Chương 12: Yên tĩnh chờ xem

Phượng Cẩn Chi ban ngày ban đêm toàn thân đều nóng như thiêu đốt.

Sở Nghi Linh không dám ở lại lâu trong phủ Hộ quốc công chúa, đến khi thái y vào phủ chẩn trị thương thế cho Phượng Cẩn Chi bảo đảm không đáng ngại, lúc chạng vạng sau đó nàng đã rời đi.

Trước khi đi còn để lại thị nữ tâm phúc của mình là Khinh Hạ chiếu cố Phượng Cẩn Chi.

Nhưng mà người bị thương vốn dễ dàng nóng sốt, ban đêm Phượng Cẩn Chi không ngừng nói mớ, Khinh Hạ vội vàng sai người đi mời đại phu, sau khi bắt mạch chẩn bệnh một phen, đại phu không biết dùng phương pháp gì làm Phượng Cẩn Chi hạ sốt, sau đó kê đơn sắc thuốc, như thế hơn một canh giờ sau, mới đem một chén thuốc cho hắn uống.

Cơ thể hắn suy yếu sau khi uống thuốc không lâu liền bắt đầu ra mồ hôi, mơ mơ màng màng mà kêu "Điện hạ", âm thanh ốm yếu bất lực rất nhiều, làm người nghe chua xót không thôi.

Gã sai vặt bên cạnh hắn bất chấp mạo phạm công chúa mà chạy đến Đông Thượng Các, quỳ gối cầu xin: "Công chúa điện hạ, cầu xin người đi thăm công tử đi! Công tử thực sự bệnh rất nặng, hiện tại thực sự cô đơn bất lực... Công tử vẫn luôn gọi điện hạ, công chúa điện hạ, cầu xin ngài!"

Sở Thanh Hoàng đã nằm xuống trên giường, vốn cũng không muốn để ý tới.

Bất quá câu nói "Công tử vẫn luôn gọi điện hạ" của gã sai vặt kia chọc cười nàng, Sở Thanh Hoàng quyết định đứng dậy đi xem thử.

Nghĩ đến tình cảnh hiện giờ trời xa đất lạ của mình, về sau khó tránh khỏi gặp mặt giao tiếp với Phượng gia, còn có Thái hậu và Phượng quý phi trong cung, cùng với mấy thị quân trong phủ công chúa kia... Còn có ba nam tử dung mạo xuất sắc bảy thước hôm nay chưa từng xuất hiện kia, Sở Thanh Hoàng không nhịn được lại lần nữa cảm thán khí phách không theo luân thường đạo lý của nguyên chủ.

Cảm thán rất nhiều, cũng có chút bội phục.

Dưới chế độ hoàng quyền nam tôn nữ ti, Sở Thanh Hoàng không màng thế tục không màng sinh tử, chỉ vì làm cho bản thân vui vẻ mà không sợ đánh vỡ thế tục này, dũng khí này đủ để cho phần lớn nam nhân thế gian đều không theo kịp.

Bỏ qua tính tình quá mức tàn bạo kia một bên, Sở Thanh Hoàng kỳ thật là một nữ nhi được sủng ái tận trời, chỉ là thiên phú cùng ưu thế đã bị tính nết tàn bạo sinh sôi khống chế hết.

"Công chúa điện hạ, cầu xin ngươi đi xem công tử một cái đi! Công chúa điện hạ..."

Sở Thanh Hoàng từ trên giường đứng dậy, khoác kiện áo sắc vân đi ra ngoài nội điện, vừa lúc nhìn đến Phù Thương đang nghỉ trên ghế dài đã đứng lên, rũ mắt mà đứng.

Bước chân nàng dừng lại, ánh mắt dừng trên người hắn.

Một thân y phục đen làm dáng người Phù Thương càng thêm thon gầy dõng dạc, khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp, hoàn toàn không giống như là bộ dạng mơ ngủ lúc tỉnh dậy.

Để nguyên quần áo mà ngủ là thói quen của ảnh vệ, vì là để dễ dàng ứng phó với những tình huống đột xuất phát sinh, Sở Thanh Hoàng đối với chuyện này cũng không nghĩ gì.

Sở Thanh Hoàng nói: "Cùng ta đi xem."

Phù Thương đáp: "Dạ."

Sở Thanh Hoàng ra ngoài tẩm điện, nhìn gã sai vặt quỳ gối bên ngoài: "Phượng Cẩn Chi thật sự bệnh nặng?"

Gã sai vặt thấy nàng ra tới, vội vã dập đầu: "Công chúa điện hạ, tiểu nhân thật sự không phải cố ý tới quấy rầy, nhưng... Nhưng công tử..."

"Bổn cung đi xem." Ngữ khí Sở Thanh Hoàng nhàn nhạt, "Dẫn đường."

"Dạ, dạ!" Gã sai vặt vui sướиɠ như bản thân nhặt về một mạng, đã cầu được công chúa điện hạ mềm lòng, vội vàng đứng dậy trở về.

Hai thị nữ cầm theo đèn đi phía trước dẫn đường, bước chân Sở Thanh Hoàng thong dong trầm ổn đi trên hành lang.

