Chương 25: Ôn Trạm

Không muốn để Lăng An Kiệt làm Hộ Bộ thượng thư?

Phù Thương hơi giật mình, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Sở Thanh Hoàng cũng không phải thật sự muốn hỏi ý kiến hắn. Phù Thương chỉ là ảnh vệ, mặc dù võ công cao cường, nhưng đối với chuyện triều đình lại không có quyền can thiệp, huống hồ chuyện mưu quyền đấu đá không thích hợp với một ảnh vệ như vậy.

"Điện hạ." Ngô ma ma đứng ngoài điện bẩm báo, "Phượng cô nương phái người đưa thiệp mời tới, nói là ngày mai trong phủ tổ chức yến hội ngắm hoa, mời điện hạ qua đó ngắm hoa dùng trà."

Sở Thanh Hoàng ngước mắt nhìn lên, quả nhiên trong tay Ngô ma ma đang cầm một cái thiệp mời trâm hoa tinh xảo, chỉ là...

Ngắm hoa dùng trà?

Phượng Uyển Nguyệt này không ngồi yên rồi sao?

Sở Thanh Hoàng giơ tay ra hiệu, Phù Thương đi đến đem thiệp mời lại đây, cung kính đưa cho Sở Thanh Hoàng.

Ngô ma ma xoay người rời đi.

Sở Thanh Hoàng nhìn vẻ ngoài xinh đẹp của thiệp mời, tùy tay gác lại một bên, trong đầu lại như cũ suy nghĩ đến chuyện ai thích hợp nhất tiếp quản vị trí Hộ Bộ thượng thư.

"Chủ tử." Phù Thương bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí có chút chần chờ, "Hậu viện có một vị công tử..."

"Hả?" Sở Thanh Hoàng ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn kỳ quái như muốn nói lại thôi, "Cái gì?"

"Ôn Trạm." Phù Thương cúi đầu hồi bẩm, "Phụ thân hắn Ôn Hành Vân là Hộ Bộ tả thị lang, ủng hộ duy trì cho ngũ hoàng tử, nên vẫn luôn bất hòa với Hồng Thành Hải."

Sở Thanh Hoàng trầm mặc.

Cho nên?

"Nếu chủ tử tạm thời không có người thích hợp làm thượng thư, có thể để Ôn Hành Vân ngồi vị trí này trước." Phù Thương nhấp môi, cúi đầu quỳ xuống, "Thuộc hạ vượt rào, xin chủ tử trách phạt."

Chức trách ảnh vệ chỉ là bảo vệ chủ tử, không được quyền can thiệp vào quyết sách của chủ tử, là người không được vi phạm trọng trách.

Sở Thanh Hoàng trầm mặc nhìn hắn một lát, như suy tư gì: "Năng lực Ôn Hành Vân thế nào?"

"Năng lực giống nhau."

Sở Thanh Hoàng nói: "Nếu đã như vậy, nói lý do của ngươi ra xem."

"Ôn gia có Ôn Lệ là con vợ cả và Ôn Trạm là con vợ lẽ, học thức và tính toán của Ôn Trạm mạnh hơn gấp trăm lần so với Ôn Lệ, chờ khi chủ tử không trọng dụng Ôn Hành Vân có thể nhổ cỏ tận gốc, chỉ chừa một đường lui cho Ôn Trạm vì chủ tử mà làm việc."

Sở Thanh Hoàng nhướng mày, không dự đoán được Phù Thương lại có tâm tư kín đáo như vậy.

Con vợ lẽ thế gia lợi hại hơn so với con vợ cả, chuyện này cũng không phải không có khả năng. Rốt cuộc ngoại trừ phụ thân ra thì hài tử thông minh hay không cũng có một nửa nguyên nhân được quyết định bởi mẫu thân của mình, có cùng chính mình cùng hướng hay không.

Nhưng không thể nghi ngờ, khẳng định thân phận con vợ lẽ không cao bằng con vợ cả, ở trong gia tộc sức ảnh hưởng mong manh, nếu con vợ lẽ không được phụ thân yêu quý, như vậy có thể nói sức ảnh hưởng và tiếng nói gần như không tồn tại.

