Chương 14: Không ai dám đảm đương

Không khí trong điện đình trệ, sắc mặt mọi người đều có chút không quá tốt đẹp.

Không biết qua bao lâu, mới rốt cuộc có người mở miệng đánh vỡ yên lặng.

"Thanh Hoàng, đề nghị này của ngươi chỉ sợ không thực thi tốt cho lắm." Nét mặt Phượng quý phi biểu lộ tươi cười, tuy rằng nhìn không quá tự nhiên, nhưng thật là cười nói, "Quan viên trong triều nhiều như vậy, có của cải phong phú phần lớn cũng là các nguyên lão trọng thần trong triều, ai dám mạo hiểm muốn một lần đắc tội với nhiều đại thần như vậy, chuyện này chỉ sợ không ai dám đảm đương."

Ngụ ý rõ ràng là đang nhắc nhở Sở Thanh Hoàng, kiến nghị này của Sở Thanh Hoàng chính là hoang đường, không thể nào cùng đông đảo đại gia tộc ở Tây Tề đối nghịch, nếu thật sự đắc tội hết những người này, chỉ sợ Hoàng đế ngồi ở long ỷ này cũng không xong.

"Quý phi nương nương nói có lý." Thừa tướng chậm rãi gật đầu, "Tuy lão thần tự nhận là có hành vi đoan chính, hai bàn tay trắng, nhưng mọi người đều biết, có thể tích cóp được của cải phong phú nhất định là lão thần tay cầm quyền. Công chúa muốn tra tham quan là chuyện tốt, nhưng việc này trong lúc nhất thời muốn làm chỉ sợ cũng không dễ dàng."

Đinh ngự sử phụ họa: "Đúng vậy, có vị đại thần nào trong triều nguyện ý tiếp nhận cái trọng trách dễ đắc tội này?"

Hoàng đế nhíu mày.

Tuy rằng hắn không thích nghe những lời đùn đẩy như vậy, nhưng không thể không phủ nhận, Phượng thừa tướng và Đinh ngự sử nói đều có đạo lý.

Quan tham ô trọng đại trong triều đều là mấy lão thần quyền lực, gia tộc thế lực khổng lồ, mọi người có ai dám mạo hiểm tiếp nhận cái trọng trách dễ đắc tội này?

"Các vị hoàng huynh thân là con nối dõi của hoàng gia, nên vì quân phân ưu." Ánh mắt Sở Thanh Hoàng hơi đổi, nhìn về phía một vài vị hoàng tử đang đứng một bên trầm mặc không nói, "Nếu các vị đại thần không dám đảm nhận, sao phụ hoàng không trực tiếp ủy nhiệm một vị hoàng tử làm ban sai?"

Lời vừa nói ra, sắc mặt vài vị hoàng tử đồng thời biến đổi.

"Thất muội, chuyện này... Lời này sao có thể nói được?" Nhị hoàng tử Sở Thiên Khoát ngượng ngùng cười, "Đừng nói đề nghị này căn bản không hợp lý, cho dù có hợp lý, ta... Ta cũng không nhận."

Nói xong, hắn hướng về Hoàng đế bệ hạ khom người nói: "Hồi bẩm phụ hoàng, năng lực nhi thần có hạn, chỉ sợ cô phụ một phen kỳ vọng của phụ hoàng."

Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn một lát, trong giây lát, điềm đạm nói: "Còn những người khác? Ai nguyện ý vì quân phân ưu?"

Vài vị hoàng tử hai mắt nhìn nhau, ai cũng không dám lên tiếng.

Thật đáng chê cười.

Nếu đã nói có thể tích cóp của cải phong phú đều là trọng thần trong triều, thế gia hiển quý của Tây Tề, bọn họ ai dám đắc tội? Đừng quên chuyện tranh trữ còn phải trông cậy vào các vị đại thần này duy trì ủng hộ, lúc này nếu ai đứng ra nhận trọng trách ban sai tra xét này, chẳng khác nào bị trục xuất khỏi hàng ngũ tranh trữ quân.

Đầu óc bọn họ hỏng mới dám làm chuyện anh hùng này.

