Chương 26: Thị quân

Từng nam tử trên hành lang đi vào phòng khách, người đầu tiên tiến vào là Ôn Trạm, một thân phục bào sắc vân phiêu dật xuất trần, phong thái nhã nhặn thư sinh, sau khi vào phòng khách cung cung kính kính hành lễ: "Thần Ôn Trạm con vợ lẽ Ôn Gia, bái kiến trưởng công chúa điện hạ."

Ánh mắt Sở Thanh Hoàng dừng trên mặt hắn, nhịn không được nhướng mày.

Con vợ lẽ Ôn gia?

Khí độ như vậy, hắn nói là con vợ lẽ Ôn gia, nàng đúng là không thể tin được.

Ôn Trạm sau khi hành lễ rũ mắt đứng ở một bên, thái độ kính cẩn, khí độ cao ngạo, tựa hồ cũng không có chú ý tới Sở Thanh Hoàng đang đánh giá hắn... Dù chú ý tới hắn cũng không biết.

"Nghe nói học thức ngươi không tồi?"

Ôn Trạm hơi sửng sốt, công chúa điện hạ quan tâm tới học thức của hắn?

Nàng chắc hẳn phải quan tâm tới hôm nay hắn mặc quần áo gì mới phải, hay dung mạo này không hợp mắt nàng?

Sở Thanh Hoàng nhếch nhẹ khoé miệng, bưng chén trà lên nhẹ nhấp một ngụm. Xin lỗi, nàng đối với dung mạo hay ăn mặc của hắn một chút hứng thú cũng không có.

"Học thức của tại hạ chỉ tạm được." Ôn Trạm tận mọi khả năng cung kính khiêm tốn, thậm chí mang theo thái độ cẩn thận chặt chẽ, "Đa tạ trưởng công chúa điện hạ khen."

"Bổn cung không có khen ngươi." Sở Thanh Hoàng nói, "Người tiếp theo."

Ngữ khí này, giống như là đế vương đang tuyển tú...

Trong lòng Tề Lăng yên lặng chửi thầm, một bộ bạch y phiêu dật của Tề Lăng thoạt nhìn lá gan hơi lớn hơn so với Ôn Trạm. Sau khi vào phòng khách dám ngẩng đầu nhìn sang, chỉ là khi ánh mắt hắn đối diện với cặp mắt kia của Sở Thanh Hoàng thì vội vàng rũ mắt cung kính: "Thần Tề Lăng con vợ lẽ Tề gia, bái kiến trưởng công chúa điện hạ."

Con vợ lẽ Tề gia?

Biểu tình Sở Thanh Hoàng hơi ngưng lại, cảm thấy nguyên chủ đặc biệt yêu thích con vợ lẽ, hay là bởi vì thứ tử còn vợ lẽ dễ khi dễ, bị cưỡng bắt vào phủ cũng không dám phản kháng?

Nàng dùng chút thời gian ngắn hồi ức lại một chút trong đầu.

Tề Lăng vốn là con vợ lẽ Trấn Bắc vương phủ, mà Trấn Bắc vương là vương khác họ của Tây Tề, đã từng chấp chưởng binh quyền đại cục, kế thừa vương tước. Nhưng khi Hoàng đế đăng cơ, khi Lâm Cao làm Nhϊếp Chính Vương, quyền lực và địa vị của Trấn Bắc vương phủ không còn to lớn như trước kia, bị Lâm gia chèn ép mạnh mẽ đến suy yếu, thế hệ ngày nay đã không còn vô song như năm đó nữa.

Nhưng mà lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.

Trong tay Trấn Bắc vương có quyền to mười vạn binh mã, tự tại xưng vương toạ lạc tại một vùng đất. Trấn Bắc vương là nhân vật phong lưu, con vợ cả con vợ lẽ bảy tám người, trong đó đích trưởng tử Tề Vân không thể nghi ngờ sau này sẽ là tân vương, mà ở giữa còn có Tề Lăng con vợ lẽ xuất sắc hơn người, tự nhiên cũng sẽ khiến cho Tề Vân sinh ra bất mãn kiêng kỵ.

Lúc trước khi Sở Thanh Hoàng cưỡng ép bắt Ôn Trạm vào phủ, Tề Vân thấy nàng thích mỹ nam, vì để lấy lòng nàng mà chủ động phái người đem Tề Lăng vào kinh.

Lúc này Sở Thanh Hoàng nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú của Tề Lăng, cảm thấy có chút cổ quái.

Trong ấn tượng của nguyên chủ, con vợ lẽ của Trấn Bắc vương phủ am hiểu võ công mưu lược hơn con vợ cả, con vợ cả Tề Vân tâm sinh kiêng kỵ, mới trăm phương nghìn kế đem người đưa vào kinh, cũng nghĩ cách làm Sở Thanh Hoàng chú ý đến, sau đó thuận lợi đem được người vào phủ công chúa. Lúc này nhìn khí độ của Tề Lăng, cũng xác thực dễ dàng khiến người kiêng kỵ.

Giữa mày Sở Thanh Hoàng hơi nhíu lại, nhàn nhạt nói: "Người tiếp theo."

Người thứ ba đi vào chính là một thiếu niên mặc áo gấm màu lam, ngũ quan tương đối thuần tịnh, không tú nhã bằng Ôn Trạm, không tuấn mỹ xuất chúng như Tề Lăng, nhưng nhìn rất thoải mái, thoạt nhìn cũng mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt thanh nhã bình thản, không quá giả vờ.

