Chương 35

Editor: Kiều Linh Nhi :>

Mặt trời dần chuyển về tây, ánh chiều tà dần bị thay thế bởi màn đêm huyền bí.

Ở thời điểm Cố Duyên đứng dậy bật đèn, cuộc thảo luận của hai người rốt cuộc mới kết thúc.

Trong lúc đó Diệp Thần đi đến trong xe ôm mèo ra ngoài, cho nó ăn chút thức ăn dành cho mèo, đây vẫn đồ lần trước mua ở thành phố A còn dư lại.

Trước đó đặt ở trong xe quên không lấy ra, không nghĩ tới hiện tại lại phát huy công dụng.

Lúc anh cùng Cố Duyên tiếp tục trò chuyện, đôi khi mèo nhỏ sẽ cuộn tròn thành một đoàn, an an tĩnh tĩnh mà đảm đương vai trò vật trang trí.

Có đôi khi cũng sẽ hướng về phía anh mà kêu meo meo vài tiếng, Diệp Thần ngầm hiểu, vào lúc này sẽ vươn một bàn tay đem mèo con ôm vào lòng, vuốt vuốt lông, gãi gãi cằm gì đó.

"Cho đến giờ tôi cũng không biết anh có nuôi mèo đấy".

Cố Duyên mở đèn xong trở về, lại rót cho hắn và Diệp Thần mỗi người một cốc nước, khi đối phương đưa tay ra nhận, hắn hiếu kỳ nói.

"Mới nuôi cách đây không lâu thôi", Diệp Thần sờ sờ vật nhỏ không chịu an phận đang lăn qua lộn lại ở trong lòng, "Mèo vằn hổ*, rất có sức sống đúng chứ".

Mèo vằn hổ: Hay mèo Bengal được biết tới là một trong nhiều giống mèo đắt nhất thế giới hiện nay. Bengal là giống mèo lai có nguồn gốc từ Mỹ xuất hiện vào thế kỷ 19, chúng là kết quả của việc lai chéo giữa những con mèo hoang dã Châu Á và dòng mèo nhà Mỹ. Mèo Bengal thông minh và tràn đầy năng lượng, khả năng vận động của chúng tương đối cao ( Ai muốn thấy ảnh thì lên gg nhé tui không biết cách chèn ảnh ).

Cố Duyên đến gần, cúi đầu quan sát một chút, vừa uống nước vừa nói: "Phải không? Tôi thấy nó rất ngoan…."

Vừa định nói như vậy, Cố Duyên liền nhìn thấy mèo nhỏ đang yên ổn ngốc ở trong lòng Diệp Thần đột nhiên ngẩng đầu, sự ngoan ngoãn trên mặt lập tức biến thành vô tình, ánh mắt miệt thị mà liếc nhìn hắn, meo một tiếng.

Giống như đang nói "Nhân loại ngu xuẩn kia, mau cách xa bổn đại miêu ra".

"Khụ khụ khụ…… Đúng vậy, đúng là rất có sức sống".

Cố Duyên từ trên bàn rút ra một tờ giấy, xoa xoa nước không cẩn thận ho ra dính bên khóe miệng.

Sau đó, hắn nheo mắt lại, lại trộm liếc nhìn hổ vằn nhỏ kiêu ngạo kia.

Cứ cảm thấy cái tính cách này quá ư là quen thuộc a.

Hắn đặt cốc nước xuống, nhìn đồng hồ treo trên tường, kim đồng hồ đã chỉ gần đến 6 giờ.

"Cũng không biết Cố Cẩn đã tỉnh chưa".

"Để tôi lên xem thử". Diệp Thần đứng dậy, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đem mèo đặt xuống sô pha.

"Cố Duyên, giúp tôi trông bé con nghịch ngợm này một chút".

"Yên tâm, anh đi đi". Cố Duyên đồng ý xong, liền ngồi xuống bên cạnh mèo con, cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ.

Hắn mang ý thử mà vươn tay, kết quả tay còn chưa kịp đυ.ng tới mèo, đại khái là sợi lông mèo cũng không sờ được, mèo nhỏ đã nhanh chóng xoay người, bày ra bộ dáng cự tuyệt.