Cho nên dù về sau nếu gia tộc bị nhổ cỏ tận gốc, cũng sẽ không lo lắng hắn vì báo thù hại chủ, đương nhiên hắn cũng không có bản lĩnh đó.

"Quan hệ giữa Ôn Trạm và phụ thân hắn thế nào?"

"Ôn gia chỉ công nhận một nhi tử, đó là con vợ cả Ôn Lệ." Phù Thương cúi đầu nói, "Lúc trước Ôn Trạm sở dĩ được chủ tử coi trọng, chính là Ôn Lệ cố tình bày mưu, hắn muốn dùng Ôn Trạm để đổi lấy chủ tử giúp đỡ Ôn gia, chỉ là không nghĩ tới..."

"Không nghĩ tới Ôn Trạm ở phủ công chúa không được sủng ái, ngược lại còn để cho Phượng Cẩn Chi làm phò mã?"

Thần sắc Phù Thương hơi khẩn trương, cung kính thỉnh tội: "Thuộc hạ vượt rào."

Ánh mắt Sở Thanh Hoàng nghiền ngẫm nhìn hắn, Ôn Trạm hẳn là nhân vật có thể dùng được. Có điều làm cho tâm tình nàng không tồi chính là tiểu ảnh vệ bên cạnh nàng hiển nhiên không hề ngu dốt.

Sở Thanh Hoàng đặc biệt muốn nghe xem ý tưởng chân thật trong lòng hắn hay hắn có cất giấu bí mật gì hay không, có điều rất nhanh nàng đã quyết định tạm thời từ bỏ quyết định này.

Nếu trên người Phù Thương thật sự có bí mật, như vậy quá trình vạch trần một chút bí mật này cũng thú vị. Ôm ý tưởng này, Sở Thanh Hoàng quyết định khi dùng bữa tối sẽ lưu ý một chút nam tử tên Ôn Trạm kia.

Thời gian buổi chiều ở điện cũng trôi qua.

Chuyện Hoàng thượng sách phong Sở Thanh Hoàng làm trưởng công chúa khiến cho toàn bộ thế gia hoàng thành đỏ mắt, đặc biệt là các vị hoàng tử và triều thần sau lưng bọn họ, từng người thiếu chút nữa rớt cằm kinh ngạc.

Sau mỗi khϊếp sợ là đến nôn nóng bất an.

Sự tình Sở Thanh Hoàng ở trước mặt Hoàng thượng đề nghị xét nhà đã khơi dậy bất mãn phản đối của mấy đại thần, bao nhiêu người đến trước mặt Hoàng thượng khuyên can, Hoàng thượng toàn mặc kệ, ngược lại còn một đạo thánh chỉ trực tiếp sách phong cho Sở Thanh Hoàng hơn nửa quyền lực, khiến bọn họ càng không thể nghi ngờ đây là đang cổ vũ khí thế Sở Thanh Hoàng, gia tăng khủng hoảng cho các đại thần.

Trước mắt các đại vương phủ khẩn trương nghĩ đối sách, trước tiên làm tốt công tác chuẩn bị ứng phó.

Có điều chuyện này đối với Sở Thanh Hoàng không có ảnh hưởng gì.

Thời gian buổi tối, Cẩm Lan cùng Minh Nguyệt tiến vào xin chỉ thị bữa tối.

Sở Thanh Hoàng trầm ngâm một lát: "Đem bữa tối đến phòng khách nhà thuỷ tạ ở Đông Thượng Các, đừng quên thông báo cho Phượng Cẩn Chi."

"Dạ."

Minh Nguyệt sai người đem thông báo của Sở Thanh Hoàng truyền lời đến Ngô Đồng Uyển, gã sai vặt bên người Phượng Cẩn Chi cao hứng một trận: "Xem ra công chúa điện hạ vẫn là thích công tử..."

Lời nói còn chưa dứt, hắn liền đối diện với con ngươi lạnh băng của Phượng Cẩn Chi, sắc mặt gã sai vặt biến đổi: "Công, công tử?"

Làm sao vậy?

