Sở Thanh Hoàng cả một đêm không ngủ, cứ như vậy mà ngồi dựa ở đầu giường bị tiểu ảnh vệ ôm một đêm, cũng thuận tiện quan sát tiểu ảnh vệ một đêm.
Sau đó nàng đưa ra đến ba kết luận.
Thứ nhất, lúc Phù Thương ôm nàng thân thể không run run, có thể là bởi vì thân thể nàng có hiệu quả sưởi ấm tốt hơn.
Thứ hai, lúc hắn ngủ toàn thân đều lạnh lẽo, nếu là mùa hè, bị hắn ôm ngủ hẳn là sẽ thật thoải mái, toàn thân mát mẻ, giống như ôm một khối băng mát lạnh, có điều nếu là tới mùa đông thì...
Mặt mày Sở Thanh Hoàng ổn định lại, lúc đó trong điện yêu cầu phải đưa vào nhiều than hồng một chút.
Thứ ba, nếu nàng thoáng động vào hắn một chút, hắn thân là võ giả sẽ cảnh giác mà lập tức bị bừng tỉnh, luôn ở trong trạng thái đề phòng, nhưng hắn ôm nàng ngủ cả một đêm, lại hồn nhiên không ý thức được hành vi như vậy là vượt rào.
Nếu không phải Sở Thanh Hoàng có thể nghe được tiếng lòng của hắn, có lẽ sẽ không nhịn được mà hoài nghi, hết thảy những điều này có phải là hắn đang chân chính tính kế không?
Có điều xem phản ứng của hắn, hẳn là không phải.
Đến khi trời tờ mờ sáng, Phù Thương mở mắt sau một đêm ngủ ngon, trong ý thức còn có một chút mơ hồ... Thật ra cũng không phải khó hiểu, mà là thân là ảnh vệ đệ nhất cao thủ, hắn chưa bao giờ có cảm giác được ngủ một giấc bình an nhẹ nhàng như vậy.
Có điều trạng thái mơ hồ khó hiểu này của hắn chỉ duy trì trong chút thời gian ngắn, đến khi hắn nhìn thấy đôi tay chính mình gắt gao ôm chặt chiếc eo mảnh khảnh của chủ tử, sắc mặt hắn trắng bệch, trong nháy mắt như tia chớp đã bay ra khỏi giường, quỳ trên mặt đất: "Thuộc hạ đáng chết."
Sở Thanh Hoàng không nói một câu mà đứng lên, giãn một đêm không nhúc nhích thân thể cứng đến chết lặng, ngữ khí nhàn nhạt: "Ôm bổn cung ngủ ngon không?"
Phù Thương gắt gao nhấp môi, đầu cũng không dám ngẩng lên, vẫn nói như cũ: "Thuộc hạ đáng chết."
"Bỏ đi." Sở Thanh Hoàng xoay xoay eo, xoay người đi ra ngoài, "Hầu hạ bổn cung rửa mặt."
"Dạ."
...
Thị nữ bên ngoài rất nhanh đã vào, Cẩm Lan vội vàng đâu ra đấy tiến đến hầu hạ, bắt đầu chải tóc, Minh Nguyệt sai người chuẩn bị đồ ăn sáng.
Chờ Phù Thương uống xong chén thuốc buổi sáng, Sở Thanh Hoàng từ trong điện đi ra ngoài, lại thấy Phượng Cẩn Chi đứng trên thềm đá ngoài điện.
Tuy rằng tối qua nàng đã nghe Phù Thương báo Phượng Cẩn Chi đang tính toán, nhưng vẫn không ngờ mới sáng sớm hắn đã kéo thân thể trọng thương chưa lành qua đây, chờ sẵn ngoài điện.
Hộ vệ không yên tâm mà đứng cạnh hắn, đề phòng canh chừng công tử mong manh yếu đuối nhà mình lại ngất xỉu.
"Thanh Hoàng." Ánh mắt Phượng Cẩn Chi sáng quắc nhìn Sở Thanh Hoàng, "Ta có lời muốn nói với ngươi."
