Rời khỏi Ngự Càn Cung, Sở Thanh Hoàng trên đường ra ngoài thì bị một ma ma ngăn cản lại.
Bước chân Sở Thanh Hoàng dừng lại, nhận ra đối phương là Triệu ma ma trong cung Đoan phi.
"Công chúa điện hạ." Triệu ma ma cung kính hành lễ, "Đoan phi nương nương muốn người đến Cam Tuyền Cung một chuyến."
Sở Thanh Hoàng trầm mặc, chớp mắt một cái, chậm rãi gật đầu, xoay người đi theo Triệu ma ma đến Cam Tuyền Cung.
Hơn ba mươi năm trước, năm đó khi Hoàng đế đăng cơ vẫn là một hài tử, năm đó Nhϊếp Chính Vương Lâm Cao cầm giữ triều chính, chưởng quản binh quyền, Lâm thị nhất tộc dã tâm bừng bừng, muốn soán ngôi đoạt hoàng quyền, suốt cuộc chiến tranh đoạt quyền lực kéo dài vài năm, cuối cùng Hoàng đế chiến thắng, toàn bộ nhất tộc Lâm thị bị tru sát.
Lăng gia của Đoan phi tự mình chấp chính bảo hộ duy trì cho Hoàng đế, trong khoảnh khắc mấu chốt một mũi tên đã gϊếŧ chết được Lâm Cao, có công hộ giá, ngăn cơn sóng dữ, nhất tộc Lăng thị được vinh sủng đến ngày hôm nay.
Nhưng mà Lăng gia không phải là không có tâm tư, năm đó Lăng gia và Lâm gia là đối thủ một mất một còn. Sau khi Nhϊếp Chính Vương Lâm Cao chết, hơn phân nửa binh quyền rơi vào tay huynh trưởng của Đoan phi Lăng An Thành. Mấy năm nay Lăng gia cũng vài lần dẫn binh dẹp yên nổi loạn, cũng coi như có công cán, hơn nữa đế vương vinh sủng, cơ hồ có thể ngang hàng cùng với phủ quốc cữu của Hoàng hậu.
Dưới gối Đoan phi có một nhi tử và một nữ nhi, ngũ hoàng tử Sở Thiên Tranh và thất công chúa Sở Thanh Hoàng.
Đối với nữ nhi Sở Thanh Hoàng này, Đoan phi không thế nói là sủng, cũng không tính là chán ghét, tóm lại chính là mối quan hệ mẹ con nhàn nhạt. Bởi vì trước kia Sở Thanh Hoàng thích Phượng Cẩn Chi, yêu ai yêu cả đường đi lối về, Sở Thanh Hoàng kỳ thật cùng Phượng quý phi có quan hệ tương đối gần, ngược lại đối với chính mẫu phi mình lại xa cách.
Hơn nữa hành vi của Sở Thanh Hoàng thô bạo quái đản, kinh thiên động địa, ở đế đô tin đồn về nàng chưa từng ngừng nghỉ, Đoan phi đối với nữ nhi này thật sự không thích nổi. Nhưng rốt cuộc Sở Thanh Hoàng vẫn là nữ nhi của mình, nàng không muốn cùng Thanh Hoàng trở mặt, nếu mẹ con trở mặt thành thù sẽ chỉ làm cho những người bụng dạ khó lường vui sướиɠ.
Vốn là nàng cũng không muốn để ý tới nữ nhi này, phần lớn thời gian cũng chỉ là ở trước mặt Hoàng đế duy trì hình tượng mẫu thân ôn nhu. Nhưng hôm nay biểu hiện của Sở Thanh Hoàng ở Ngự Càn Cung làm Đoan phi cảm thấy ngoài ý muốn, cũng cảm thấy được một chút hy vọng.
Nếu nữ nhi này có thể lập được công huân... Mặc dù cái công huân này bị đắc tội với nhiều đại thần trên triều, nhưng đối với việc Thiên Tranh tranh trữ cũng có lợi.
Nữ nhi tranh công, chèn ép đối thủ, hành sự càng không kiêng nể gì càng tốt, nên đem đối thủ diệt trừ càng hay, làm những gia tộc chống lưng cho mấy hoàng tử khác suy yếu, đến lúc đó sẽ là thời điểm thích hợp để Thiên Tranh ra mặt tranh trữ, chỉ cần trấn an những triều thần bị Sở Thanh Hoàng đắc tội, sẽ không lo lung lạc đến nhân tâm.
Đoan phi cùng nhi tử mình nói về kế hoạch này, cũng ở trong lòng đánh bàn tính như ý. Sở Thanh Hoàng theo Triệu ma ma đi vào Cam Tuyền Cung, cố ý vô tình nghe được một ít, trên mặt lại tỏ ra như gió êm sóng lặng.
"Thanh Hoàng." Đoan phi sai người dâng trà, trên mặt nổi lên ý tươi cười, "Đã lâu rồi hai mẹ con chúng ta không ngồi xuống nói chuyện, hôm nay ta sai người làm chút điểm tâm, con lại đây nếm thử xem."
"Giả! Giả! Nàng ta lừa ngươi! Nàng ta lừa ngươi!"
