Chương 1: Kéo ra ngoài, đánh ba mươi đại bản

Trên cổ truyền đến cảm giác đau đớn, như là có thứ gì đang cắn nàng, giống như móng vuốt của chồn tuyết cào bấu trên cổ, chỉ là hơi hơi đau đớn có chút không giống nhau."Điện hạ!" Âm thanh của thiếu niên quanh quẩn bên tai, "Điện hạ, ta..."

Trên cổ càng thêm đau rõ ràng, Sở Thanh Hoàng bỗng dưng giơ tay vung lên.

Bang!

Thiếu niên bị nàng dùng một chưởng ném đi, từ trên giường quăng ngã xuống đất.

Đồng thời, Sở Thanh Hoàng mở mắt ra, đáy mắt tràn đầy sát khí.

Bịch bịch bịch...

Tiếng bước chân hỗn độn bỗng nhiên truyền tới, mười mấy hộ vệ đeo đầy gươm đao vây quanh cùng một nam tử áo gấm trắng vội vàng đi đến.

Ánh mắt hắn nhìn quét một vòng trong nội điện, lại nhìn về phía Sở Thanh Hoàng, từ đáy mắt hiện lên tia chán ghét vừa nổi vừa ẩn tàng, trên mặt lộ ra dung nhan anh tuấn như ngọc cùng với vẻ xanh mét không dám tin tưởng: "Các ngươi đây là đang làm gì?"

Biểu tình đó của hắn, rất giống như là khϊếp sợ đến phẫn nộ khi thấy thê tử đang cùng người khác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.

Sở Thanh Hoàng không nói gì, chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, trầm mặc đánh giá nội điện hoa lệ quý phái này.

Cột rồng chạm trổ, huy hoàng tráng lệ.

Chiếc rèm thêu đầy hoa văn phong phú nhẹ buông xuống, chỗ cao trong nội điện được treo một chiếc đèn Phượng Minh chiếu sáng trưng một vùng.

Chỗ này đại khái có chút tương đồng với tẩm điện nàng từng ở trước kia, chỉ là phong cách của gian tẩm điện này quá mức xa hoa lãng phí, có chút không tương xứng với tính cách của nàng.

Ánh mắt nàng chợt đổi, dừng lại trên người nam tử vừa rồi bị nàng đá xuống giường, ánh mắt Sở Thanh Hoàng càng thêm thâm sâu.

Thiếu niên mặc một bộ y phục màu đen, thân hình thon dài mạnh mẽ, trong thời gian ngắn nhất đã xoay người quỳ xuống một gối rất nhanh, lúc này vẫn không nhúc nhích mà quỳ trên mặt đất, tư thế kính cẩn, lại vô cớ hiện ra vài phần tự phụ khó thuần.

Sợi tóc đen như mực từ trên trán buông xuống, lại không che khuất mặt nạ hoa văn chim ưng trên nửa khuôn mặt.

Nhưng điều đó không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là trạng thái lúc này của hắn không đúng, cho dù hắn đã dựa vào nội lực để khắc chế, nhưng lại không thể che giấu được đôi tay trắng bệch đang nắm chặt, thậm chí toát ra vài đường gân xanh, như đang chịu đựng nỗi thống khổ cùng cực.

Sở Thanh Hoàng dùng thời gian ngắn nhất sửa sang lại tình huống lúc này trong đầu.

"Thân là ảnh vệ của công chúa, chẳng những dĩ hạ phạm thượng mạo phạm công chúa, lại còn dám dùng thủ đoạn hạ độc công chúa? Quả thực không biết sống chết!" Âm thanh lạnh như băng phát ra từ miệng nam tử mặc áo gấm bào trắng, Phượng Cẩn Chi lạnh lùng nhìn Sở Thanh Hoàng, "Xin công chúa điện hạ lập tức xử tử Phù Thương!"

Suy nghĩ của Sở Thanh Hoàng bị đánh gãy, có chút không vui, biểu tình dửng dưng ngước nhìn hắn: "Đi ra ngoài quỳ."

Thiếu niên áo đen hơi nhấp môi mỏng, đang định đứng dậy rời đi, lại nghe Sở Thanh Hoàng một lần nữa mở miệng: "Phượng Cẩn Chi, người bổn cung nói chính là ngươi!"

Cái gì?

Phượng Cẩn Chi không dám tin tưởng mà nhìn nàng: "Sở Thanh Hoàng?"

Sở Thanh Hoàng lạnh lùng lặp lại: "Bổn cung nói ngươi đi ra ngoài quỳ, ngươi nghe không hiểu sao?"

Phượng Cẩn Chi nghe vậy, trên mặt lập tức nổi lên phẫn nộ: "Đường đường là công chúa điện hạ lại gấp không chờ nổi, muốn cùng nam nhân khác thân mật như vậy?"

Lời vừa nói ra, trong nháy mắt không khí trong điện đông cứng lại.

