Chương 22: Tiểu ảnh vệ rất thú vị

Nguyên chủ võ công cao cường, trong phủ công chúa lại có rất nhiều hộ vệ thân thủ không tồi, cho nên kỳ thật nàng cũng không cần ảnh vệ bảo hộ bên cạnh, sở dĩ muốn đem Phù Thương lại đây, mục đích duy nhất chính là tra tấn hắn.

Sở Thanh Hoàng là người không nghe theo đạo lý, bất luận lý do gì cũng có thể làm cho nàng đem Phù Thương kéo ra đánh một trận... Mặc kệ lý do có hợp lý hay không, cũng mặc kệ Phù Thương có bị người khác cố tình hãm hại hay không.

Mà thời điểm bình thường, mặc dù thân bị trọng thương, Phù Thương cũng không có tư cách được ưu đãi, phần lớn thời gian nếu không phải làm nhiệm vụ thì cũng là ẩn thân sau rèm một góc, nguyên chủ Sở Thanh Hoàng sẽ không quan tâm thương thế hắn có nặng hay không, miệng vết thương có đau hay không.

Dù là nghỉ ngơi cũng phải ở trong loại đề cao cảnh giác, rất khó có được một giấc ngủ yên ổn.

Cũng chính là Ám Các đào tạo ra thân thể một ảnh vệ cường mạnh, quen với nhiều trắc trở, dù là vậy, bọn họ hiếm ai đều có thể sống tới năm ba mươi tuổi được.

Ánh mắt Sở Thanh Hoàng hơi ngừng, đang muốn nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm giác được âm thanh rất nhỏ kia lại lần nữa vang lên.

Nàng nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cẩm sập ngoài bình phong, lẳng lặng nghe một hồi, xác định giống với lúc mới vừa rồi.

Nàng đứng dậy đi ra ngoài.

Thân thể thiếu niên nằm trên cẩm sập, cả người cuộn tròn trong thảm, nhưng vẫn như cũ không cách nào khắc chế mà run lên, thoạt nhìn như là thân đang ở trong mùa đông khắc nghiệt, bộ dáng phát run đến lạnh cóng như ở núi cao Thiên Sơn cực kỳ lạnh rét.

Sở Thanh Hoàng nhắm lại mi thật sâu, nhịn không được liền đưa tay sờ trán hắn thử.

Bỗng nhiên thiếu niên bừng tỉnh, nhanh như tia chớp bắt lấy tay Sở Thanh Hoàng, đang định ra sát chiêu, thì ánh mắt chạm vào mặt mày Sở Thanh Hoàng, hắn nhanh chóng thu tay lại, phịch một tiếng quỳ xuống mặt đất.

Sở Thanh Hoàng không nói gì, trầm mặc nhìn chăm chú vào đỉnh đầu hắn.

Mới vừa rồi đầu ngón tay nàng chạm đến cái trán lạnh như khối băng của hắn, một chút độ ấm đều không có.

Sở Thanh Hoàng thực sự buồn bực, ban ngày êm đẹp... Không, phải nói là thiếu niên khi tỉnh thì bình thường vô cùng, vừa tiến vào giấc ngủ thì trạng thái cả người liền giống như khối băng?

Chuyện này đến tột cùng là như thế nào?

"Ngươi có lạnh không?" Nàng bình tĩnh mở miệng hỏi.

Phù Thương hơi giật mình, ngay sau đó rũ mi nói: "Hồi chủ nhân, thuộc hạ không lạnh."

Sở Thanh Hoàng suy nghĩ rồi nói: "Đi lên giường bổn cung ngủ."

Thiếu niên cứng đờ: "Thuộc hạ không dám."

"Ngươi đã quên lời bổn cung đã nói rồi sao?"

Sắc mặt hắn khẽ biến, nhớ tới ngày hôm qua nàng nói hắn phải phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện, cho dù hiểu rõ không hợp quy củ cũng không có đường phản kháng.

"Dạ."

Sở Thanh Hoàng xoay người trở lại.

Lúc này nàng chỉ là dựa vào đầu giường, vẫn chưa nằm xuống mà lẳng lặng nhìn Phù Thương. Phù Thương hiển nhiên lần đầu đối mặt với tình huống như vậy, bước chân cứng đờ, khống chế biểu tình, thoạt nhìn giống như thật sự bị bức lương vậy.

"Ngươi có thể dùng chăn của bổn cung."

Phù Thương không tự giác mà nắm chặt tay, trước mắt đã là cuối mùa xuân, dù là ban đêm cũng không có gió xuân se lạnh, người thường đều không quá cảm thấy rét lạnh, huống chi hắn còn là ảnh vệ võ công cao cường.

Mặc dù trên giường chỉ có một tấm chăn mỏng, nhưng mà hắn...

Sở Thanh Hoàng yên tĩnh mà chăm chú nhìn biểu tình rối rắm khó xử của tiểu ảnh vệ, không biết như thế nào bỗng nhiên cảm thấy thú vị, nhiều năm tâm thái lãnh đạm bất tri bất giác đã có một ít biến hóa, tiếng nói cũng không tự giác mà có vài phần lười biếng: "Muốn bổn cung ôm ngươi à?"

Phù Thương chấn động, lại không dám kéo dài, nhanh chóng cởi giày rồi bước lên nằm trên giường.

Sở Thanh Hoàng nói: "Nằm hướng vào bên trong một chút."

