Chương 11
Trong màn đêm u tối, tại bờ hồ của ngôi biệt thự lớn. Có một cô gái khoác trên mình một bộ đồ ngủ trắng tinh khôi, những lọn tóc dài bay bay trong gió. Cô gái đó bất chợt ngồi khuỵ xuống.
Một giọt...
…..
Hai giọt…
….
Ba giọt…
…
Những giọt nước mắt trong suốt chảy từ đôi mắt trong veo của cô rồi rơi nhanh xuống mặt hồ. Một khoảng khắc đau đớn nhất mà cô phải chịu đựng…
Cô lấy máy vào mục danh bạ và tìm số của ai đó…
- Anh Su chuyển gấp cho em 10.000 USD thành tiền mặt!
-…
- Lẹ đi anh, em không có sự lựa chọn khác!
-…
- Cảm ơn anh, em sẽ qua chỗ anh ngay bây giờ!
Nó vội lấy môtô lao như bay đến chỗ anh Su
* Tại khu khách sạn 5 sao*
- Cho tôi hỏi người tên Vương Hàn Phong đang ở phòng bao nhiêu? – Yến hối hả chạy vào quầy tiếp tân thở hồng hộc
Cô nhân viên vội xem thông tin trên máy tính rồi tuơi cười:
- Dạ thưa quý khách Vương Hàn Phong – phòng 502 tầng 3
Yến chạy nhanh đến cầu thang máy, nhanh như cắt cô tìm thấy phòng 502, cô gõ cửa…
Cánh cửa phòng mở…
- Yến vào nhà đi em!
Yến đi vào ngồi xuống ghế sopha. Anh Su nhanh tay rót cho Yến một cốc nứoc lọc:
- Uống đi cho đỡ mệt!
- Em không mệt và không bận tâm, thứ em nhờ anh chuẩn bị…
- Ok, xong rồi em gái. Mà em định giao số tiền lớn như vậy cho hắn sao? Có sợ…
- Em đã suy nghĩ kĩ rồi, không còn thời gian chừng nào Nhi còn ở trong tay Killer thì chừng đấy em không yên tâm. – Yến chặn ngang câu nói của anh Su
- Thôi đuợc nếu em muốn, chỉ sợ sau này…
- Anh đừng lo, có gì em sẽ tự chịu trách nhiệm – Yến nói bằng giọng chắc nịch
Giờ cô không còn quan tâm đến bất kì điều gì nữa. Thứ quan trọng nhất bây giờ là tính mạng của nó. Trái tim Yến như bị một có một con dao đang khứa dài làm trái tim cô dỉ máu, cô thật sự đang rất đau…
Nó là nguời thông minh… Rất thông minh. Nhưng Yến biết nó sẽ không bao giờ thoát đuợc khỏi tay Killer vì hắn còn tài giỏi hơn nó bội phần. Lần này, cô phải cứu bằng đuợc nó trở về bên cô.
Anh Su thấy mặt nó trầm buồn, anh biết nó đang buồn chuyện gì. Anh thở dài, hai tay anh dang rộng đầu anh tựa về phía ghế đằng sau. Không gian im ắng lạ kì, không một tiếng nói chuyện… Im lặng đến đáng sợ…
- Anh Su, em sẽ gọi điện cho Killer về viẹc trao đổi – Yến chợt lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh mịch ban nãy
- Ừ, em gọi đi. Mọi quyết định của em, anh đều tôn trọng – Su
Yến bấm số và …
- Alo, Killer là tôi – Truơng Tuyết Yến, tôi muốn gặp anh để trao đổi.
-…
- Ngay bây giờ?
-…
- Được rồi! Địa chỉ?
-…
- Tôi đảm bảo với danh dự của bản thân lần này sẽ trao đổi bằng thật! Nếu không anh cứ cắt đầu tôi.
Yến cúp máy…
- Sao rồi? – anh Su
- Ngõ A, đuờng B, căn nhà hoang C… hai người – Yến
Anh Su như hiểu ý, thay đồ và chuẩn bị vũ khí cần thiết. Đâu vào đó, Yến và Su lên ô tô phóng nhanh đến điểm hẹn.
* Tại căn nhà hoang C
- Alo, Killer tôi đã có mặt. – Yến
- Hãy chắc rằng cô không giở trò – Killer đứng từ xa
- Đảm bảo – Yến
Killer tiến ra cùng hai tên cận vệ trên vai tên cận vệ khoác một cô gái bị bịt kín miệng bằng băng dính.
- Nhi… - Yến hoảng hốt toan chạy lại
- Đứng yên đó! Nộp tiền ra tôi sẽ thả người – hắn
- Đây! Không thiếu một đồng nào. – Yến lấy từ tay Su va li tiền , mở ra trước mặt hắn.
