Phù Thương đồng ý.
"Đi tắm rửa một cái đi." Sở Thanh Hoàng nói, "Đến bồn tắm của bổn cung, ở đó có nước ấm, về sau không được tắm nước lạnh nữa."
Sắc mặt Phù Thương khẽ biến, vừa muốn nói chuyện này không hợp quy củ, lại nghe Sở Thanh Hoàng nói, "Đây là mệnh lệnh."
Vì thế lời nói đến bên miệng rồi lại nuốt xuống, Phù Thương thấp giọng nói: "Tuân lệnh."
Sở Thanh Hoàng không để ý đen hắn nữa, tiếp tục dùng bữa.
Tuy rằng không muốn để lộ quá nhiều điểm dị thường khác với nguyên chủ trước kia, nhưng nếu ngược đãi với một người, đặc biệt còn là người tín nhiệm thân tín nhất bên cạnh, nàng thực sự không có ham mê và thói quen này.
Sau khi dùng xong bữa, Sở Thanh Hoàng di giá đến phía trước cửa sổ ngồi xuống sạp, tay cầm một chén trà nhỏ, trầm mặc mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tốc độ Phù Thương tắm rửa rất nhanh, không qua một nén nhang đã trở lại tẩm điện, đúng lúc Sở Thanh Hoàng cũng vừa vặn uống trà xong, ngước mắt nhìn hắn: "Đi lên giường nằm."
Phù Thương nghe vậy, thân hình chấn động.
Hắn hôm nay đối mặt với quá nhiều điều ngoài ý muốn, thực sự có chút phản ứng không kịp.
"Yên tâm, bổn cung không có hứng thú với ngươi, cũng không phải muốn tra tấn ngươi." Sở Thanh Hoàng điềm đạm nói, "Vết thương trên người ngươi cần được bôi thuốc."
Phù Thương đang muốn quỳ xuống: "Thuộc hạ có thể tự mình..."
"Bổn cung mới vừa nói cái gì?" Sở Thanh Hoàng nhíu mày, "Thứ nhất, đừng động một chút là quỳ; thứ hai, phải phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện."
Thân hình Phù Thương hơi cứng, cúi đầu dạ một tiếng, bước chân thong thả ngần ngại đi đến giường của công chúa điện tôn quý.
Thị nữ trong điện đều lui ra ngoài, lúc này không có người khác, Sở Thanh Hoàng mới đứng dậy đi đến bôi thuốc cho ảnh vệ của nàng.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cao thủ đệ nhất Ám Các khi gϊếŧ người không chút nương tay rõ ràng có chút không biết làm sao, thân hình cứng đờ như cục đá nằm cứng ngắc trên giường. Trái lại, lần đầu hầu hạ người khác như Sở Thanh Hoàng lại thành thạo bôi thuốc cho hắn, trừ bỏ biểu tình trời sinh lạnh lùng ít nói, thoạt nhìn nhưng thật ra cũng thong dong hơn nhiều so với hắn.
Toàn thân hắn phủ đầy lớp thuốc trong suốt mang hương vị thanh mát, Sở Thanh Hoàng vừa bôi vừa nói: "Chuyện phát sinh trước kia đã qua rồi, về sau bổn cung sẽ không vô cớ ngược đãi ngươi, ngươi dưỡng thân thể cho thật tốt, không được dễ dàng để bị thương trở lại, có nghe không?"
"... Dạ."
"Bổn cung đặt ra cho ngươi mấy quy củ." Sở Thanh Hoàng nói, "Thứ nhất, ban ngày có thể quang minh chính đại đi theo cạnh ta, trừ phi có nhiệm vụ đặc thù, nếu không thì không cần phải ẩn thân; thứ hai, buổi tối không cần canh gác bên ngoài, ngươi có thể ngủ trên ghế cẩm dài ở tẩm điện này; thứ ba, một ngày phải cùng ta dùng bữa, ta sai người sắc thuốc cho ngươi uống đúng giờ, trừ điều này ra, bất kỳ kẻ nào giả danh ta bắt ngươi uống độc dược rượu độc linh tinh gì đó, ngươi tốt nhất nên học cách cự tuyệt."
Phù Thương nằm trên giường không rên một tiếng, lẳng lặng nghe mệnh lệnh của Sở Thanh Hoàng, đợi nàng nói xong, làm như muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
"Ngươi muốn nói cái này không hợp quy củ à?" Sở Thanh Hoàng hiển nhiên nghe được tiếng lòng của hắn, ngữ khí nhàn nhạt, "Nhớ kỹ, bất luận chỗ nào không hợp quy củ, đều lấy mệnh lệnh của bổn cung làm chuẩn, ngươi không có đường sống mặc cả cò kè."
"... Dạ."
"Điện hạ." Âm thanh của thị nữ bên ngoài vang lên, "Thuốc đã sắc xong rồi."
Sở Thanh Hoàng đứng dậy đi ra ngoài.
Nàng tiếp nhận chén thuốc từ trong tay Minh Nguyệt, phân phó nói: "Bắt đầu từ ngày mai, bổn cung một ngày ăn cơm nhiều hơn một chén gạo trắng."
Minh Nguyệt tuy khó hiểu, lại cung kính gật đầu đồng ý: "Dạ."
Sở Thanh Hoàng đóng cửa, cúi đầu ngửi thấy hương vị chén thuốc, xoay người đặt thuốc lên bàn: "Còn có điều thứ tư, thân thể ngươi có vấn đề rất lớn, sau này không được ăn đồ nguội lạnh, cũng không được tắm nước lạnh, phải uống thuốc đúng giờ, bổn cung giúp ngươi điều trị thân thể một chút."
Phù Thương ngẩn ra, cả người nằm trên giường cứng đờ không cách nào phản ứng.
Không phải là ảo giác.
Hôm nay công chúa điện hạ cùng ngày xưa không giống nhau.
Sự tình phát sinh hôm nay, hắn cũng nhận ra có sự bất đồng lớn.
"Mau uống thuốc." Sở Thanh Hoàng biết suy nghĩ trong lòng hắn, lại không để ý tới, "Uống thuốc xong thì đi nghỉ ngơi đi, đêm nay không cần canh gác."
Ném xuống những lời này, Sở Thanh Hoàng không lại để ý tới hắn, một mình đi rửa mặt cởϊ áσ, đi đến trước gương đem trâm cài cùng hoa tai trên đầu đơn giản gỡ xuống, mái tóc đen tuỳ ý rối tung thả xuống, trong nháy mắt cả người hiện lên vài phần thanh thản lười biếng.
Nàng ngồi trước gương lăng hoa, an tĩnh nhìn dung nhan thiếu nữ thanh lãnh lại mỹ lệ minh diễm trong gương, càng nhìn càng không nghĩ ra, đến tột cùng nguyên chủ vì sao lại đem một phần thiên phú được trời ưu ái ra để chà đạp hoàn toàn?