Phượng Cẩn Chi bởi vì trước đây được nguyên chủ sủng ái, từ khi vào phủ công chúa liền ở tại Ngô Đồng Uyển tốt nhất Tây Thượng Các, thân là phò mã lại cùng công chúa phân viện ở, Sở Thanh Hoàng mọi thứ đều dựa vào hắn.

Trong viện hắn có đến tám hộ vệ tùy thân, một gã sai vặt, một thư đồng.

Sở Thanh Hoàng vừa bước vào sân, mọi người đồng thời cung nghênh quỳ xuống, mỗi người đều biết tính tình công chúa này thô bạo vô tình, không ai dám lấy tính mạng để khiêu chiến với uy nghiêm của nàng.

Bước vào bậc cửa, mùi thuốc liền xông vào mũi.

Sở Thanh Hoàng đi vào trong, nhìn thấy Phượng Cẩn Chi trên giường đã tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch vô sắc, nhìn Sở Thanh Hoàng đứng trước giường, ánh mắt trầm trầm, thật lâu cũng không nói gì.

"Đây là ánh mắt gì?" Sở Thanh Hoàng cong nhẹ đuôi lông mày, "Hận ta sao?"

Đáy mắt Phượng Cẩn Chi mang theo màu sắc nghiên cứu tìm tòi thâm trầm, nghe lời này, lạnh nhạt nói: "Không dám."

"Dám cũng không sao." Ngữ khí Sở Thanh Hoàng nhàn nhạt, "Nếu ngươi khinh thường bổn cung như thế, bổn cung quyết định không miễn cưỡng ngươi, dưỡng thương nhiều ngày cho tốt, chờ thương thế chuyển biến tốt đẹp thì trở về tướng phủ của ngươi đi, bổn cung sẽ gửi cho ngươi hưu thư, từ đây nam nữ cưới gả không liên quan nhau."

Sắc mặt Phượng Cẩn Chi biến đổi: "Hưu thư?"

"Không phải ngươi vẫn luôn muốn sao?" Sở Thanh Hoàng trào phúng, "Bổn cung thành toàn cho ngươi, ngươi hẳn là nên quỳ tạ ân điển của bổn cung."

Ánh mắt Phượng Cẩn Chi hoàn toàn thay đổi, đôi tay nắm chặt gắt gao trên đệm giường: "Sở Thanh..."

"Nếu ngươi không muốn thương thế càng thêm nặng, thì nên học cách câm miệng."

Phượng Cẩn Chi bị nghẹn, sắc mặt cứng đờ trắng bệch xem càng khó coi.

Sở Thanh Hoàng cũng không ở lại lâu, xoay người đi ra ngoài, phân phó gã sai vặt: "Chiếu cố tốt công tử nhà ngươi."

Ném xuống những lời này, nàng bước đi ra ngoài.

Gã sai vặt ngơ ngác nhìn nàng: "Công chúa không ở lại thêm chốc lát?"

Sở Thanh Hoàng không có hứng thú ở lại thêm chốc lát.

Phượng Cẩn Chi nhiễm phong hàn không giả, chán ghét Sở Thanh Hoàng cũng là thật, nhưng trước mắt hắn tuyệt đối không nguyện ý cùng Sở Thanh Hoàng xé rách mặt.

Trước kia chỗ nào Sở Thanh Hoàng cũng đều nhường hắn, nên hắn không sợ hãi.

Lần này sau khi bị té nhào, hắn tất nhiên hiểu rõ chiêu thức dĩ vãng không dùng được, đại khái có lẽ sẽ nghĩ cách yếu thế khác.

Sở Thanh Hoàng vốn xuất thân hoàng tộc, dù cho nàng rõ ràng có thanh quý bao nhiêu so với trước mặt bao công tử thế gia, nhưng nàng đồng thời cũng biết, vì cái vị trí chí cao vô thượng kia, những người này nguyện ý trả giá đắt hơn so với tưởng tượng của người thường rất nhiều.

Phượng Cẩn Chi hôm nay chịu nỗi khuất nhục, ngày sau chờ tam hoàng tử Sở Thiên Dận đăng cơ vi đế, đều sẽ bồi thường gấp mười lần gấp trăm lần cho hắn, Phượng gia vinh sủng không người nào có thể với tới...

Chỉ là từ giờ trở đi, điều này đã trở thành ảo tưởng của bọn họ.

...

Làm công chúa nổi bật nhất Tây Tề, thanh danh Sở Thanh Hoàng lan xa, nhất cử nhất động của nàng đều làm nhiều người chú ý.

Tin tức Phượng Cẩn Chi bị đánh trượng ngày hôm sau truyền đến ồn ào huyên náo, ngoại trừ Thái hậu, Hoàng đế trong cung sớm đã biết, các hoàng tử vương phủ khắp nơi đều đồng loạt cảm thấy kinh ngạc.

"Thất muội hạ lệnh đánh trọng thương Phượng Cẩn Chi?" Linh Vương lớn nhất đứng đầu mấy nhóm hoàng tử kinh ngạc, "Sao có thể? Thất muội không phải thích Phượng Cẩn Chi nhất sao?"