Thậm chí còn rất đề phòng mà đứng lên, lui lại phía sau hai bước.

Hắn bị ghét bỏ, bị bé mèo con ghét bỏ.

Cố Duyên:…… QAQ.

...

Diệp Thần đứng ở ngoài cửa, giống lần trước gõ ba cái liên tiếp lên cánh cửa, đợi trong chốc lát, không thấy người lên tiếng, mới đẩy cửa tiến vào.

Sáng sớm thời điểm anh ra ngoài đã kéo tấm rèm xuống, nên hiện tại trong phòng chỉ hơi hơi thấu vào một ít ánh trăng, miễn cưỡng có thể nhìn thấy người nằm trên giường.

Thẳng đến khi anh đứng gần mép giường Cố Cẩn, mới thấy rõ trạng thái hiện tại Cố Cẩn là cái dạng gì.

Dung mạo Cố Cẩn anh tuấn, đường cong sắc bén, thường ngày vẻ đẹp kia đều mang theo tính công kích vô cùng mạnh mẽ.

Thế nhưng hiện tại nằm nghiêng ở trên giường, hai mắt nhắm lại an tĩnh ngủ, lại làm anh cảm thấy có chút vô hại của động vật nhỏ.

Diệp Thần ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa, tính toán thời gian một chút, cảm thấy không sai biệt lắm Cố Cẩn cũng nên tỉnh lại.

Rốt cuộc tính tính, từ sáng sớm đến bây giờ, đã gần mười tiếng đồng hồ trôi qua.

Quả nhiên ngồi trên ghế như vậy khoảng năm phút đồng hồ, Diệp Thần liền phát hiện người trên giường giật giật, sau đó thong thả mà mở bừng mắt.

Trong ánh mắt mang theo chút mê mang, lại chớp chớp mắt, mới khôi phục chút thanh tỉnh.

"Tỉnh rồi à?"

Cố Cẩn nghe thấy thanh âm, đưa mắt nhìn qua.

Khuôn mặt người ngồi trên sô pha bị bóng tối che khuất một nửa, ở dưới ánh trăng lộ vẻ mơ mơ hồ hồ.

Giọng nói truyền tới kia lại mang theo ngữ điệu từ tính ôn hòa quen thuộc.

Não cậu chậm nửa nhịp rồi mới nhanh chóng vận chuyện nhớ lại những việc xảy ra trước khi ngủ mất.

Đại ca qua đây quậy cậu, sau đó Diệp Thần tới, đi ra ngoài, đi dạo phố……

Nhớ lại toàn bộ mọi việc, Cố Cẩn mới hoàn toàn tỉnh táo, cậu ngồi dậy, muốn nói câu gì đó.

Tỷ như tôi không đi, nhưng trước đó không muốn đi là vì quá mệt mỏi, hiện tại thực sự là ngủ chán luôn rồi.

Hơn nữa, hiện tại trong lòng đang dâng lên một ít cảm xúc kỳ quái, làm cậu không biết nên tỏ thái độ gì với Diệp Thần mới tốt.

Ngủ quên ở trước mặt đối phương, xem như là mất mặt đúng chứ?

Cậu cũng không biết, rốt cuộc khi cậu ở tình huống càng mất mặt hơn, đối phương cũng đã nhìn thấy.

Nếu vậy, nên nói cảm ơn hả?

Rốt cuộc, trong mấy ngày này, cậu thật vất vả mới có thể ngủ ngon một lần.

Môi Cố Cẩn khép mở, "Tôi……"

Nói xong một tiếng này liền không biết làm gì nữa, cậu dùng tay vò loạn mái tóc đã rối như tổ quạ từ trước, có chút bực bội.

"Tỉnh liền đi thôi". Diệp Thần mở đèn ở đầu giường lên, "Nếu lại không dậy nổi, siêu thị đều phải đóng cửa".

Anh đứng lên, đi đến đứng trước người Cố Cẩn, "Cậu ngủ hẳn mười tiếng đồng hồ rồi, chắc ngủ đủ, có thể cùng tôi ra ngoài đúng chứ".

