Chương 20: Nàng chính là người điên

Khác với Đông Thượng Các yên tĩnh hoàn toàn, lúc này ở Ngô Đồng Uyển, Phượng Uyển Nguyệt đứng trước giường, khϊếp sợ nhìn sắc mặt tái nhợt của huynh trưởng: "Này... Tại sao lại như vậy? Sở Thanh Hoàng rốt cuộc đã làm gì? Nàng ta sao có thể nặng tay với đại ca như vậy? Nàng ta bị điên hay là..."

"Câm miệng." Phượng Cẩn Chi từ trong choáng váng tỉnh lại, bị nàng ồn ào đến đau đầu, cắn răng gầm lên, "Để cho ta yên tĩnh."

Phượng Uyển Nguyệt cúi đầu nhìn lại: "Đại ca tỉnh rồi?"

Tư thế Phượng Cẩn Chi gian nan nằm trên giường, toàn thân đều đau, thoáng động một chút đã đau đến ứa mồ hôi lạnh. Sau khi ngất xỉu trong lúc quỳ, gã sai vặt hầu hạ thay quần áo rồi rất nhanh lại bị mồ hôi tẩm ướt, hắn nhắm hai mắt ghé đầu trên gối, chậm rãi đợi chờ cơn đau nhức qua đi, mới từ từ mở mắt.

"Uyển Nguyệt cũng là quá sốt ruột, huynh đừng trách nàng ấy." Sở Nghi Linh dùng khăn mềm mại lau mồ hôi trên trán hắn, đau lòng mở miệng, "Hôm nay lại sao thế này? Nghe nói huynh bị phạt một canh giờ?"

Trong lòng Phượng Cẩn Chi đang nguyền rủa Sở Thanh Hoàng, cơ hồ đem ngôn ngữ độc ác khó nghe mắng nàng, làm sao có thời gian đi trách cứ Phượng Uyển Nguyệt?

Nhưng mà nghĩ đến phạt quỳ, mặt mày Phượng Cẩn Chi xanh mét, đáy mắt xẹt qua tia oán độc.

"Sở Thanh Hoàng, con tiện nhân đáng chết!" Hắn nghiến răng nghiến lợi, nghe như là hận không thể cắn đứt một miếng thịt của Sở Thanh Hoàng, "Ta nhất định phải bắt nàng ta trả giá."

Sở Nghi Linh nhấp nhẹ môi đỏ, chần chờ mở miệng: "Cẩn Chi."

Phượng Cẩn Chi nghe nàng nói liền buông ngữ khí, chậm rãi quay đầu nhìn nàng: "Sao vậy?"

"Sở Thanh Hoàng điên rồi, nàng ta vậy mà lại muốn thông qua phương thức xét nhà để lấp đầy quốc khố." Sở Nghi Linh cắn môi, "Chúng ta hiện tại chưa tới lúc trở mặt với nàng ta, cho nên huynh xem, có thể hay không..."

Xét nhà?

Sắc mặt Phượng Cẩn Chi cứng đờ: "Xét nhà ai?"

"Nhà trọng thần triều đình." Sở Nghi Linh ngồi xuống mép giường, như là lương mẫu hiền thê lau đi mồ hôi lạnh cho hắn, "Nàng ta trước mặt phụ hoàng đưa ra kiến nghị xét nhà tham quan lấp đầy quốc khố, huynh cũng biết là, những tiểu quan thất phẩm bát phẩm căn bản không có nhiều gia sản. Nếu Sở Thanh Hoàng muốn xét nhà, nhất định là xuống tay từ trọng thần trong triều, nếu lúc này chúng ta nháo loạn với nàng ta, chỉ sợ không có chỗ tốt."

Phượng Cẩn Chi quả thực không thể tin được vào những gì chính mình nghe thấy: "Xét nhà? Nàng ta dựa vào cái gì xét nhà đại thần? Chỉ bằng nàng ta là người điên sao? Hoàng thượng chẳng lẽ để mặc nàng ta làm bậy? Không sợ triều đình rung chuyển, làm các đại thần sinh ra phản..."

"Cẩn Chi." Sở Nghi Linh vội vàng che miệng hắn lại, "Tai vách mạch rừng, chú ý lời nói."

"Sở Thanh Hoàng chính là kẻ điên, là kẻ điên không có lý trí!" Hắn cắn răng tức giận mắng, hận không thể đấm giường, "Quả thực vớ vẩn đến cực điểm! Buồn cười đến cực điểm!"

Quả thật nghĩ cái gì là muốn cái đó, căn bản không có một chút đầu óc.

Xét nhà?

Nhà các đại thần muốn xét là xét sao? Không có bằng chứng, dựa vào cái gì dẫn người đi xét nhà?

Sở Nghi Linh trấn an nói: "Huynh biết nàng ta là kẻ điên, chuyện gì cũng đều dám làm, cho nên hiện tại chúng ta phải dỗ ngọt nàng ta, không thể cùng nàng ta xé rách mặt, nếu không nàng ta nhất định sẽ xuống tay từ Phượng gia trước."

"Nàng ta dám?"

"Nàng ta thực sự dám." Phượng Uyển Nguyệt nhíu mày, "Đại ca, Hoàng thượng chẳng những sách phong nàng ta làm trưởng công chúa, còn ban quyền điều động ba ngàn cấm vệ quân, nàng ta căn bản không muốn nghe ai giảng đạo lý, cũng hoàn toàn không nói chứng cứ, nàng ta muốn trực tiếp mạnh bạo..."