Mấy người Phượng thừa tướng cùng Hộ Bộ thượng thư nhàn nhã đứng ở một bên, nếu không phải ngại có Sở Thanh Hoàng ở đây, bọn họ cơ hồ đều muốn cười lạnh, thất công chúa quả nhiên là đồ tứ chi phát triển đầu óc ngu xuẩn, có võ công cao cường thì được gì?

Nếu không phải ỷ vào Hoàng đế sủng ái, chỉ bằng nàng ngu xuẩn như vậy, sớm đã bị hại chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Rõ ràng không có đầu óc, còn thích thể hiện.

"Nếu cũng chưa có người tiếp nhận, trọng trách này giao cho con, thế nào?" Âm thanh Sở Thanh Hoàng lạnh nhạt, "Phụ hoàng cho con ba ngàn cấm vệ quân, thời gian một tháng cũng đủ cho con làm quốc khố đầy đủ, tham quan cũng sẽ bị diệt."

Giọng nói rơi xuống, trong điện chợt yên tĩnh lại.

Mấy đại thần ở đây nhất trí nhìn nàng chằm chằm, như là đang nhìn một kẻ điên.

Hoàng đế ngẩng đầu, cũng kinh ngạc nhìn nàng: "Tiểu Thất?"

"Phụ hoàng cảm thấy không có khả năng sao?" Ngữ khí Sở Thanh Hoàng nhàn nhạt, "Lập tức khẩn trương lấp đầy quốc khố, nhu cầu ngân lượng cấp bách, nếu chỉ biết gia tăng thuế má cho bá tánh sẽ làm xã tắc Tây Tề rung chuyển, bất lợi cho dân, chỉ có bức bách tham quan giao bạc, mới có thể giảm bớt được tình cảnh khốn khó trước mắt."

"Thất công chúa nói lời này, chẳng lẽ bạc của quốc khố đều là quan viên tham lấy?" Đinh ngự sử không vui, "Các đại thần tận trung vì nước, lại bị một câu của thất công chúa toàn bộ phủ quyết, thật sự làm người thất vọng buồn lòng."

"Đinh ngự sử kích động như vậy làm gì?" Sở Thanh Hoàng lạnh lùng nhìn hắn, "Tham hay không tham, tra xét rồi chẳng phải sẽ biết sao?"

"Ngươi..."

"Đủ rồi." Hoàng đế không kiên nhẫn mà xoa xoa giữa mày, quay đầu nhìn về phía Đoan phi đang ngồi trên ghế phía sau vẫn chưa lên tiếng, "Đoan phi, nàng thấy thế nào?"

Sắc mặt Thái hậu và Hoàng hậu trong nháy mắt cứng đờ.

Hoàng đế trực tiếp phớt lờ bọn họ, trực tiếp hỏi Đoan phi?

Có ý gì?

"Nếu Thanh Hoàng muốn vì Hoàng thượng làm việc, thần thϊếp tự nhiên đều ủng hộ." Đoan phi đứng lên, giọng nói nhã nhặn lịch sự thong dong, "Có thể phân ưu vì Hoàng thượng, cũng là vinh hạnh của thần thϊếp và Thanh Hoàng."

Ánh mắt Sở Thanh Hoàng hơi đổi, bất động thanh sắc mà nhìn thoáng qua vị mẫu phi này của nguyên chủ.

Quả là một mỹ nhân.

Mỹ mạo của Sở Thanh Hoàng cơ hồ đều di truyền từ mẫu phi này, chỉ là...

"Một nữ nhi trời sinh không có cốt cách, mê sắc như thế nào, lăn lộn như thế nào thì lăn lộn như thế đó, tốt nhất nên đem cả triều đình này hoàn toàn quấy đυ.c, ai đáng chết thì nên chết, mới có thể làm cho Thiên Tranh ngồi trên vị trí trữ quân."

"Trước khi Thiên Tranh ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, nữ nhi bất đạo này muốn nháo thì cứ việc nháo, nháo đến càng lớn càng tốt, đắc tội hết với mấy người này cũng không sao, dù sao nàng ta từ nhỏ đã có bộ dạng này, càng nổi điên mới càng bình thường, chờ Thiên Tranh lên ngôi rồi, thì nghĩ cách xử lý nàng ta, miễn cho mất mặt xấu hổ!"