Ánh mắt Sở Thanh Hoàng dừng trên mặt hắn, không chút để ý mà đánh giá.
Dung mạo Phượng Cẩn Chi vốn trời sinh tuấn mỹ, lúc này sắc mặt lại tái nhợt suy nhược, vô cớ làm người có chút đau lòng.
Đáng tiếc hiện giờ Sở Thanh Hoàng không phải là nguyên chủ, ý chí lại sắt đá, không như nguyên chủ bị động tâm, đối với một nam nhân như vàng ngọc bị thối rữa bên trong này hoàn toàn không có một chút hứng thú.
"Ngươi muốn nói cái gì?" Âm thanh nàng lãnh đạm, lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt xa cách, "Sáng sớm liền tới đây như vậy, xem ra là có chút gấp không chờ nổi, có điều ngươi đã quên đây là nơi nào rồi, cũng đã quên thân phận của ngươi rồi."
Phượng Cẩn Chi cứng đờ.
"Toà phủ đệ này, bổn cung mới là chủ tử duy nhất." Ánh mắt Sở Thanh Hoàng sâu lạnh, "Nhìn thấy bổn cung còn không hành lễ?"
Sắc mặt Phượng Cẩn Chi đột biến, cực lực áp lửa giận trong lòng đang bốc lên, nhịn không được trong lòng mắng một câu tiện nhân, sau đó mới cưỡng bách chính mình, hắn rũ mắt, rốt cuộc mới bắt đầu yếu thế: "Lúc trước là ta không tốt, điện hạ có thể đừng so đo với ta hay không?"
Mặt mày Sở Thanh Hoàng không biểu tình gì.
"Hai ngày nay điện hạ giống như một người khác vậy." Phượng Cẩn Chi che miệng, thấp giọng khụ một tiếng, ngay sau đó ảm đạm nhìn về phía Sở Thanh Hoàng, ngữ khí không có phần chất vấn, "Hay điện hạ đã thích người khác rồi?"
Đây là ác nhân đang cáo trạng sao?
Ánh mắt Sở Thanh Hoàng lộ ra vẻ trào phúng.
"Trước kia là ta không hiểu tình cảm, đều không cố ý cô phụ điện hạ." Phượng Cẩn Chi rũ mắt, làm ra điệu bộ sám hối, "Ta chỉ là tương đối ngu ngốc, muốn dùng phương thực đặc biệt để điện hạ chú ý đến, để điện hạ càng thích ta thêm một ít, chỉ là sau lại phát hiện bản thân đã dùng sai phương pháp rồi."
Nói xong, hắn lại hạ mình năn nỉ: "Điện hạ có thể cho ta thêm cơ hội một lần nữa không?"
"Phù Thương." Sở Thanh Hoàng nghiêng đầu dò hỏi, "Ngươi tin lời hắn nói không?"
Phù Thương đứng bên cạnh Sở Thanh Hoàng, rũ mi trả lời: "Không tin."
Đúng lúc này, âm thanh non nớt cổ quái quen thuộc lại vang lên: "Tra nam! Tra nam!"
Sở Thanh Hoàng ngẩng đầu nhìn trời, nhíu mày lại, âm thanh này rốt cuộc lại từ đâu bay đến?
"Điện hạ." Phượng Cẩn Chi nhấp khẩn khoé môi, ánh mắt khinh thường nhìn thoáng qua Phù Thương, "Hắn chỉ là một ảnh vệ, thân phận ti tiện, trước kia điện hạ chán ghét hắn nhất, hôm nay sao lại..."
"Ngươi là đang hoài nghi hắn cho bổn cung uống mê hồn dược sao?"
Những lời này của Sở Thanh Hoàng mang theo ý châm chọc, nhưng mà sau khi Phượng Cẩn Chi nghe xong lại gật đầu khẳng định: "Vô cùng có khả năng."