Màu sắc trong đáy mắt của Sở Thanh Hoàng dần dần ngưng kết lại, ánh mắt nhìn Phượng Cẩn Chi tựa như nhìn một người chết.

Nhưng mà Phượng Cẩn Chi lại tựa như không phát hiện ra, âm thanh khinh thường trào phúng nghe ra không hề có cảm tình, ngoại trừ chán ghét vẫn là chán ghét, nói: "Sở Thanh Hoàng, nếu tiểu xảo này là ý đồ ngươi dùng để cố ý chọc giận ta, như vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, dù ngươi có dùng thủ đoạn gì thì ta tuyệt đối sẽ không thoả hiệp cùng ngươi! Đời này ta sẽ không bao giờ thích ngươi! Càng không thể viên phòng cùng ngươi!"

"Thành thân với ngươi là thánh chỉ bắt buộc, là ngươi lạm dụng đặc quyền công chúa cưỡng cầu ta! Ngươi có thể ép bức người ta, cũng không bao giờ có được tình cảm của ta, ta thích Nghi Linh, chỉ thích một người là nàng ấy!"

"Ngươi có được người ta, cũng đừng mơ có được trái tim ta!"

"Ngươi nghe rõ cho ta, ta không thích ngươi! Đời này đều sẽ không thích ngươi!"

Cường điệu từng câu, như là rít gào cuồng loạn.

"Câm miệng!"

"Sở Thanh Hoàng, nếu ngươi còn muốn một chút mặt mũi, xin ngươi về sau không cần dùng lại thủ đoạn bỉ ổi như vậy..."

"Bổn cung bảo ngươi câm miệng, ngươi không nghe thấy sao?" Sở Thanh Hoàng bỗng nhiên vung tay lên, nam nhân còn đang phẫn nộ kêu gào trong nháy mắt bị một lực mạnh mẽ quăng ra ngoài, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm dừng trên người nam tử đó, tiếng nói thiếu nữ lạnh như băng, "Dám dĩ hạ phạm thượng, nói năng lỗ mãng với bổn cung, ngươi thật to gan!"

Phượng Cẩn Chi hung hăng bị ngã trên mặt đất, sao xẹt rơi đầy mắt hắn, sắc mặt đau đến vặn vẹo: "Sở Thanh Hoàng, ngươi điên rồi?"

Sở Thanh Hoàng vô tình nhìn chăm chú vào nam nhân ngã trên mặt đất, tiếng nói thanh lãnh: "Phượng Cẩn Chi, ngươi mạo phạm bổn cung, dựa theo luật pháp hoàng tộc, lập tức xử tử cũng không quá đáng."

Biểu tình Phượng Cẩn Chi cứng đờ, chậm rãi bò dậy, ánh mắt âm trầm ngước nhìn Sở Thanh Hoàng: "Ngươi nói cái gì?"

"Lời bổn cung nói, ngươi nghe không rõ sao?" Ánh mắt Sở Thanh Hoàng lạnh nhạt.

Phượng Cẩn Chi đứng lên, phất phất ống tay áo, ánh mắt khinh thường nhìn Sở Thanh Hoàng: "Ngươi lại muốn giở trò quỷ gì? Cho rằng làm như vậy sẽ gây sự chú ý của ta, làm cho ta thích ngươi sao? Sở Thanh Hoàng, ta nói cho ngươi..."

"Người đâu!" Sở Thanh Hoàng chợt quát lạnh một tiếng, tiếng nói tuy nghẹn ngào một chút lại không giấu được khí thế trầm lạnh.

Bên tai Phượng Cẩn Chi bùng đi, sau đó lại nghe được tiếng bước chân đồng loạt vang lên.

Bốn thị vệ áo đen cường tráng rất nhanh từ ngoài điện tiến vào, cùng nhau quỳ một gối: "Công chúa điện hạ!"

"Phượng Cẩn Chi bất kính với bổn cung, dĩ hạ phạm thượng vũ nhục chửi rủa bổn cung, kéo ra ngoài đánh ba mươi đại bản!"

Cái, cái gì?

Chẳng những Phượng Cẩn Chi thất thần kinh ngạc, mà bốn thị vệ đang quỳ cũng đồng thời sửng sốt: "Công chúa điện hạ?"

Bọn họ nghe lầm sao?

Công chúa điện hạ là muốn kéo phò mã Phượng Cẩn Chi ra ngoài đánh trượng?

"Còn thất thần làm gì?" Âm thanh thanh lãnh của thiếu nữ dễ nghe, lại lộ ra vẻ ương ngạnh, không dung thứ, "Kéo ra ngoài!"

Bốn thị vệ lúc này mới xác định bọn họ không nghe lầm, công chúa điện hạ thật sự muốn bọn họ kéo phò mã ra ngoài đánh trượng.

Bốn người biểu tình rung lên, cao giọng đáp: "Thuộc hạ tuân mệnh!"

Vừa dứt lời, bốn thị vệ đứng lên, tựa như lang hổ kéo Phượng Cẩn Chi ra ngoài.