Công chúa chủ động mời, đây không phải chuyện tốt sao?

"Ngươi ngu xuẩn." Khinh Hạ đuổi hắn đi ra ngoài, "Công tử có thương tích trong người, đi đường gian nan, công chúa điện hạ lại muốn công tử đến phòng khách nhà thuỷ tạ dùng bữa, đây không phải muốn tra tấn công tử sao?"

Lại còn mời nhiều thị quân đến cùng nhau như vậy, ai biết có phải cố tình nhục nhã công tử trước mặt mọi người hay không?

Gã sai vặt tức khắc hiểu rõ: "Vậy... Vậy làm sao bây giờ? Công tử có đi hay là không?"

Khinh Hạ nhíu mày: "Công chúa phân phó, phò mã há có thể không đi sao?"

Mấu chốt chính là, phò mã nếu dám vi phạm ý tứ của nàng, còn không biết kẻ điên vô nhân tính kia lại làm ra chuyện gì.

Sắc mặt Khinh Hạ trầm trầm, xoay người vào nhà hầu hạ Phượng Cẩn Chi.

"Công tử." Khinh Hạ đi đến mép giường, lo lắng nhíu mày, "Thất công chúa thật quá đáng, biết rõ công tử có thương tích trong người còn muốn ngài phải đi, không phải có ý định tra tấn công tử chứ?"

Phượng Cẩn Chi không nói gì, nằm trên giường trầm mặc, sắc mặt lạnh như tảng băng.

"Công tử." Khinh Hạ thấy hắn bất động, nhẹ giọng mở miệng nhắc nhở, "Tuy rằng thất công chúa không có ý tốt, nhưng nếu đã phân phó rồi, công tử vẫn nên đứng dậy thay quần áo đi."

Phượng Cẩn Chi quay đầu nhìn nàng: "Sở Nghi Linh để ngươi ở lại đây, là vì chiếu cố ta hay là giám sát hành động của ta?"

Sắc mặt Khinh Hạ khẽ biến: "Công tử sao lại nói như vậy? Lục công chúa là thật tình thích công tử, sao có thể sai nô tì giám sát ngài?"

Thật tình thích?

Phượng Cẩn Chi trầm mặc, đáy mắt giấu đi cảm xúc dao động.

Trước kia có lẽ hắn sẽ cho rằng Sở Nghi Linh là thật sự thích hắn, nhưng hiện tại...

...

Sau nửa canh, Sở Thanh Hoàng thay đổi quần áo nhẹ nhàng, dẫn theo Phù Thương đi đến hướng phòng khách nhà thuỷ tạ.

Xuyên qua chín khúc mười tám hành lang dài, một đường ngập đầy cây xanh, phong cảnh tuyệt đẹp, phòng khách nằm trên mặt hồ mát mẻ, trong không khí có vài phần ẩm ướt.

Tấm màn đen dần dần bao phủ xuống, ánh sáng tối tăm, phòng khách đã được thị nữ thắp đèn.

Một bàn gỗ đỏ bát tiên đặt giữa phòng khách, bốn góc phòng khách có hai nha hoàn đứng hầu, nước chảy bên ngoài róc rách, gió đêm phất qua, lộ ra cảm giác thanh mát thoải mái thấm vào ruột gan.

Từ xa xa Sở Thanh Hoàng đã thấy vài vị công tử trẻ tuổi đứng trên hành lang dài, bạch y, lam sam, vân bào, hồng sam, bề ngoài đều là mấy nam tử cực kỳ xuất chúng, cho dù là dung mạo khí độ hay là ăn mặc, đều là mỗi người mỗi vẻ, xinh đẹp mỹ mạo.

Khi Sở Thanh Hoàng đi đến gần, mấy người bọn họ cúi đầu hành lễ: "Bái kiến trưởng công chúa điện hạ."

"Đều vào ngồi đi." Sở Thanh Hoàng nói, bước chân đi vào phòng khách, "Bổn cung đã mấy tháng qua không gặp các ngươi, trí nhớ có chút không tốt lắm, từng người báo thân phận tên tuổi một chút."

Phòng khách tức khắc yên tĩnh lại.