Chương 15: Đàm phán

Thần sắc Sở Thanh Hoàng hờ hững, cũng không để ý đến thái độ hay lời nói của những người xung quanh, ánh mắt chỉ dừng trên người Hoàng đế... Những người khác nói như thế nào đều không quan trọng, quyền quyết định nằm ở Hoàng đế, mà Sở Thanh Hoàng có biện pháp khiến Hoàng đế tin tưởng mình.

Xưa nay hậu cung không được tham gia vào chính sự, dù là Thái hậu cũng không có quyền khoa tay múa chân đối với quốc sự, nhưng hôm nay là bởi vì chuyện của Phượng Cẩn Chi, Thái hậu, phi tần hậu cung cùng các vị hoàng tử và đại thần tiền triều đều gom lại nơi này như bầy ong, cũng coi như là trường hợp hiếm gặp.

"Tiểu Thất, con có biện pháp gì?" Hoàng đế nhìn nàng, ước chừng như đang ôm một tia hy vọng, "Nói ra xem."

Sở Thanh Hoàng nói: "Con chỉ nói cùng một mình phụ hoàng."

Phượng quý cứng cả miệng: "Tiểu Thất..."

"Tất cả đều về hết đi." Hoàng đế nhíu mày, nhiều người đến ồn ào làm hắn phiền lòng, "Hoàng hậu và quý phi đưa Thái hậu trở về, Đoan phi sớm về nghỉ ngơi đi, những người cũng đều lui xuống."

Trong điện tức khắc yên tĩnh.

Sắc mặt mọi người khác nhau, trong lòng không ngừng mắng Sở Thanh Hoàng ngu xuẩn, từng câu âm thanh hỗn độn, Sở Thanh Hoàng lười lãng phí thính lực nghe đến.

Tuy rằng bây giờ nàng còn không biết thuật đọc tâm này thuộc về nguyên chủ hay là có nguyên nhân khác gây ra, nhưng bất luận có một dị năng gì tiêu hao quá độ đều sẽ tổn thương đến thân thể, tất nhiên cũng có lúc cần phải tận dụng để biết đâu là địch là bạn, những lúc không cần thiết nàng lười rước những thứ không thoải mái đến cho chính mình.

Các đại thần mang theo bất mãn cáo lui rời đi.

Thái hậu và quý phi làm như còn muốn nói tiếp, đặc biệt là về chuyện Phượng Cẩn Chi, nhưng mắt thấy thái độ Sở Thanh Hoàng lạnh nhạt như một tòa băng thì ánh mắt Thái hậu không nhịn được trầm xuống, biết là không thể nói được nên cùng Hoàng hậu và quý phi một bước rời đi.

"Tiểu Thất." Đoan phi đi đến trước mặt Sở Thanh Hoàng, ôn nhu mà cười, "Cùng phụ hoàng nói chuyện cho tốt."

Sở Thanh Hoàng trầm mặc.

"Sau đó thì tìm cơ hội đến bồi tội với Thái hậu đi." Đoan phi nhíu mày, "Dù sao Thái hậu cũng là tổ mẫu của con, sao có thể bất kính như vậy?"

Thần sắc Sở Thanh Hoàng lạnh nhạt, vẫn không nói một câu.

Nguyên chủ vốn chính là người như vậy, đối với ai đều xa cách, trong mắt không dung bất kỳ kẻ nào, mặc kệ là Thái hậu hay Hoàng đế, nếu nói chuyện đàng hoàng, phần lớn nàng đều sẽ nể mặt mũi, nhưng nếu là cùng nàng ương ngạnh, như vậy có thể nói một câu, nàng chính là người không sợ chết...

Về điểm này lúc nàng học võ, tất cả mọi người đều biết.