Sách phong trưởng công chúa?

Sắc mặt Phượng Cẩn Chi xanh mét, nghĩ đến một đạo thánh chỉ sách phong cho hôm nay, trong lòng hoài nghi có phải Hoàng thượng hồ đồ hay không, lạnh lùng nói: "Hoàng thượng mặc cho nàng ta làm bậy sao?"

Dù là sủng ái nữ nhi, nhưng hành vi điên cuồng như vậy cũng không nên cho phép, như vậy có khác gì hôn quân? Huống chi Sở Thanh Hoàng không có công huân ngập trời, cũng không làm ra công tích vĩ đại gì, dựa vào cái gì phá lệ sách phong trưởng công chúa?

"Bởi vì quốc khố không có tiền." Sắc mặt Sở Nghi Linh âm trầm, "Phụ hoàng hiện tại sầu não chuyện tiền bạc, hơn nữa Sở Thanh Hoàng trước mặt phụ hoàng còn ba hoa khoác lác rằng nàng ta có thể giải quyết được vấn đề cống nạp cho Đông Lăng, phụ hoàng bị nàng ta nói đến động tâm, cơ hồ yêu cầu gì cũng đều đáp ứng, quả thực không có lý trí. Hiện tại trên triều lòng người hoảng sợ, bọn quan viên đi đến trước mặt phụ hoàng cầu xin thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nhưng phụ hoàng đã quyết tâm, căn bản không thèm nghe bất kỳ kẻ nào khuyên can."

Phượng Cẩn Chi trọng thương trong người, sắc mặt vốn tái nhợt khó coi, lúc này càng tối tăm lạnh băng, hận không đem Sở Thanh Hoàng băm thành tám khúc mới có thể tiêu tan lửa giận trong lòng.

Trong phòng nhất thời im lặng.

"Cẩn Chi." Sở Nghi Linh đánh giá sắc mặt hắn, "Nếu không huynh nghĩ cách dỗ dành nàng ta? Trước kia Sở Thanh Hoàng đối với huynh tình thâm sâu đậm, huynh muốn gì đều được đó, nếu huynh chịu thua nhường nhịn nàng ta trước, biết đâu có thể khiến nàng ta lập tức hồi tâm chuyển ý thì sao?"

Phượng Cẩn Chi cả giận nói: "Muội muốn ta ăn nói khép nép với nàng ta?"

"Đây không phải suy tính vì Phượng gia sao?" Sở Nghi Linh nhíu mày, "Nếu có thể dỗ dành nàng ta vài câu để Phượng gia không dính tới phiền toái, đối với chúng ta cũng không có hại, bây giờ chịu ủy khuất trong tay nàng ta một chút, đợi sau này tam hoàng huynh đăng cơ, lúc đó chậm rãi đòi lại cũng không muộn."

Sắc mặt Phượng Cẩn Chi khó coi vô cùng.

Có điều trong lòng hắn cũng có suy nghĩ như Sở Nghi Linh, Sở Thanh Hoàng kẻ điên này thật sự chuyện gì cũng có thể dám làm. Hắn không biết một trận đánh trượng hôm qua và phạt quỳ hôm nay có phải Sở Thanh Hoàng cố ý muốn buộc hắn cúi đầu hay không. Sở Thanh Hoàng là nữ nhân điên cái gì cũng không từ thủ đoạn, chuyện gì cùng đều dám làm.

"Tin tức hai ngày này các người cứ để ý trước." Ngữ khí Phượng Cẩn Chi lạnh nhạt, "Ta sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh, để xem Sở Thanh Hoàng rốt cuộc muốn làm gì."

"Ừm." Sở Nghi Linh ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, "Không còn sớm nữa, ta cùng Uyển Nguyệt về trước, huynh cứ dưỡng thương đi, đừng cùng Sở Thanh Hoàng chống đối nữa."

Gã sai vặt đứng một bên hồi lâu không lên tiếng, lúc này ngẩng đầu nhìn bọn họ, lắp bắp mở miệng: "Buổi chiều lúc công tử hôn mê, công chúa điện hạ cho người đến truyền lại, nói công tử dưỡng thương cho tốt, đừng đi ra ngoài làm... làm phiền điện hạ, chờ thương thế khỏi hẳn, cầm... Cầm hưu thư cút đi..."

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Phượng Cẩn Chi đã bọc thêm một tầng sương băng, âm thanh từ miệng phát ra cực kỳ khó nghe tàn độc: "Tiện nhân!"

"Cẩn Chi đừng vội, nàng ta nói chờ thương thế khỏi mới viết hưu thư, chứng tỏ việc này còn có đường cứu vãn." Sở Nghi Linh chậm rãi mở miệng, màu sắc đáy mắt âm lãnh, "Nói không chừng đây là thủ đoạn nàng ta bức huynh phải khuất phục, chỉ là tạm thời chúng ta không thể mạo hiểm, còn cần phải theo nàng ta."

Phượng Cẩn Chi không trả lời.

Hắn hoài nghi Sở Thanh Hoàng chính là bị ma ám, từ ngày hôm qua đã đột nhiên bắt đầu trở mặt, thật sự là đã xác minh cho câu nói trở mặt vô tình.