"Thần Thẩm Trọng Cẩm con vợ lẽ Thẩm gia, bái kiến trưởng công chúa điện hạ."

Lại là con vợ lẽ?

Sở Thanh Hoàng uống ngụm trà: "Người tiếp theo."

Người cuối cùng tiến vào là một thiếu niên quả thực xinh đẹp đến kỳ cục, một bộ hồng y rực rỡ bắt mắt, con ngươi sạch sẽ thanh triệt cất giấu vài phần kiệt ngạo, da thịt trắng như sứ phát sáng, dáng người thon dài tinh tế, hiển nhiên là người nhỏ tuổi nhất trong bốn người, là một mỹ thiếu niên dung mạo xuất chúng.

Thiếu niên này là Sở Thanh Hoàng mua ở phòng đấu giá về, tên là Hồng Vũ.

Tuy nhỏ tuổi nhưng tính tình hiển nhiên chẳng ra gì, mặc dù lúc này làm ra một biểu tình rũ mi rũ mắt, cũng không cách nào che giấu được vẻ khó thuần trên khuôn mặt.

Rất thú vị.

Sở Thanh Hoàng suy nghĩ, phúc nguyên chủ đúng là không cạn.

Từng thị quân bị cưỡng ép nạp vào phủ chẳng những dung mạo khí độ xuất chúng mà bản lĩnh còn lợi hại hơn người... So sánh với Phượng Cẩn Chi được độc sủng ngoại trừ thân phận có chút ưu thế ra, những mặt khác của hắn lại hoàn toàn không có bản lĩnh gì.

Nếu nói chuyện này không phải do người có tâm an bài, nàng cũng không có cách nào tin tưởng mọi chuyện lại trùng hợp như vậy.

Đang nghĩ ngợi, bên ngoài hành lang vang lên tiếng nói chuyện cung kính: "Phò mã, ngài cẩn thận chút, chậm một chút."

Sở Thanh Hoàng ngước mắt, thấy Phượng Cẩn Chi được gã sai vặt dìu đi tới, bước đi không xong, mồ hôi trên mặt tái nhợt lăn xuống, giữa mày nhíu chặt, thoạt nhìn thống khổ cực kỳ.

Bốn vị thị quân hiển nhiên cũng nhìn thấy được vẻ mặt khó coi của Phượng Cẩn Chi, biểu tình đều là vi diệu.

Sở Thanh Hoàng hôm nay kêu phò mã đến đây, là cố ý tra tấn hắn hay là vẫn muốn tiếp tục thừa nhận thân phận hắn, hoặc cũng là... Chỉ là đánh hắn, sau đó lại cho hắn viên táo ngọt?

Đây rốt cuộc là ngược sủng hay là ngọt sủng?

Phượng Cẩn Chi xem như đi một bước lếch một bước, dù khoảng cách ngắn ngủn cũng khiến cả thân hắn đau nhức khổ sở, hai ngày nay hắn thực sự bị gán tội lớn, trên mặt không có một chút khí huyết, chẳng những phía sau vô cùng đau đớn, đầu gối cũng đau từng cơn. Căn bản lúc này chính là nếu cố gắng gượng sẽ thật sự ngã quỵ xuống, trong lòng sớm đã máu chó mắng chửi Sở Thanh Hoàng.

Trước mắt bao người, hắn cố nén đau đi vào phòng khách, áp cơn xúc động muốn chửi Sở Thanh Hoàng xuống, cứng đờ hướng về phía Sở Thanh Hoàng hành lễ: "Thần bái kiến công chúa điện hạ."

"Phò mã gia." Hồng Vũ lười biếng mà nhắc nhở, "Công chúa điện hạ đã được Hoàng thượng sách phong trưởng công chúa, cho nên ngươi phải nói là "bái kiến trưởng công chúa điện hạ"."

Sắc mặt Phượng Cẩn Chi âm trì, chỉ đành phải hành lễ một lần nữa: "Bái kiến trưởng công chúa điện hạ."

"Miễn lễ." Ngữ khí Sở Thanh Hoàng nhàn nhạt, "Đều ngồi đi."

Vừa dứt lời, Hồng Vũ cười khúc khích.

Ánh mắt mọi người thoáng chốc đồng thời chuyển tới nhìn hắn.

Sở Thanh Hoàng cũng không biểu tình gì mà nhìn hắn.

Hồng Vũ nhấp môi nén cười: "Xin lỗi, ta chỉ là cảm thấy tình cảnh hiện tại của phò mã gia có chút thảm, ngồi xuống thôi cũng khó khăn."

Sắc mặt Phượng Cẩn Chi trong nháy mắt khó coi tới cực hạn: "Ngươi làm càn!"

Thiếu niên này đúng là không sợ chết.

Sở Thanh Hoàng bất động thanh sắc mà nghĩ, nhịn không được cong cong môi.

Tranh sủng hậu viện có lẽ là chuyện rất thú vị, có thể làm cho tòa phủ đệ lạnh như băng này sinh khí nóng lên một chút, tuy rằng nàng biết vài vị thị quân này đại khái đều không phải nhân vật tầm thường.

Có điều không sao, nàng có thể chậm rãi mà chờ, chờ từng người bọn họ lộ ra gương mặt thật.