"..." Ánh mắt Sở Thanh Hoàng nhìn hắn tức khắc như một lời khó nói hết.
Tra nam?
Tuy rằng nàng còn không hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của hai chữ này, nhưng trước mắt lại có thể thấy, Phượng Cẩn Chi lại phù hợp phi thường hơn với hai chữ đánh giá "xuẩn nam" (*) này.
(*) Xuẩn nam: nam nhân ngu xuẩn.
"Nếu thân thể ngươi không có gì đáng ngại, thì trở về Ngô Đồng Uyển thu dọn đồ đạc của mình đi." Sở Thanh Hoàng điềm đạm nói, "Sau giờ ngọ, bổn cung sẽ phái người mang hưu thư tới đưa cho ngươi, nhanh chóng cầm hưu thư cút đi, đừng ở lại đây làm chướng mắt bổn cung."
Sắc mặt Phượng Cẩn Chi cứng đờ: "Sở Thanh Hoàng?"
Hắn đã ăn nói đến khép nép như thế, tiện nhận này vậy mà còn chưa hài lòng?
Sắc mặt Sở Thanh Hoàng sâu lạnh: "Quỳ xuống!"
Vừa dứt lời, Phượng Cẩn Chi vốn chưa kịp phản ứng, tiếng gió bên tai xẹt qua, đầu gối đã bị người hung hăng đạp xuống.
Phanh!
"A!" Bị đánh úp bất ngờ, Phượng Cẩn Chi đau nhức tột cùng, giống ngày hôm qua không kịp báo trước mà bị đá quỳ sau gối trên mặt đất. Đầu gối đau đớn đến mức vụn vỡ làm một màn trước mắt hắn trở thành màu đen, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán nhanh chóng tuôn ra.
"Công tử!" Hộ vệ cả kinh, vội vàng ngồi xổm xuống đỡ hắn, "Công tử không sao chứ?"
Phượng Cẩn Chi đau đến sắc mặt vặn vẹo, không nói một câu nên lời.
Sở Thanh Hoàng nhếch nhẹ đuôi lông mày, nhìn thoáng qua Phù Thương bên cạnh mình, ánh mắt hơi thâm, cái gì cũng chưa nói, xoay người rời đi.
Tiện nhân, tiện nhân.
Mắng tới mắng lui cũng chỉ có một câu.
Bề ngoài là con vợ cả thế gia thanh quý ôn nhã, kỳ thật cũng là cái đồ không có giáo dưỡng ăn chơi trác táng thôi, chỉ là bậc cha chú hắn đã làm nên thân phận cho hắn, mà chính hắn, chỉ phù hợp với cái đánh giá thối rữa bên trong mà thôi.
...
Phượng Cẩn Chi lại một lần quỳ rồi lại ngất.
Con vợ cả Phượng gia từ khi tiến vào phủ công chúa đều là những ngày tháng ung dung vinh quang, cao cao tại thượng, trên dưới phủ công chúa không người nào dám đắc tội hắn, Phượng Cẩn Chi so với chủ tử chính quy như Sở Thanh Hoàng lại càng giống chủ tử hơn.
Nhưng mà hai ngày này đột nhiên hắn bị vận đen ập vào đầu, không những bị đánh trượng lại bị phạt quỳ, trước mặt Sở Thanh Hoàng lần lượt bị chèn ép. Chẳng những toàn bộ người ở phủ công chúa đều biết hắn bị thất sủng, thậm chí ngay cả mấy thị quân vẫn luôn an phận thủ thường ở hậu viện sau khi nghe được tin Phượng Cẩn Chi thất thủ trắc trở, đều lộ ra biểu tình kinh ngạc khó tin được.
"Vị công chúa này đột nhiên thông suốt rồi sao?" Một công tử trẻ tuổi phong hoa một thân bạch y nghiêng nghiêng dựa vào tay vịn trên thành ghế dài, gác chân, lắc đầu tấm tắc nói, "Xem ra mặt trời mọc từ hướng tây rồi."