Trong lòng Hoàng đế như suy tư gì, đối với sự thay đổi rõ ràng của Sở Thanh Hoàng tự nhiên có chút khó hiểu, bất quá trước mắt chuyện này không phải quan trọng nhất.
Cha con hai người nếu đã nói đến chuyện này, Hoàng đế bệ hạ không ngại cùng nàng tán gẫu một chút.
"Phượng Cẩn Chi đến tột cùng đắc tội như thế nào với con?"
Giữa mày Sở Thanh Hoàng hơi nhíu, làm như chán ghét: "Hắn dĩ hạ phạm thượng, sau khi vào phủ nhiều lần mắng nhi thần không biết liêm sỉ, hắn không có một chút bộ dạng của một phò mã, con không thể nhịn được nữa, nên hôm nay mới phạt hắn."
Hoàng đế hiểu rõ.
Nữ nhi hắn thật sự thích Phượng Cẩn Chi, vì Phượng Cẩn Chi mà bỏ mặc mấy vị thị quân mỹ mạo vắng vẻ trong phủ, nếu không phải đã nhẫn nhịn quá lâu rồi, đại khái cũng sẽ không nói ra lời như vậy.
Tính tình Thanh Hoàng tuy thô bạo, lại thẳng thắn trắng trợn, sẽ không bao giờ đứng tại đây trợn mắt nói dối được.
Như thế xem ra, Phượng Cẩn Chi thật sự quá đáng.
Hoàng đế điềm đạm nói: "Phượng Cẩn Chi đã là người của con rồi, nếu hắn thực sự không có quy củ như vậy, chịu một chút giáo huấn cũng không quá đáng."
Sở Thanh Hoàng không nói gì, trong lòng lại suy nghĩ, nếu Phượng Cẩn Chi không chịu nhận hưu thư rời khỏi phủ, nàng sẽ không để hắn yên ổn dù chỉ một ngày, đây chính là hậu quả của hắn, hắn phải tự mình thừa nhận.
"Còn có một chuyện, trẫm muốn trưng cầu ý kiến của con." Hoàng đế bưng chén trà lên, giống như lơ đãng mà mở miệng, "Con cảm thấy mấy vị hoàng huynh của con, ai thích hợp làm trữ quân?"
Trưởng tử Thiên Linh chính là con của tiên Hoàng hậu, chiếm một cái danh phận đích trưởng tử, chỉ là không còn mẫu thân nên hài tử suy yếu. Con thứ Thiên Khoát chính là nhi tử của Hoàng hậu hiện tại, cũng có ưu thế con vợ cả.
Tam hoàng tử Sở Thiên Dận là nhi tử của Phượng quý phi, sau lưng còn có cả gia tộc Phượng gia chống lưng duy trì.
Ngũ hoàng tử Thiên Tranh do Đoan phi sinh ra, là hoàng huynh cùng mẹ sinh của Sở Thanh Hoàng, Đoan phi cùng Lăng tộc nổi bật nhất thịnh, tay lại nắm binh quyền, thoạt nhìn chiếm phần thắng lớn nhất.
Bốn hoàng tử có thể nói là bốn chân thế chân vạc (*), đều là người có tư cách trở thành trữ quân.
(*) Thế chân vạc: tình trạng vững chắc, cân bằng về sức mạnh quân sự-chính trị.
Hoàng đế đã lâu chưa lập trữ, các triều thần đều cân nhắc thăm dò đến tột cùng người có tư cách trữ quân được chọn trong lòng Hoàng đế là ai, phi tần hậu cung đồng thời dậy sóng mãnh liệt, lén lút tranh ngầm.
Trữ quân?
Sở Thanh Hoàng trầm mặc, chớp mắt một cái, ngữ khí bình thản có phần lạnh nhạt: "Ai cũng đều không thích hợp."
"Hả?" Hoàng đế kinh ngạc nhìn nàng.
Âm thanh Sở Thanh Hoàng lạnh nhạt: "Đều là từng con rùa đen rụt đầu, gặp một chút chuyện liền trốn trong mai rùa, một chút đảm đương cũng đều không có, còn làm trữ quân cái gì? Một trong bọn họ nếu lên ngôi, Tây Tề sớm muộn gì cũng bại trong tay họ."
