Chương 24: Chư vị công tử hậu viện

Một thiếu niên một thân y phục hồng sam tựa mỹ nhân nghiêng nghiêng ngồi dựa, nhàn nhã ném thức ăn cho cá trong hồ, tư thái ung dung bình thản, không chút để ý nói: "Bầu trời Tây Tề sắp đổi rồi."

"Tây Tề sắp đổi rồi?" Nam tử mặc bạch y chống cằm, như suy tư mà mở miệng, "Đế hoàng thức tỉnh sao?"

Đối diện sau chiếc bàn dài hoa mộc lê là một nam tử y phục vân sắc nhẹ nhàng đang ưu nhã pha trà, tư thái như thong thả vui vẻ như nước chảy mây trôi, đối với cuộc trò chuyện của nam tử bạch y và thiếu niên hồng sam phảng phất giống như không nghe thấy.

"Có lẽ vậy." Thiếu niên y phục hồng sam ném toàn bộ thức ăn xuống hồ cá, phủi phủi tay, "Người quá ít chơi không vui, ta cảm thấy nên bắt nhiều mỹ thiếu niên tới phủ công chúa tranh sủng, đông người một chút... Mới có tinh thần hăng hái tranh sủng."

Nam tử bạch y ngước mắt nhìn hắn: "Ngươi có phải chê mạng mình quá dài rồi không?"

"Không, ta là ngại nhân sinh quá nhàm chán." Thiếu niên hồng y sờ khuôn mặt của mình, "Ta xinh đẹp như vậy, là mỹ thiếu niên thiên hạ khó tìm, thế nào cũng sẽ đến lượt ta nhận vinh sủng, nhưng muốn chuyên sủng phải dựa vào cái gì? Ngươi thấy sao? Đó chính là dựa vào khuôn mặt đặc biệt này của ta đó."

"Ta cảm thấy Phượng Cẩn Chi đủ đặc biệt rồi, hai ngày nay không phải bị đánh thì cũng bị phạt quỳ, không phải hắn được trưởng công chúa chuyên sủng đó sao?"

"Hắn à?" Thiếu niên hồng y cười nhạo, "Xách giày cho ta, ta còn ngại bẩn..."

"Ngô ma ma tới." Bạch y công tử bỗng nhiên quay đầu, nhìn bóng dáng nơi phiến đá xa xa từ đường mòn đi tới, "Hẳn là phụng mệnh mà đến."

Mấy người bọn họ kể từ khi vào phủ cùng chưa có người đe doạ đến sinh tử, cũng chưa từng có người gây cố tình khó dễ, bốn người bọn họ dường như là người ẩn hình, trắng trợn chiếm danh phận thị quân, lại chưa từng có cơ hội đến trước mặt công chúa điện hạ tranh sủng.

Ngô ma ma đột nhiên lại đây, hiển nhiên không phải bởi vì nhàm chán rảnh rỗi.

"Tề công tử, Ôn công tử, Hồng Vũ công tử." Ngô ma ma một mình đi vào Tây Viện nơi mấy thị quân cư trú, thấy ba người đang ngồi nói chuyện gϊếŧ thời gian, cũng không toát ra thần sắc khác thường, chỉ cung kính mà bẩm, "Trưởng công chúa điện hạ có lệnh, mời bốn vị công tử đêm nay đến Đông Thượng Các dùng bữa."

Phòng khách yên tĩnh lại.

Hồng Vũ chậm rãi quay đầu nhìn: "Chúng ta cùng nhau bồi công chúa điện hạ sao?"

Ngô ma ma mang theo ngữ khí xử lý việc công, điềm đạm nói: "Ta chỉ phụ trách truyền đạt mệnh lệnh trưởng công chúa điện hạ, có vấn đề gì, công tử có thể tự mình đi hỏi điện hạ."

Nói xong câu này, Ngô ma ma ngước mắt nhìn một vòng phòng khách, bất tri bất giác mở miệng: "Thẩm công tử không có ở đây sao?"

"..."

Ngô ma ma nói: "Phiền ba vị công tử truyền lời lại đến Thẩm công tử."

Hồng Vũ nhướng mày: "Nếu ta không chuyển lời cho hắn thì sao?"

"Đến lúc đó điện hạ tức giận, tất nhiên sẽ là bốn vị công tử cùng nhau gánh tai ương." Thần sắc Ngô ma ma không đổi, ngữ khí cực kỳ bình tĩnh, "Chư vị công tử chuẩn bị một chút đi."

Nói xong câu này Ngô ma ma liền xoay người rời đi, hiển nhiên không muốn ở lâu.

"Chậc." Hồng Vũ cười nhạo, "Các ngươi có phát hiện không, hạ nhân phủ công chúa đều đặc biệt am hiểu bo bo giữ mình."

Ngoại trừ truyền đạt mệnh lệnh ra thì luôn duy trì khoảng cách rất xa, tuyệt đối sẽ không lấy cớ tạo ra cơ hội gì để chọc giận công chúa điện hạ.

Đây cũng là nguyên nhân mà bọn họ từ trước tới nay có thể sống thanh nhàn.