Nàng từ nhỏ đã bộc lộ ra bản tính thô bạo không kiềm chế được, mọi người đều đã quen. Hoàng đế mấy năm trước không đem nàng trị tội, một mặt là vì có thể chịu đựng được tính tình như vậy của nàng, mặt khác, đặc biệt là ở hiện tại, càng hy vọng nàng có thể xoay chuyển thế cục Tây Tề, Hoàng đế càng sẽ không trị tội nàng dễ như vậy.

Đoan phi nói vài câu ôn nhu nhẹ nhàng, rất nhanh cũng xoay người rời đi, cũng không có tức giận bởi vì Sở Thanh Hoàng coi thường.

Mọi người đều đi hết, Hoàng đế rốt cuộc cũng mở miệng: "Tiểu Thất, Tây Tề hàng năm đều phải cống nạp cho Đông Lăng, đây không phải xuất phát từ ý muốn của trẫm mà là thế cục bức bách. Không chỉ có Tây Tề, còn có Đại Chu và Thục Quốc mấy năm liền đều tiến cống liên tục. Bắc Cương cách xa Đông Lăng, mùa thu mỗi năm hoặc là đến sinh thần của Hoàng đế bệ hạ đều phải phái người đưa lễ vật đến. Tạm thời mà nói, không có nước nào dám chống lại cùng Đông Lăng."

Sở Thanh Hoàng nói: "Con chưa nói muốn chống lại Đông Lăng."

Hoàng đế nhíu mày: "Ý của con là..."

"Con có biện pháp làm cho từ đây Đông Lăng miễn Tây Tề cống nạp." Sở Thanh Hoàng điềm đạm nói, "Hơn nữa, còn sẽ do Đông Lăng chủ động nói ra trước."

Tinh thần Hoàng đế chấn động, ngay sau đó lắc đầu: "Chuyện này không có khả năng."

"Không có gì không có khả năng." Ngữ khí Sở Thanh Hoàng nhàn nhạt, "Con đã nói có biện pháp thì sẽ có biện pháp, chỉ cần người đáp ứng điều kiện của con, trong vòng ba tháng con sẽ làm cho sứ thần Đông Lăng tự mình đến Tây Tề một chuyến, lúc đó phụ hoàng sẽ tự biết con nói có đáng tin hay không."

Trong vòng ba tháng?

Hoàng đế trầm ngâm, Tây Tề mấy năm nay đều là cống nạp vào mùa thu, trước mắt mới là tháng ba, mặc kệ Sở Thanh Hoàng nói kỳ hạn ba tháng có làm được không, đều sẽ không có kết quả tệ hơn, dù cho làm không được, đến lúc đó lại nghĩ cách cũng không muộn.

Nhưng nếu nàng thật sự có thể làm được?

Vậy thì Tây Tề có thể thở phào rồi.

Hoàng đế nghĩ như vậy, bỗng nhiên nhíu mày: "Con vừa rồi đặt điều kiện với trẫm?"

Sở Thanh Hoàng điềm đạm nói: "Đúng vậy."

Ngữ khí này, hồn nhiên như không cảm thấy công chúa cùng Hoàng đế đàm phán có cái gì không ổn, căn bản không giống như là đối mặt với phụ thân chính mình, ngược lại càng giống như cuộc đàm phán sâu xa... Tuy rằng vốn dĩ người này cũng không phải phụ thân của nàng.

Gọi một tiếng phụ hoàng đều là căn cứ vào thân phận của nguyên chủ mà gọi, là đã cho hắn mặt mũi cực lớn rồi.

Hoàng đế trầm mặc một lát: "Điều kiện gì?"

"Thứ nhất, phụ hoàng đem Ám Các cho con, trong vòng một tháng con có thể giúp người giải quyết vấn đề quốc khố." Sở Thanh Hoàng nói, "Thứ hai, phong con làm trưởng công chúa, địa vị chỉ sau thái tử tương lai, con bảo đảm về sau Đông Lăng cùng Tây Tề nước sông không phạm nước giếng, không cần phải cống nạp, trong vòng mười năm Đông Lăng tuyệt đối sẽ không dẫn binh đánh Tây Tề."