Phù Thương cứng đờ mà đem một bên sườn di chuyển, biểu tình trắng bệch cứng ngắc, chỉ có một đôi mắt đen như mực bất an nhìn Sở Thanh Hoàng, có điều hắn cũng rất nhanh ý thức được ánh mắt như vậy là bất kính, hốt hoảng thu con ngươi lại.

Sở Thanh Hoàng nhướng mày.

Nàng đột nhiên phát hiện tiểu ảnh vệ này rất thú vị, ở thời điểm bình thường không có cảm xúc dao động gì, trầm ổn bình tĩnh, không chịu ảnh hưởng bởi bất cứ tác động gì bên ngoài. Nhưng lúc này phản ứng như vậy nằm ngoài dự kiến của nàng, so với nam nhân trong ngoài không đồng nhất như Phượng Cẩn Chi kia thì thú vị hơn nhiều.

Sở Thanh Hoàng đem chăn đến, ném cho hắn: "Dùng đi."

Phù Thương cứng đờ mà đắp chăn, tuy rằng hắn thật sự không có một chút lạnh, nhưng mệnh lệnh của chủ tử không được cãi lời.

Tối nay lại bị đánh thức nhiều lần, Sở Thanh Hoàng đã hoàn toàn không buồn ngủ, phản ứng của Phù Thương sau khi ngủ làm nàng cảm thấy kỳ quái, nàng muốn quan sát thêm một chút nên, nên lạnh nhạt nói: "Ngủ đi."

Phù Thương dạ một tiếng, cả người cứng đờ như cục đá, run rẩy nhắm mắt.

Sở Thanh Hoàng không ngủ cũng không nhúc nhích, liền dựa vào đầu giường nhìn, tự nhiên có cảm giác rung động lông mi... Tiểu ảnh vệ bây giờ hoàn toàn khác với dáng vẻ tàn nhẫn cường hãn như ban ngày, trong lòng Sở Thanh Hoàng nổi lên một ít hứng thú kỳ dị.

Thời gian qua đi một chút.

Sở Thanh Hoàng không động tĩnh, nằm trên giường nhìn Phù Thương đặt tay lên bụng, tư thế ngủ thật sự quy củ ngoan ngoãn, hoàn toàn mất đi sự đề phòng ngày thường mà ảnh vệ nên có, mới đầu tư thế còn cứng đờ nhưng rất nhanh đã chậm rãi thả lỏng vào giấc ngủ.

Lúc lông mi không hề động đậy, Sở Thanh Hoàng biết hắn đã thật sự ngủ rồi.

Ảnh vệ huấn luyện tàn khốc, cuộc huấn luyện hàng năm sớm đã làm cho bọn họ có thói quen dù đang trong trạng thái giấc ngủ cũng phải có tư thế đề phòng, ẩm thực và hoàn cảnh nghỉ ngơi của ảnh vệ cũng hoàn toàn không thoải mái, ngoại trừ ẩm thực không được đòi hỏi, ngủ cũng không có giường đệm mềm mại, phần lớn thời điểm khi ngủ không phải treo trên xà nhà thì chính là giấu mình trên cây, hoặc là ẩn nấp ở góc an tĩnh nào đó.

Ẩm thực cùng với nghỉ ngơi không đầy đủ thoải mái đối với thân thể cực kỳ thương tổn, cho nên tuổi thọ thông thường của ảnh vệ cực đoản (ngắn).

Giữa mày Sở Thanh Hoàng nhíu lại, đang suy nghĩ nhập tâm, lại thấy thân thể Phù Thương bắt đầu chậm rãi rụt lên, chăn mỏng ở trên người bị bọc thành kén nhộng, nhưng hắn thoạt nhìn vẫn là lạnh, thân thể không thể khắc chế mà bắt đầu run rẩy.

Sở Thanh Hoàng lại nhíu mày.

Bệnh trạng này thật sự là quỷ dị, mặc dù kiến thức nàng rộng rãi nhưng cũng chưa gặp qua chuyện kỳ quái như thế. Nàng quyết định sau khi hừng đông sẽ tìm đại phu thật giỏi đến đây bắt mạch cho hắn, kiểm tra tình trạng thân thể một chút.

Trong lòng Sở Thanh Hoàng suy nghĩ sâu xa, lại thấy bọc chăn như kén nhộng tiến về phía nàng, không biết có phải theo bản năng tìm kiếm sự ấm áp hay không, không bao lâu, hắn từ trong chăn trực tiếp duỗi tay, gắt gao ôm lấy eo Sở Thanh Hoàng.

Ánh mắt Sở Thanh Hoàng hơi ngưng, tầm mắt dừng lại trên eo mình, mặt không biểu tình mà nhìn, một hồi lâu cũng không động đậy.

Nếu không phải biết được hắn sau khi tỉnh dậy cái gì cũng đều không nhớ rõ, xác định vững chắc rằng Sở Thanh Hoàng sẽ hoài nghi hắn cố ý, nhưng mà ánh mắt dừng trên thân thể Phù Thương từ từ yên tĩnh lại, không khỏi buồn bực.

Hắn ôm nàng ngủ liền không lạnh nữa?

Ôm nàng còn ấm hơn so với đắp chăn sao?

Nếu hiện tại nàng đánh thức hắn, hắn có thể bởi vì hành động vô lễ mạo phạm của mình bị doạ chết khϊếp, sau đó lần nữa sẽ quỳ trên mặt đất thỉnh tội hay không?