Không thấy ai đáp lại, anh quay đầu lại, ánh mắt mang theo ý cười ôn hòa, "Hửm?"

Nhìn thấy tay Cố Cẩn đặt ở trên giường nắm lại một chút, sau đó gục đầu xuống, từ bỏ giãy giụa bắt đầu cởi nút áo ngủ.

Khóe miệng Diệp Thần hơi nhếch, cậy vào bản thân đang đứng cao hơn mà rất tự nhiên xoa xoa đầu cậu.

"Bé ngoan".

Hai tay Cố Cẩn đang bận việc không thể làm gì khác, chỉ có thể ngẩng đầu, trừng mắt lườm Diệp Thần một cái.

Trong miệng cũng không quên hung ác nói: "Anh mới bé ngoan, cả nhà anh đều bé ngoan".

Diệp Thần: "Đúng vậy, tôi thừa nhận, thân phận thật sự của tôi chính là bé ngoan đó a". Giọng điệu vô cùng tự hào.

Cố Cẩn: "( Một loại thực vật )".

Cởi nút áo xong, Cố Cẩn cởi luôn cái áo đang mặc trên người, lập tức lộ ra toàn bộ phần thân trên.

Hàng năm tập thể hình, hơn nữa còn thích chơi các loại cực hạn vận động, nên trên người cậu cái gì nên có thì đều có, đường cong cơ bắp hoàn mỹ kéo dài từ ngực xuống bụng, xuống thêm tý nữa đều bị quần dài che đậy không sót gì.

Cố Cẩn đặt tay trên lưng quần, nhìn nhìn cái con người còn chưa chịu tránh đi kia, huyệt thái dương bắt đầu nhảy nhảy: "Tôi muốn thay quần áo".

Diệp Thần gật gật đầu, quét mắt nhìn từ đầu đến chân cậu, "Quá rõ ràng mà".

Cố Cẩn: "……"

Khóe miệng cậu run rẩy, há miệng, trong giọng nói mang theo hỏa khí sắp bùng nổ tới nơi, "Không phải anh nên đi ra ngoài sao?"

Ánh mắt Diệp Thần nghi hoặc, phảng phất như cậu đang nói một chuyện vô cùng kỳ lạ.

"Không phải đều là đàn ông hả? Hơn nữa, cũng đâu phải chưa thấy bao giờ".

Thời điểm thi đấu tại biển Thế Kỷ anh đã từng nhìn thấy rồi, thậm chí lúc thay quần áo giúp Cố Cẩn ở biệt thự, còn từng sờ qua.

Đương nhiên, những lời này một câu anh cũng chưa nói, bằng không rất có khả năng đối phương sẽ giống như mấy tấn thuốc nổ vậy, trực tiếp nổ mạnh.

Diệp Thần bất đắc dĩ, "Thôi được". Ngữ điệu vô cùng dung túng. Sau đó xoay người đi ra ngoài.

Cố Cẩn: "……" Sao cứ có cảm giác càng tức hơn là sao.

Sau khi Diệp Thần rời khỏi phòng liền xuống dưới ngồi sô pha cưng nựng mèo con, chơi di động, chờ Cố Cẩn đi xuống.

Tốc độ sửa soạn của đối phương cũng không chậm, đại khái khoảng năm đến mười phút, anh liền nghe thấy tiếng mở cửa phát ra từ phía sau.

Tức thì Cố Duyên liền nhìn thấy thằng em trai có ma kêu quỷ hờn cũng chẳng thèm nhúc nhích kia ngoan ngoãn xuống lầu, đi đến ngồi đối diện hắn, ngay cạnh Diệp Thần, cái gì cũng chả quan tâm, trực tiếp nói một câu: "Chuẩn bị xong rồi, đi thôi".

Cố Duyên âm thầm liếc Diệp Thần đang đứng dậy một cái, trong đó toàn bộ là vô cùng ngạc nhiên, hóa ra cao nhân bấy lâu nay luôn ở bên người ta ( không phải).