Bọn họ sớm đã không vừa mắt tên phò mã này, ỷ vào công chúa thích hắn mà coi bản thân như Thiên Vương lão tử, đi khắp nơi khắp chốn trào phúng, ở trong phủ công chúa vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, động một chút đánh người này mắng người kia, mắt cao hơn đỉnh, không coi ai ra gì, thậm chí ngay cả công chúa được Hoàng thượng sủng ái cưng chiều nhất cũng không bỏ vào mắt.Bốn thị vệ khinh thường nhìn Phượng Cẩn Chi.

Còn thật sự cho rằng bản thân mình làm ra từ vàng sao?

"Các ngươi làm gì vậy? Buông ta ra!" Phượng Cẩn Chi bị bốn thị vệ thô lỗ kéo ra ngoài, phản ứng cứng đờ, vội vàng quát đến chói tai, "Làm càn! Các ngươi dám vô lễ với ta..."

"Phò mã gia thứ tội, thuộc hạ là phụng mệnh lệnh của công chúa điện hạ, chỉ có thể ủy khuất cho phò mã gia rồi."

Phượng Cẩn Chi quả thực không dám tin tưởng, mất khống chế mà quát: "Sở Thanh Hoàng! Người ép bức ta cưới ngươi là ngươi, người thủ đoạn bỉ ổi cũng là ngươi, ngươi lại không biết tu dưỡng tính tình, ngược lại còn ác nhân thất đức! Ngươi thế mà lại là đồ đê tiện vô sỉ..."

"Bịt miệng hắn lại! Đánh thêm hai mươi đại bản!"

Mệnh lệnh lạnh nhạt bình tĩnh từ trong điện truyền ra ngoài, lãnh huyết vô tình làm tim người đập nhanh.

Sắc mặt Phượng Cẩn Chi hoàn toàn thay đổi, hắn còn đang muốn nói thêm cái gì đó, nhưng sau đó rất nhanh một thị vệ đã nhét giẻ lau vào miệng hắn, ngăn chặn hắn lên tiếng chửi bậy.

Ngay sau đó hắn bị bốn tên thị vệ ấn ngã xuống mặt đất, thanh bản tử vừa dài vừa to nện xuống, thoáng chốc sắc mặt hắn đau đến trắng bệch: "A a a..."

Sở Thanh Hoàng!

Bốn thị vệ sớm đã không vừa mắt hắn, uất ức quá nhiều vì ngày thường bị chèn ép, lúc này như tóm được cơ hội mà dồn hết sức lực, những thanh bản tử chuyên dùng không nguy hiểm đến tính mạng liên tục giáng xuống thân thể yếu ớt của hắn, đau đến mức Phượng Cẩn Chi như đang quay cuồng trên mặt đất.

Toàn bộ tiếng kêu thảm thiết bị đổ dồn trong cổ họng, còn chỗ nào có bộ dáng phong độ đáng nói?

Hạ nhân trong phủ công chúa nghe được động tĩnh, không tự chủ được mà toàn bộ chạy đến xem.

Thấy phò mã bị ấn xuống đất, chổng mông bị bản tử liên tục nện vào, hơn nữa đánh đến thảm thiết như vậy, đánh một cách công phu bài bản, thấp thoáng trong áo choàng trắng cũng đã nhìn thấy một màu nhuộm đỏ, sắc mặt mỗi người kịch biến, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Phò mã gia bị đánh?

Đây là có chuyện gì? Công chúa trước kia không phải thích phò mã gia nhất sao?

Tuy rằng được tứ hôn làm phò mã, Phượng Cẩn Chi từ lúc thành thân với công chúa luôn tỏ ra thái độ cực kỳ bất mãn, động một chút là mỉa mai châm chọc công chúa, chưa bao giờ nguyện ý ngồi cùng bàn dùng cơm với nàng... Trên thực tế, dựa theo quy củ hoàng gia, phò mã nếu không được công chúa triệu kiến, căn bản không có tư cách dùng bữa cùng.

Nhưng công chúa điện hạ thích hắn, vì hắn mà nguyện ý đánh vỡ hết thảy quy củ, chỉ là Phượng Cẩn Chi không biết tốt xấu, thường xuyên lạnh lùng vô tình, không nể mặt mũi công chúa điện hạ.

Công chúa vẫn luôn nhường nhịn, bởi vì thích nên mới ép dạ cầu toàn, nhưng mà công chúa càng nhân nhượng, Phượng Cẩn Chi càng thêm quá đáng, cho nên lúc bắt đầu là lạnh nhạt bất mãn đến về sau lại châm chọc mỉa mai, mãi cho đến bây giờ, đã dám chỉ thẳng vào mặt công chúa vũ nhục chửi rủa.

Không nghĩ tới ngày hôm nay lại bị lôi ra đánh trước mặt bao nhiêu người.

Công chúa điện hạ đây là đột nhiên thông suốt, hay là mặt trời mọc từ hướng tây?