Bên tai bỗng nhiên vang lên âm thanh giòn tan non nớt, giọng nói nhỏ nghe đặc biệt mềm mại đáng yêu. Giữa mày Sở Thanh Hoàng bất động, im lặng đánh giá tòa cung điện này, không phát hiện dị thường, hơn nữa thần sắc Đoan phi thoạt nhìn ôn nhu như thường, giống như vẫn chưa nghe thấy âm thanh này.
Sở Thanh Hoàng nhíu mày, bất động thanh sắc ngồi xuống.
"Thanh Hoàng." Đoan phi cười, "Con cùng Phượng Cẩn Chi là chuyện như thế nào?"
Âm thanh nhỏ lại vang lên: "Tra nam đáng chết! Tra nam đáng chết!"
Trong lòng Sở Thanh Hoàng cân nhắc ý tứ "tra nam", thần sắc bình tĩnh không gợn sóng: "Con không muốn nhắc đến hắn."
Thần sắc Đoan phi cứng lại, ngay sau đó điềm đạm cười: "Ta biết con không muốn, nhưng Phượng Cẩn Chi dù sao cũng là phò mã con, ta muốn biết rốt cuộc chuyện giữa hai người là thế nào?"
Sở Thanh Hoàng nhíu mày: "Hắn vô lễ, mạo phạm con."
Đoan phi hỏi: "Vậy con có ghét hắn hay không?"
"Xem như vậy đi."
Xem như vậy?
Giữa mày Đoan phi hơi nhíu, nàng thực sự không thích nghe câu trả lời ba phải này, cảm giác bên trong vẫn còn biến số. Nếu lúc này hai người trở mặt thành thù, về sau nếu bị dăm ba lời nói của Phượng Cẩn Chi níu giữ tâm lại, nàng sẽ rơi vào thế bị động.
"Thanh Hoàng." Đoan phi nhìn nàng, "Hoàng gia vô tình, con cùng Thiên Tranh mới là huynh muội cùng mẹ sinh ra, chúng ta mới là người thân chân chính."
Sở Thanh Hoàng trầm mặc một lát, ánh mắt dừng lại trên người nàng.
Đoan phi đối với nguyên chủ nữ nhi thân sinh này đều không có một chút thiệt tình nào, huống chi bây giờ nói cùng một người ngoài như nàng càng không thể có tình mẹ con cái gì, lúc này nói ra cùng mẹ đẻ thật không khỏi dối trá.
Nhưng mà, ai nói hoàng gia vô tình?
Thanh Hoàng nghĩ đến mẫu thân thân sinh của mình, đó mới là một nữ tử ôn nhu khoan dung, có mỹ mạo và trí tuệ cùng tồn tại, còn phụ thân là nam tử cường đại kiêu ngạo, đều cam tâm tình nguyện cả đời nắm chặt tay mẫu thân nàng.
"Thanh Hoàng." Đoan phi nhíu mày, áp xuống không vui trong lòng, "Con đang suy nghĩ cái gì?"
Sở Thanh Hoàng hoàn hồn, điềm đạm nói: "Người muốn con làm cái gì?"
Đoan phi nói: "Hộ bộ thượng thư hôm nay vô lễ với con, con hẳn là có thể tìm lý do diệt trừ hắn."
Sở Thanh Hoàng trầm mặc, nghĩ đến chuyện hôm nay phát sinh ở Ngự Càn Cung, từ trong mấy gương mặt trung niên tìm tòi mới nhớ đến Hộ bộ thượng thư là người nào, nhàn nhạt ừ một tiếng: "Nói sau vậy."
"Nhị cữu cữu của con đã lâu vẫn chỉ ngồi ở vị trí thị lang." Đoan phi cười cười, "Con cảm thấy có nên nâng đỡ hay không?"
Sở Thanh Hoàng ngước mắt nhìn nàng: "Chuyện này con không làm chủ được."
"Con có thể ở trước mặt phụ hoàng con đề bạt một câu, đừng quá lộ liễu là được." Đoan phi điềm đạm nói, "Chờ lần này lập công, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, Hoàng thượng sẽ đáp ứng."
Sở Thanh Hoàng lại trầm mặc một lát, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.
Đoan phi trước mặt người ngoài đoan trang ôn nhu, nhưng nhẫn nhịn hiển nhiên không tốt lắm: "Thanh Hoàng, ta nói con có nghe hay không?"
Sở Thanh Hoàng nửa nghe nửa không lên tiếng, thoạt nhìn giống như suy tư lời Đoan phi nói, nhưng mà chỉ có chính nàng rõ ràng, nàng là đang nghĩ đến âm thanh non nớt quỷ dị vừa rồi.
Trong cung của Đoan phi hẳn là không có tiểu hài tử vài tuổi.
Âm thanh vừa rồi phát ra từ đâu? Đoan phi không nghe thấy sao?
Sở Thanh Hoàng như suy tư gì, không có tâm trạng ở lại đây lãng phí thời gian với Đoan phi, rất nhanh đứng dậy cáo từ, điểm tâm không ăn, trà cũng không uống, thậm chí lười ứng phó đến chuyện giữa mẹ con chỉ có huyết thống mà không có thân tình tồn tại này.
"Nữ nhi đi về trước." Sở Thanh Hoàng nói, "Chuyện người nói con sẽ tiếp tục xem xét, sau này có thời gian sẽ đến thăm người."
Sắc mặt Đoan phi nổi xanh một trận, nhịn không được cắn răng: "Thanh Hoàng."
Trong mắt nàng rốt cuộc còn có mẫu phi này hay không?