Theo hai người đều ra khỏi Cố gia, Cố Cẩn nhìn thấy mèo nhỏ trong lòng đối phương, tùy tiện hỏi một câu, "Mèo của anh?"

Diệp Thần: "Ừ, mục đích lần này đi ra ngoài chủ yếu là mua đồ dùng cho nó".

Cố Cẩn không tỏ ý kiến, nói thầm phải không.

Cậu liếc nhìn mèo con này một cái, vừa lúc cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ.

Mèo hổ vằn nhỏ vốn đang ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực, đột nhiên phát hiện có một người đàn ông khí thế rất mạnh ở ngay cạnh mình, thậm chí còn sát gần với chủ nhân của nó như vậy, lập tức lông tóc dựng ngược lên, hướng về phía Cố Cẩn kêu meo meo liên tiếp.

Khóe miệng Cố Cẩn giật giật, trong mắt cười như không cười, "Tính tình còn không nhỏ".

Diệp Thần liếc nhìn mèo nhỏ đang tạc mao một cái, lại nhìn nhìn Cố Cẩn đang tích cực trêu chọc bé mèo, ý vị thâm trường nói: "Đúng thật".

Cố Cẩn không phát hiện có cái gì không đúng, "Mèo nhỏ này tên là gì?"

Tên?

Đúng rồi, tuy rằng đã mang về nhà nhiều ngày như vậy, nhưng đúng là anh đã quên mất còn chưa đặt tên cho bé con này.

Ngày thường anh cũng không cần gọi tên nó, trên cơ bản là vẫy tay một cái, sau đó tự mình chủ động đi qua.

Diệp Thần tự hỏi trong chốc lát, trong ánh mắt là hình ảnh Cố Cẩn đang chọc ghẹo mèo con, kết quả thiếu chút nữa bị cào, cả khuôn mặt đều là biểu tình tức hộc máu.

Anh cười một chút, "Gọi là, tiểu……jin, kinh".

Cố Cẩn: "Tiểu Kinh?"

Diệp Thần liếc nhìn hổ vằn nhỏ một cái, khẳng định nói: "Đúng vậy, Tiểu Kinh". Anh vừa cười vừa vuốt ve bé mèo trong ngực, "Rất đáng yêu đúng chứ".

Tiểu Kinh ở trước mặt Cố Cẩn hung dữ múa vuốt cứ như chúa tể rừng xanh, lại ở dưới tay Diệp Thần ngoan ngoãn như con thỏ nhỏ, mặc người sờ nắn.

Cố Cẩn chậc một tiếng, "Không đáng yêu". Hoàn toàn không đáng yêu.

Diệp Thần đem Tiểu Kinh giơ lên, thấy nó bị giơ trên không trung cũng không sợ hãi, ngược lại còn dùng gương mặt cọ cọ tay mình.

Rồi sau đó, anh nhấc mèo đến trước mặt Cố Cẩn, cười tủm tỉm, cũng không biết rốt cuộc là đang nói Cố Cẩn, hay là đang nói mèo con.

"Rõ ràng rất đáng yêu mà, đúng không a, Tiểu Kinh?"

"Meo ~"

Một người một mèo hoà thuận vui vẻ, làm Cố Cẩn không thể gia nhập đứng bên cạnh lặng người trong gió rét ( không phải ).

Cố Cẩn: Mặt lạnh lùng.jpg.

Diệp Thần trêu chọc Cố Cẩn..., không phải, trêu chọc mèo nhỏ xong, liền sờ túi quần đem chìa khóa xe lấy ra, "Đi hai xe khá phiền đấy, ngồi chung xe đi với tôi luôn cho tiện".

Cố Cẩn không lên tiếng, Diệp Thần coi như cậu cam chịu.

Chờ đến cạnh xe, Diệp Thần mở cửa xe ghế điều khiển ra ngồi vào.

Cố Cẩn đi sang bên còn lại của ô tô, tầm mắt dừng ở vị trí ghế phụ cùng ghế sau không ngừng dao động.

