý, lớn như vậy đại khái hẳn là chưa từng bị đánh bản tử, điện hạ thông cảm cho thương thế của hắn, cho phép hắn đứng ăn đi."

Tuy rằng ngữ khí Ôn Trạm nghe ôn hòa vô cùng, nhưng bốn chữ "thân thể kiều quý" lúc này đối với Phượng Cẩn Chi mà nói, không thể nghi ngờ ý châm chọc trần trụi.

"Mọi việc đều có lần đầu tiên, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai." Hồng Vũ chớp chớp con ngươi ngây thơ vô hại, "Chờ phò mã gia bị đánh nhiều lần, phạt quỳ nhiều lần, hẳn là sẽ không kiều quý nữa."

Ánh mắt Phượng Cẩn Chi đột nhiên lạnh băng, nhìn chằm chằm Hồng Vũ bằng ánh mắt lạnh lẽo sát khí, như là hận không thể lập tức kéo hắn ra ngoài đánh chết.

"Phò mã gia đây là ánh mắt gì?" Hồng Vũ khó hiểu, "Ta nói không đúng sao?"

Tề Lăng thản nhiên tự tại bưng chén trà lên, nhấp một ngụm: "Ngươi nói đúng, nhưng đại khái là phò mã gia không thích nghe."

"Nếu ta nói đúng, vì sao phò mã gia lại không thích nghe?"

"Bởi vì lời nói thật thường không xuôi tai."

Hồng Vũ cái hiểu cái không mà a một tiếng.

Sắc mặt Phượng Cẩn Chi xanh một trận trắng một trận, nhịn không được muốn phát giận. Đám thị quân đê tiện này, lúc trước đều không có tư cách nói chuyện trước mặt hắn, lúc này vậy mà dám ném đá xuống giếng, cũng không sợ về sau sẽ bị hắn trả thù?

"Phù Thương." Sở Thanh Hoàng như là không nghe thấy mấy người họ miệng mồm tranh nhau, nhàn nhạt mở miệng, "Lại đây ngồi."

Một thân hắc y của Phù Trần gật đầu dạ một tiếng, không nói một câu mà ngồi xuống vị trí bên trái cạnh Sở Thanh Hoàng.

Như là không hẹn mà gặp, ánh mắt của bốn thị quân đồng thời từ trên mặt Phượng Cẩn Chi rời đi, cùng quay đầu nhìn về phía Phù Thương: "..."

Bọn họ còn tưởng rằng Sở Thanh Hoàng là không muốn ngồi gần người khác, không nghĩ tới bọn họ đã sai rồi, Sở Thanh Hoàng chỉ là không muốn ngồi dựa gần Phượng Cẩn Chi mà thôi.

Có điều, ảnh vệ bên cạnh có thể ngồi dùng bữa cùng chủ tử là khi nào?

Sắc mặt Phượng Cẩn Chi đã là khó coi tới mức khó hình dung được, đó là một loại hỗn tạp khϊếp sợ, phẫn nộ, bị nhục nhã chật vật, cùng với hận mà không thế đem bọn họ ra gϊếŧ chết cho hả giận mới thôi.

"Phò mã thân thể không khỏe, bắt đầu từ hôm nay, trong phủ công chúa ngoại trừ bổn cung ra, toàn bộ quyền nội chủ sự đều giao cho Phù Thương phụ trách." Sở Thanh Hoàng bình tĩnh phân phó, "Các ngươi có chuyện gì, thì đến gặp Phù Thương xin chỉ thị."

Ách?

Hồng Vũ nhìn thoáng qua Phù Thương, giữa mày hơi nhíu: "Nghe nói Phù Thương là ảnh vệ bên cạnh điện hạ, chính là loại bên người hai mười hai canh giờ không xa rời nhau. Nếu như vậy, bọn ta đến xin chỉ thị hắn, không phải đồng nghĩa đến gặp điện hạ xin chỉ thị sao?"

Chuyện nhỏ đến gặp Sở Thanh Hoàng xin chỉ thị, nếu lỡ đến quấy rầy vị điện hạ này nghỉ ngơi hay làm chuyện khác, có thể bị quất roi hay không?

Ôn Trạm chậm rãi gật đầu: "Hình như cũng đúng."

Tề Lăng cũng gật đầu theo.

Thẩm Trọng Cẩm tiếp tục gật đầu.

Phù Thương không nói gì, trầm mặc như là không khí.

"Có vấn đề sao?" Sở Thanh Hoàng giương mắt nhìn mấy người bọn họ, ngữ khí lạnh nhạt.

Ôn Trạm trầm mặc một lát: "Không thành vấn đề."

Hồng Vũ vội vàng lắc đầu: "Không có vấn đề gì, cẩn tuân theo phân phó của điện hạ."

Thẩm Trọng Cẩm và Tề Lăng cũng cùng nói: "Không thành vấn đề."

Sở Thanh Hoàng vì thế mà lạnh nhạt tuyên bố dùng thiện, không cần phải nhiều lời nữa.

Nàng chỉ là trước mặt mọi người tuyên bố quyết định này, tuyên bố địa vị mới của Phù Thương trong phủ, cùng với sự thật phò mã đã hoàn toàn thất thế, mặt khác không quan trọng.

Tuy rằng quy củ Ám Các quy định ảnh vệ mười hai canh giờ không được rời khỏi chủ, nhưng quy củ là chết, người là sống. Yêu cầu của nàng chính là một ảnh giả mạnh nhất phải nghe lệnh mà hành sự, mà không phải là một đầu gỗ không có hiểu biết chỉ biết tuân thủ quy củ cứng nhắc.