Hơn nữa Phượng Cẩn Chi còn là cháu trai của Phượng quý phi, thân phận cao quý, chính là quý công tử danh môn vang dội, thất muội sao có thể phạt hắn trọng thương, Phượng Cẩn Chi sao chịu nổi?

"Tin tức thật là nói như vậy, hẳn không phải giả." Thị vệ cung kính trả lời, "Điện hạ cần đi xem không?"

Sở Thiên Linh trầm mặc một lát, ánh mắt hơi thâm: "Không, chờ xem phụ hoàng phản ứng thế nào."

Ngoại trừ Hoàng thượng, Phượng gia hẳn là cũng sẽ không thờ ơ.

Phượng Cẩn Chi là con vợ cả Phượng gia, rất được quý phi sủng ái, vốn thân phận của hắn làm phò mã công chúa cũng coi như xứng đôi, chỉ là tính tình Sở Thanh Hoàng thô bạo, tâm tình bất định, mỗi người đều sợ hãi nàng, thanh danh nàng cũng không tốt, nếu không phải vì muốn tam hoàng tử có được lợi thế tranh trữ, Phượng gia tuyệt đối sẽ không đáp ứng cho Phượng Cẩn Chi cùng Sở Thanh Hoàng thành thân.

Bất quá so với chuyện Phượng Cẩn Chi bị trọng phạt thế nào, Sở Thiên Linh càng muốn biết phủ công chúa rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Sở Thanh Hoàng tức giận phát hỏa lên người Phượng Cẩn Chi, cũng nên có lý do gì?

Mặt khác, mấy vương phủ khác cũng đều suy nghĩ như vậy.

Nhị hoàng tử Sở Thiên Khoát và ngũ hoàng tử Sở Thiên Tranh nghe được tin cũng cảm thấy kinh ngạc, cũng lựa chọn yên tĩnh mà chờ xem diễn biến của chuyện này.

Chỉ có tam hoàng tử Sở Thiên Dận nghe xong biến sắc: "Cẩn Chi bị phạt?"

"Đúng vậy."

"Tại sao?"

"Chi tiết tạm thời vẫn chưa biết được."

Giữa mày Sở Thiên Dận nhăn lại, hắn hiện tại muốn Phượng Cẩn Chi ở phủ công chúa tranh sủng, vì hắn muốn được Sở Thanh Hoàng trợ giúp, Sở Thanh Hoàng kia có thể dùng vũ lực mà không để bất kỳ người nào vào mắt, trong tương lai có thể phò trợ hắn.

Huống hồ phụ hoàng còn trông cậy vào Sở Thanh Hoàng lãnh binh trong tương lai, nhất định sẽ giao binh quyền cho nàng, bên người nàng còn có ảnh vệ cấp bậc cao nhất của Ám Các, hung mãnh không người nào bằng.

Trong tay Sở Thiên Dận không có nhưng hắn có thể dùng tướng, Sở Thanh Hoàng chỉ là nữ tử, không thể tranh trữ, chưởng binh quyền cũng không lo lắng tương lai nàng sẽ lấy mất, trước mắt hắn muốn mượn sức của Sở Thanh Hoàng, chỉ có thể đành ủy khuất Phượng Cẩn Chi.

Chờ lúc sau hắn thành nghiệp lớn, sẽ bồi thường gấp bội cho những ủy khuất hôm nay của Cẩn Chi, cũng sẽ một lần nửa bồi dưỡng võ tướng trung thành với mình. Đến lúc đó, Hộ quốc công chúa Sở Thanh Hoàng này có thể vĩnh viễn mà biến mất, miễn cho Cẩn Chi nhìn thấy nàng lại nhớ tới những khuất nhục đã chịu.

Hắn cho rằng Cẩn Chi ở phủ công chúa có thể vẫn luôn được sủng ái, như thế nào cũng không dự đoán được tính tình thô bạo kia của Sở Thanh Hoàng lại được thi triển tới trên người Cẩn Chi.

Tâm phúc cung kính hỏi: "Điện hạ, nên làm sao bây giờ?"

Sở Thiên Dận không trả lời.

Làm sao bây giờ?

Hắn hiện tại có thể làm sao bây giờ?

Chạy tới phủ công chúa tìm Sở Thanh Hoàng hỏi tội? Đừng nói tới với tính tình kia, Sở Thanh Hoàng căn bản sẽ không để ý tới hắn, dù nàng có nguyện ý cho hắn mặt mũi, hắn lúc này cũng không thể đi, bây giờ vẫn chưa rõ vì sao Phượng Cẩn Chi bị phạt như vậy, lỡ như tình huống xấu nhất biến khéo thành vụng thì sao bây giờ?

"Chuẩn bị xe, bổn vương đến Phượng gia một chuyến."

"Tuân lệnh."

Sau khi tin tức truyền vào cung, sau khi tan triều, Hoàng thượng cho triệu kiến thất công chúa.

"Điện hạ." Tổng quản bên cạnh Hoàng thượng là Từ Hải cung kính hành lễ, "Hoàng thượng muốn người tiến cung một chuyến, có chuyện quan trọng thương lượng."