Diệp Thần thấy cậu chậm chạp mãi không lên xe, dứt khoát duỗi người, đem cửa ghế lái phụ đẩy ra, "Mau lên đi".

Tiện thể cho đối phương một bậc thang, "Trên xe có máy sưởi, ngồi đằng trước sẽ ấm hơn một chút".

Cố Cẩn đóng cửa xe, ngồi xuống, còn rất đứng đắn nói: "Cũng đúng".

Diệp Thần mím nhẹ môi, phòng ngừa bản thân cười ra tiếng.

Cố Cẩn chiếm chỗ ngồi của Tiểu Kinh, vì thế bé con bị Diệp Thần vô tình đặt ở ghế sau.

Tiểu Kinh: Trò buồn vui vui buồn của nhân loại bổn miêu miêu mặc kệ, ta chỉ cảm thấy bọn họ thật ầm ĩ, mặt lạnh lùng.jpg.

...

Cho dù là buổi tối, khu phố buôn bán cũng không hề bị ảnh hưởng mà trở nên ảm đạm yên tĩnh, ngược lại nơi nơi đều hiện ra những ánh đèn màu sắc đan xen lóe mắt.

Tốp năm tốp ba người đi đường kề vai sát cánh, vui vẻ nói chuyện phiếm, kể cả dòng xe cộ trên đường cũng có cảm giác vĩnh viễn vô tận.

Một chiếc Bentley điệu thấp mà xa xỉ từ cuối đường nhanh chóng chạy tới, cứ như một con liệp báo màu đen đang đuổi bắt con mồi, làm khu phố vốn bình bình lặng lặng bỗng chốc bừng sáng như ngập trong vàng son đài các.

Đỗ xe xong, hai người một trước một sau từ bãi đỗ xe đi ra.

Người phía trước dung mạo tuấn lãng, ý cười ôn hòa, những lúc đưa tay mơn trớn mèo hổ đốm nhỏ ôm trong lòng, lại càng có vẻ của một công tử thế gia, ôn nhuận như ngọc.

Người đi ngay phía sau dung mạo cũng đồng dạng xuất sắc, nhưng trái ngược, cả khuôn mặt lạnh lùng, khí thế sắc bén, thật giống như lợi kiếm rút ra khỏi vỏ, lại làm người cam tâm tình nguyện nghển cổ ngóng nhìn.

Khí chất hai người rõ ràng tương phản, nhưng đi cùng một chỗ, hai loại khí chất lại bổ sung cho nhau, vừa nhìn lại trông có vẻ hòa hợp đến bất ngờ.

Ở xung quanh hai người bọn họ, mặc kệ là nam hay nữ, đều không nhịn được đưa mắt trộm liếc nhìn.

Cũng bởi giá trị mị lực quá cao không phải sao.

"Lúc Nữ Oa tạo người vì cái gì mà bất công như vậy hả trời".

"Quả nhiên bạn của trai đẹp thì chính là trai đẹp a".

"Nếu khi Nữ Oa tạo người, bọn họ là niết là nặn tỉ mỉ từng nét một, thì tui đây phỏng chừng là tùy tiện tìm một bãi bùn dưới lòng sông, chà xát vài cái là xong, ài".

"Cuộc đời đã đủ khó khăn có một số việc đừng vạch trần mà, thật sự không cần, khóc hu hu hu".

"Không ai cảm thấy bé mèo nhỏ kia cũng rất đáng yêu sao?"

"Không, tui chỉ cảm thấy mèo con quả thực quá may mắn, cũng thật là biết đầu thai, đời này kiếp này thế mà lại bị hai anh đẹp trai chất lượng tốt như thế vây quanh. Nhịn không được chảy xuống nước mắt của chanh tinh".

"Đừng nhiều lời a a a, ai đó mau tiến lên xin cái phương thức liên hệ đi a!"

"Soái ca lãnh khốc đi phía sau là gu của mị, nhưng mà tui không dám đi, tui sợ vừa chạy đến trước mặt anh ấy là tui nhũn chân luôn"

"Vị soái ca ôn hòa đi phía trước thì sao? Thoạt nhìn tính tình không tồi, ai đi ai đi?"