Mặt mày Sở Thanh Hoàng âm trầm, lẳng lặng nghe tiếng lòng của Đoan phi, mới biết vốn dĩ nguyên chủ Sở Thanh Hoàng lại là nữ tử mà ngay cả mẫu thân thân sinh đều chán ghét.

Giống như sống thật là thất bại.

Xung quanh đều là tiểu nhân giả dối đầy bụng tính kế, duy nhất chỉ có một ảnh vệ trung thành và tận tâm lại bị nàng tra tấn đến chết, cũng coi là tự làm tự chịu đi.

"Hoàng thượng, ai gia không đồng ý." Thái hậu nhíu mày mở miệng, "Tiểu Thất dù có một thân võ công, nhưng chưa từng tiếp xúc qua chuyện phá án, nàng ta đem chuyện này suy nghĩ quá đơn giản rồi, chỉ sợ đến lúc đó lại trở thành cuộn chỉ rối, làm nhân tâm trên triều hoảng sợ, ngược lại làm Hoàng thượng sức đầu mẻ trán."

Phượng quý phi vội vàng gật đầu: "Thần thϊếp cũng thấy Thanh Hoàng quá mức tự tin rồi, căn bản không suy xét đến hậu quả."

"Bổn cung có thể suy xét hậu quả nhất nhất rõ ràng, chỉ cần Thái hậu cùng chư vị đại thần có thể nghĩ đến biện pháp giải quyết quốc khố đang trống rỗng là được." Sở Thanh Hoàng không nhanh không chậm mở miệng, tiếng nói lạnh nhạt không kinh, "Nếu các vị không nghĩ ra biện pháp, lại còn muốn cản trở bổn cung phá án, có phải đang chột dạ hay không?"

"Làm càn!" Sắc mặt Thái hậu đột biến, phẫn nộ quát, "Sở Thanh Hoàng, ngươi chính là đang nói chuyện với ai gia như vậy sao?"

Sở Thanh Hoàng không để ý tới Thái hậu, chỉ nhìn Hoàng đế: "Trong vòng một tháng con có thể làm cho quốc khố được lấp đầy, cũng nghĩ đến biện pháp làm cho Tây Tề năm nay không cần phải cống nạp cho Đông Lăng."

Cái gì?

Lời vừa nói ra, đừng nói là các đại thần dường như gặp quỷ mà nhìn nàng, ngay cả Hoàng đế cũng cho rằng chính mình nghe lầm, "Tiểu Thất?"

"Thất công chúa đang nói đùa sao?" Phượng thừa tướng không thể không tưởng tượng mà nhìn nàng, như là đang xác định nàng rốt cuộc có bị điên hay không, "Mấy năm nay Tây Tề luôn cống nạp cho Đông Lăng, mới có thể miễn cưỡng duy trì xã tắc an ổn. Quốc lực Đông Lăng to lớn, binh lực hùng mạnh, hiện giờ lại là quốc gia có diện tích ranh giới rộng lớn nhất thiên hạ, thiết kỵ của bọn họ sớm đã như hổ rình mồi, đang chờ thời cơ tìm cách dẫn binh xâu xé Tây Tề, thất công chúa lại ở đây dõng dạc ba hoa chích chòe? Ngươi là muốn khiến cho Tây Tề tức khắc lâm vào loạn chiến sao?"

Mặt mày Thái hậu trầm xuống: "Quả thực ăn nói bừa bãi, không biết suy nghĩ!"

Hoàng hậu cũng nhíu mày: "Tiểu Thất, ngươi quá chắc chắn như vậy, việc quốc gia nếu sơ ý sẽ phát động đến chiến tranh, làm sinh linh lầm than, có thể đơn giản như ngươi nói sao?"

Tam hoàng tử bất đắc dĩ cũng lên tiếng: "Thất muội tuy rằng võ công không yếu, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ nhi, sao có thể hiểu được chuyện chiến tranh? Vẫn là nên trở về chung sống hòa thuận cùng phò mã đi, cũng đừng ở đây gây thêm phiền toái cho phụ hoàng."