- Làm sao đây? Giờ tôi không muốn tiền nữa? – Hắn nói bằng giọng khinh khỉnh
- Ý? – Yến chau mày
- Thằng khốn, mày muốn gì? – anh Su toan chạy lại túm cổ áo hắn, đánh hắn một trận thì hai tên cận vệ chĩa súng vào anh
- Anh Su, đừng kích động, giờ anh muốn gì? – Yến nhếch mép
- Muốn … - hắn chỉ tay vào nó
Mắt nó mở tron xơ quay đầu nhìn hắn. Nó cứ “ư… ư” mà không tài nào nói đuợc ra tiếng vì băng dính đã bịt kín miệng. Giẫy dụa thật mạnh, nhưng không tài nào thoát ra đuợc vì tay chân bị chói chặt.
- Khốn kiếp, thử động vào Nhi xem – Yến tức giận tay cuộn thành nắm đấm
- Thách? – hắn khinh khỉnh, có việc gì trên đời này mà hắn không dám làm. Hắn luớt nhẹ tay vào chỗ bắp đùi nó. Nó giẫy dụa, nước mắt đầm đìa, đầu tóc rối bời…
- Đểu cáng – lúc này anh Su không kìm đuợc tức giận lao như bay vào đánh hắn, hắn né tránh một cách nhẹ nhàng. Yến cũng giúp một tay cho anh Su. Cô lấy đà tung võ, bay nhẹ và thực hiện cú lộn nhào tuyệt đỉnh trên không trung ý định sút thẳng vào bụng hắn. Nhưng nếu bị trúng món võ này đã không phải là Killer, hắn không đánh trả chỉ nánh võ một cách nhẹ nhàng. Khi cả hai người kia đã phải thở hồng hộc vì mệt thì hắn nghiễm nhiên bình thản nhếch mép nhìn họ.
Cái con người vô cảm của hắn giờ còn vô cảm đến bội phần. Hắn phủi phủi tay mình
- Mấy nguời không phải đối thủ của tôi
Yến nhìn hắn bằng ánh mắt đầy căm phẫn.
- Hai lần rồi nhỉ? Bây giờ tôi lại tha cho mấy nguời vì tôi chỉ cần cô gái này! Đừng làm phiền tôi. Nếu không hai nguời sẽ là nạn nhân tiếp theo cho cuộc vui của tôi kì sau đấy? – hắn
“ Không! Ái Nhi, tao không thể để mày đi như thế truớc mặt tao đuợc. Không! Không Ái Nhi!”
Từng suy nghĩ như vệt máu túa ra trong tâm trí Yến. Mặt đỏ bừng, nghiến răng ken két, bàn tay cuộn nắm đấm. Yến lao như bay nhảy đà đạp vào lưng hắn. Hắn đâu dễ bị lừa, lấy tay đỡ chân Yến lại làm cô ngã nhào xuống đất vì mất đà.
Hắn quay lại xiết chặt cổ tay Yến…
- Cô đang làm cái quái gì vậy? – hắn gằn giọng tay xiết một chặt hơn.
Cô không quan tâm mà nhìn hắn bằng ánh mắt rực lửa…
- Mau thả Ái Nhi của tôi ra… - Yến quát to
Anh Su vội chạy lại vì biết chuyện không hay sắp xảy ra. Anh đỡ Yến đứng dậy, hắn bỏ tay Yến ra. Ho một cái lấy lại bình tĩnh:
- Là tôi còn thương nguời nên tha cho cô, biến đi! – hắn nói lạnh
Bóng hắn khuất dần trong màn đêm. Yến ôm mặt, lại một lần nữa cơ hội cứu nó biến mất. Nó biết làm gì đây. Tiền đã có mà không thể cứu được nó. Yến tự trách mình vô dụng. Anh Su ôm Yến vào lòng an ủi:
- Thôi mà em! Anh tin rằng người thông minh như Nhi không chịu khuất phục trong đó đâu. Em đừng quá lo lắng! Chắc Nhi đã tìm ra cách gì đó rồi cũng nên. Em nhớ cái ánh mắt Nhi lúc nãy không? Ánh mắt Nhi nhìn em ấy…
Yến sực nhớ. Phải rồi cái lúc anh Su cản lại Nhi đã nhìn nó. Ánh mắt nó như đang cố gắng nói lên điều gì đó với cô. Ánh mắt vui vẻ không hề chứa đựng bất kì sự sợ hãi gì cả.
Vậy là… Yến chợt hiểu ra mọi chuyện. Cô mỉm cuời, tự trách bản thân ngu ngốc. Lí ra cô phải tin tuởng nó chứ. Anh Su tốt bụng đèo Yến về nhà!... Truớc khi nó vào trong anh không quên khuyên nó nghĩ nữa! Hãy ngủ thật ngon