"Chị em để tui lên!!"

Vì thế, một nữ sinh trong sự mong ngóng của mọi người, từ từ tiến lên.

Sau khi Diệp Thần thấy cô liền dừng bước.

Cô gái ngẩng đầu lên, ngượng ngùng cười, vừa muốn nói gì đó, liền nhìn thấy soái ca mặt lạnh lùng đi phía sau liếc mình một cái, cũng chưa nói cái gì, nhưng lại khiến cô cảm thấy nhũn chân.

Nhân sinh lần đầu cảm giác được cái gì gọi là khí thế bức người.

Cuối cùng, giãy giụa mấy lần, cô vẫn lựa chọn lui bước.

Tay không mà về, cô yên lặng rơi lệ.

"Khí tràng của anh đẹp trai đi phía sau quá mạnh mẽ hu hu hu hu tui sợ hãi".

Người bên cạnh sôi nổi tiến lên an ủi cô.

"Không có việc gì, không có việc gì, mềm chân là bình thường".

"Bà không có phát run thì đã rất tuyệt rồi đó!"

Âm thanh một đám người dần dần đi xa.

Diệp Thần: "Cố Cẩn, cậu dọa con gái người ta sợ chạy mất rồi".

Cố Cẩn lạnh mặt, hừ một tiếng, "Liên quan gì tới tôi".

Diệp Thần: "Đừng làm vẻ mặt lạnh lùng như thế, ngẫu nhiên cười một cái không được ư".

Cố Cẩn kéo kéo khóe miệng, cố ý lộ ra một nụ cười đáng sợ đủ để dọa khóc một đám trẻ con, "Như này hả?"

Lập tức sau lưng phảng phất như có cảnh tượng ác quỷ kêu gào.

Trong mắt Diệp Thần xẹt qua một tia ý cười, xoay người, đối mặt Cố Cẩn.

"Đây, cười như vầy mới đúng a".

Mặt mày anh nhu hòa, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, nhẹ giọng nói.

Trong ánh mắt kia như chứa đựng một đại dương mênh mông êm dịu, lại như có một mảnh sao trời, ánh sao cùng trăng sáng trôi trôi nổi nổi, mang theo lực hấp dẫn trí mạng.

Cả người Cố Cẩn ngây ra vài giây. Sau đó cậu cúi đầu nhanh chóng lướt qua Diệp Thần thẳng tắp chạy về phía trước.

Trông như rất bình thường, chỉ là màu đỏ nhạt trên lỗ tai kia đã bán đứng tâm tình chủ nhân của chính mình.

Diệp Thần đuổi theo, không ngừng truy vấn đối phương, hoàn toàn không có giác ngộ của người trưởng thành "Lúc này hẳn nên làm bộ không thấy, cứ như vậy mà bỏ qua việc vừa xảy ra", "Đẹp đúng chứ".

Cố Cẩn không trả lời anh.

"Rất có mị lực đúng không".

Cố Cẩn vẫn không thèm phản ứng anh.

"Động tâm sao?"

Cố Cẩn còn……, được rồi, Cố Cẩn bước đi càng nhanh hơn.

Diệp Thần che miệng lại, bả vai run rẩy, cực kỳ cực kỳ muốn cười thật lớn.

Cố Cẩn thật là, bị trêu đùa xong không ngờ lại có phản ứng đáng yêu như vậy.

"Được rồi được rồi, không đùa cậu nữa, chúng ta mau đi dạo phố thôi".

Cố Cẩn đưa lưng về phía Diệp Thần, làn gió lạnh ập tới trước mặt, thẳng tắp đánh vào mặt cậu.

Chờ nhiệt độ trên mặt giảm xuống, cậu mới xoay người, theo đối phương cùng nhau tiến vào trong siêu thị.

Nụ cười vừa rồi của đối phương như là khắc sâu vào trong tâm trí, thật lâu không biến mất.

Tuy Cố Cẩn không muốn thừa nhận, nhưng đúng là...

Có chút…… động tâm.

Editor: Kiều Linh Nhi