Rốt cuộc Sở Thanh Hoàng không phải người dễ đối phó, bất cứ chuyện gì rơi đến tay nàng, không chết thì cũng lột da. Cho nên ở tòa phủ đệ này ngoại trừ Phượng Cẩn Chi lúc đầu được đặc biệt sủng ái ra thì những người khác đều sẽ không ỷ thế hϊếp người, không ỷ cao dẫm thấp, cũng không ai tùy ý lại đây lôi kéo làm quen bọn họ, từng người đều vẫn duy trì khoảng cách an toàn và đúng mực, tuyệt đối không dễ dàng vượt qua Lôi Trì (*) một bước.

(*) Vượt qua Lôi Trì: Lôi Trì là tên con sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy, Trung Quốc. Dùng thành ngữ Không dám vượt qua thành Lôi Trì một bước, được ví như không dám vượt qua một phạm vi nhất định.

"Bo bo giữ mình không tốt sao?" Nam tử y phục vân sắc dọn xong bốn chung trà trên bàn, âm thanh trước sau thanh thản tự tại, "Chúng ta còn muốn rước phiền toái vào người sao?

Bạch y nam tử nâng một chân lên, đá đá Hồng Vũ: "Ngươi phụ trách tìm Thẩm Trọng Cẩm trở về."

Hồng Vũ bất mãn: "Vì sao ta phải đi tìm?"

"Bởi vì ngươi nhỏ tuổi nhất."

Hồng Vũ không phục: "Tuổi nhỏ thì sao?"

"Tuổi nhỏ phải ngoan ngoãn nghe lời ca ca nói, có hiểu cái gì là lễ phép không?"

Nam tử bạch y chẳng những tư dung tuấn mỹ, ý cười trên khóe môi nhìn như là động vật vô hại, đặc biệt là khi cười đắc thắng nhìn về phía thiếu niên hồng y, mặt mày phảng phất ôn nhu như là huynh trưởng lương thiện nhất thế gian.

Nhưng mà Hồng Vũ thoáng nhìn biểu tình lúc này của hắn, lại áp sự bất mãn trong lòng xuống, hừ lạnh một tiếng: "Đi thì đi."

Nam tử bạch y giơ tay sờ đầu hắn: "Ngoan."

...

Ảnh vệ Ám Các làm việc có hiệu quả rất cao, từ buổi trưa hôm qua được phái đi điều tra chứng cứ Hộ Bộ thượng thư tham ô, qua mười hai canh giờ đến buổi trưa hôm nay, điều tra đã có thu hoạch cực lớn.

Sở Thanh Hoàng nhìn từng cuốn chứng cứ trước mặt, không chút để ý mà lật xem sổ sách một hồi, mặt mày thanh lãnh như sương.

Quả nhiên là từ Hộ Bộ thượng thư tra ra.

Hộ Bộ thượng thư Hồng Thành Hải là một đảng đại thần đắc lực của Phượng quý phi, là người nâng đỡ tam hoàng tử Sở Thiên Dận, trong tay chưởng quản tài chính quyền to Hộ Bộ... Cái chức vụ này đủ để cho Sở Thiên Dận không lo phiền não về tiền tài.

Quốc khố trống rỗng không có nghĩa Hộ Bộ thượng thư cũng nghèo, hắn có rất nhiều biện pháp trung gian kiếm lời cho vào túi riêng.

Hoàng tử tranh trữ ngầm phải bồi dưỡng người có năng lực, phụ tá, tử sĩ, đều phải chuẩn bị thế lực khắp nơi, thậm chí còn phải lặng yên không một tiếng động mà chiêu binh dưỡng mã.

Không có tiền thì không làm được.

Cho nên Đoan phi mới gấp không chờ nổi mà muốn Sở Thanh Hoàng diệt trừ Hộ Bộ thượng thư, để nhường chức vị cho người của Lăng gia lên ngồi.

Sở Thanh Hoàng ngồi ở ghế dựa, chống cằm trầm ngâm: "Phù Thương."

"Có thuộc hạ."

"Ngươi cảm thấy sau khi Hộ Bộ thượng thư bị xét nhà vấn tội, ai thích hợp tiếp quản Hộ Bộ?"

Phù Thương trầm mặc một lát: "Lăng nhị lão gia."

Sở Thanh Hoàng ngước mắt liếc hắn một cái: "Nếu ta không muốn để hắn tiếp quản thì sao?"

Phù Thương chỉ là căn cứ vào tiền đề nàng là nữ nhi Đoan phi mới cho ra cái đáp án này. Nhưng trên thực tế, Sở Thanh Hoàng không có hứng thú vì người khác trù tính, mặc dù người kia là huynh trưởng cùng huyết thống với nguyên chủ.

Đại cữu Lăng gia Lăng An Thành trong tay đã cầm một bộ phận binh quyền Tây Tề, nếu để Lăng An Kiệt ngồi vào vị trí Hộ Bộ thượng thư, như vậy ngôi vị Hoàng đế này không cần tranh nữa, Hoàng đế trực tiếp thoái vị để Sở Thiên Tranh đăng cơ là được.