Dừng một chút, lại nói, "Mười năm hẳn là cũng đủ để Tây Tề chiêu binh dưỡng mã, quy mô quân đội lớn mạnh."

Ánh mắt Hoàng đế nặng nề, không có biểu tình gì mà nhìn nàng chằm chằm thật lâu.

Hắn phát hiện nữ nhi này cùng trước kia có chút không giống nhau, nhưng tính tình cũng không có biến đổi đặc biệt gì lớn, vẫn như cũ không coi ai ra gì, không có tôn ti trật tự, cho nên đến tột cùng là không giống chỗ nào, lại không thể nói rõ.

Trở nên trầm ổn thông minh hơn trước kia rất nhiều? Khí thế càng ngày càng mạnh?

Còn có, trước kia thích Phượng Cẩn Chi nhất, đối với người nhà Phượng Cẩn Chi đều sẽ cho vài phần mặt mũi, trước mặt Thái hậu và Phượng quý phi cũng cố kỵ hai phần, nhưng hôm nay lại hoàn toàn không có.

Cảm giác cổ quái trong lòng lên men, Hoàng đế lại không nghĩ ra được nguyên cớ gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Điều kiện của con, trẫm có thể đáp ứng. Nhưng nếu con có được Ám Các, được sách phong làm Hộ quốc trưởng công chúa, lại không làm được chuyện con đã hứa hẹn, vậy phải làm sao?"

Sở Thanh Hoàng không hề chần chờ, nói: "Con sẽ tự sát để tạ tội."

Hoàng đế kinh ngạc, ngay sau đó cười cười: "Được, trẫm tin con một lần."

Dù sao cũng không có tổn thất gì, không phải sao?

Tuy rằng trong hoàng tộc thông thường chỉ có đích nữ của Hoàng đế hoặc là tỷ muội mới có thể sách phong trưởng công chúa, mặt khác đối với những nữ nhi không có công lao, chỉ có thể dựa theo thứ tự đứng hàng nào mà xưng công chúa, ví dụ như đại công chúa, nhị công chúa, hoặc là công chúa sau khi trưởng thành mới có phong hào. Thân phận trưởng công chúa cùng cấp với thân vương, cao thượng nhất đẳng hơn so với phi tần hậu cung. Trước khi trữ quân còn chưa lập, nàng công chúa đứng hàng thứ bảy này thậm chí so vơi mấy hoàng huynh hoàng tỷ còn muốn tôn quý hơn ba phần.

Bất quá Hoàng đế bệ hạ có thể phá lệ vì Sở Thanh Hoàng.

Thừa nhận ơn trạch to lớn, phải làm ra được công lao to lớn... Đây là trách nhiệm tương ứng, hoặc là phải trả giá đắt.

Thiên hạ không có không làm không công mà được hưởng, dù nàng là công chúa tôn quý cũng giống như vậy.

Vinh hoa phú quý, thân phận quyền lực, bất luận yêu cầu gì đều phải thỏa mãn, tiền đề chính là phải làm được việc mình đã hứa hẹn.

"Tuy rằng điều này không hợp quy củ, nhưng vì lời hứa này của con, trẫm có thể phá lệ một lần."

"Vậy xin phụ hoàng lập tức tuyên chỉ, chiêu cáo thiên hạ." Âm thanh Sở Thanh Hoàng nhàn nhạt, "Sau khi nhận được thánh chỉ, con mới có thân phận danh chính ngôn thuận cùng với quyền lực, mới có thể tra xét nhà tham quan."

Hoàng đế nhìn nàng, biểu tình không khỏi có chút phức tạp.

Tra xét nhà tham quan? Nghe nàng nói như thế nào lại nhẹ nhàng bình tĩnh như vậy, xem việc xét nhà cũng chỉ là một trò chơi đồ hàng của con nít.