Hoàng đế bệ hạ nghe vậy, biểu tình không khỏi âm trầm.
Nghĩ đến phản ứng vừa rồi của mấy nhi tử, hắn lạnh lùng nghĩ, xác thực đảm đương không nổi, tất cả đều vì vị trí trữ quân mà không dám đắc tội triều thần, từng người hận đều không thể tỏ lòng trung thành với triều thần, thái độ quả thực mất mặt xấu hổ.
"Phụ hoàng nếu không còn chuyện khác, nhi thần cáo lui trước." Sở Thanh Hoàng nói, "Thời gian sau, mặc kệ phủ công chúa phát sinh chuyện gì, mặc kệ nhi thần ở bên ngoài làm chuyện gì, hy vọng phụ hoàng mở một mắt nhắm một mắt. Triều cục đảo loạn nhi thần sẽ thu thập, chỉ cần cuối cùng làm được điều mình đã hứa, mặt khác, có những vấn đề không đáng kể, mong rằng phụ hoàng đừng quá để ý."
Hoàng đế không biết nên nói cái gì cho phải.
Nữ nhi này của hắn quả thực phát huy cực hạn theo ý mình.
Hy vọng hắn mở một con mắt nhắm một con mắt?
Từ trước tới nay làm gì có nữ nhi nào dám cùng phụ thân nói chuyện như thế? Huống chi hắn còn là vua một nước.
Cho dù hiện giờ là Đoan phi được sủng ái nhất, cũng tuyệt đối không dám dùng khẩu khí như vậy cùng vua một nước nói chuyện.
Nhưng Hoàng đế bệ hạ sớm đã quen với thói vô lễ của Sở Thanh Hoàng, nghe vậy chỉ nói: "Chỉ cần con có thể làm được theo lời con đã hứa, điều kiện gì trẫm cũng đều đáp ứng."
So với ổn định xã tắc và quốc khố đầy đủ, có gì mà không thể nhẫn nhịn, huống chi đây chỉ là nhẫn nhịn với nữ nhi ruột thịt của mình.
Sở Thanh Hoàng rất nhanh xoay người đi ra khỏi Ngự Càn Cung.
Hoàng đế một mình ngồi trên long ỷ, suy tư lời Sở Thanh Hoàng nói, bốn vị hoàng tử không một ai thích hợp, nhưng giang sơn này chung quy vẫn cần phải có một người kế thừa.
Nếu bốn vị hoàng tử thành niên đều không thích hợp làm Hoàng đế, chẳng lẽ lập cửu hoàng tử nhỏ tuổi nhất làm trữ quân?
Ra ngoài cửa cung, Sở Thanh Hoàng quay đầu nhìn lên tấm biển cung đình trên cao, ánh mắt nổi lên một màu sắc cao ngạo nhất định phải đạt được.
Giang sơn Tây Tề tuy không đáng giá tiền, nhưng đoạt lấy để chơi vẫn là có thể.
Nàng không thích làm một công chúa nhàn nhã rảnh rỗi.
Tự mình làm chủ giang sơn, nam tử mỹ mạo trong thiên hạ do nàng chọn lựa, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, không nhất thiết vì một người mà đòi sống chết.
Phượng Cẩn Chi tính là cái thứ gì?
Tình yêu là tục vật phiền toái nhất thế gian, dễ dàng lây dính không được, bởi vì nó có thể làm nam nhân đầy mưu cầu mất đi ý chí chiến đấu, cam tâm tình nguyện hóa thành mềm yếu.
Nó có thể làm người hạnh phúc thoả mãn, cũng có thể làm người trở nên người không giống người, quỷ không giống quỷ.
Nàng không muốn cùng ai yêu đương hẹn hò, cũng không có hứng thú trầm mê với tình cảm nam nữ, nàng chỉ rong ruổi nghĩ đến giang sơn, làm người tài giỏi hơn đời, làm chi chủ khiến vạn người trong thiên hạ quỳ phục.