Chương 33

Editor: Kiều Linh Nhi :>

Diệp Thần ở lại thành phố A mấy ngày, trừ bỏ mang mèo nhỏ đi bệnh viện thú cưng khám, làm một ít kiểm tra bên ngoài nên làm, sau đó tranh thủ lại lần nữa đi đến phim trường nơi Diệp Ôn Vân đóng phim.

Mục đích chủ yếu đương nhiên vẫn là quan sát hành động của Thẩm Nguyệt, thuận tiện xem luôn bộ dáng Diệp Ôn Vân đóng phim.

Diệp Ôn Vân: Làm zậy mà coi được seo??

Đối với Diệp Thần mà nói, phần kết Đỗ Hành đã trải qua tuy nói không phải kết thúc của thế giới này, nhưng vẫn là một cái khả năng có thể xảy ra hơn bao giờ hết.

Vì để tránh cho tình huống tương tự xảy ra, Diệp Thần cần phải đem tình thế hiện tại nắm chắc trong lòng bàn tay, mới có thể lấy bất biến ứng vạn biến.

Quan sát hành động của Thẩm Nguyệt, chủ yếu là vì muốn xác nhận xem Thẩm Nguyệt ở nơi này rốt cuộc là một người vô tội bị liên lụy, hay vẫn là nhân vật tuân thủ thiết lập của nguyên tác.

Có lẽ dựa theo tiểu thuyết miêu tả thì Thẩm Nguyệt đúng là một người bình thường vô hại, nhưng hiện tại thế giới này cũng không phải tiểu thuyết nữa, mà là hiện thực.

Mỗi một cá nhân đều là một người bằng xương bằng thịt, điều này cũng đã nói lên được mỗi người đều là một linh hồn có những cảm xúc phức tạp khác nhau.

Chính thế lòng người không thể cứ đoán mò là được, nên Thẩm Nguyệt ở nơi này đến tột cùng đóng vai trò như thế nào, chỉ có sau khi tận mắt quan sát, Diệp Thần mới có thể đưa ra một cái khẳng định cuối cùng.

Xác nhận tâm tư của Thẩm Nguyệt đúng là chỉ lo đóng phim, đối với tình huống hiện tại sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì, Diệp Thần liền thu xếp một chút, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ (về nhà).

Về phần Thẩm Nguyệt lúc sau có thể bởi vì việc nào đó mà thay đổi, hoặc biến thành một người xúc tác tình tiết hay không, những việc này anh đều không biết.

Chỉ có thể đi một bước lại tính một bước.

Trước mắt biết được Thẩm Nguyệt sẽ không mang lại nguy hiểm gì, đối với anh mà nói vậy cũng đã đủ rồi.

Trong đầu nghĩ qua một lần tất cả các việc, Diệp Thần cầm lấy điện thoại, chuẩn bị đặt vé máy bay, nghĩ nghĩ, vẫn là mở ra danh bạ điện thoại, gọi cho Diệp Ôn Vân.

Với tính cách em trai của mình, nếu muốn đi thì vẫn nên gọi tới thông báo trước một tiếng sẽ tốt hơn.

Điện thoại bắt đầu đổ chuông, từ bên trong truyền ra giọng hát nữ nhẹ nhàng, giai điệu có chút quen thuộc.

Không chờ anh nghĩ ra tên của bài hát làm nhạc chuông này, trên màn hình điện thoại liền biểu hiện cuộc gọi đã kết nối.

"Anh".

Bên tai Diệp Thần giọng nói thanh triệt* quen thuộc, chẳng qua trong thanh âm mang theo chút mệt mỏi.

Thanh triệt : trong sạch, liêm khiết, cao khiết: kiểu Diệp Ôn Vân là con người trong sáng, suy nghĩ đơn giản ý nha.

Hửm? Tiểu gia hỏa làm sao vậy?

Tuy rằng hiện tại Diệp Ôn Vân là em trai anh, nhưng nếu so sánh tuổi của đối phương với anh mà nói, Diệp Thần đúng là có thể gọi một tiếng tiểu gia hỏa*.

Tiểu gia hỏa: Từ dùng để gọi đùa người khác.

Mang theo chút nghi hoặc, anh trả lời, "Làm sao vậy? Nghe giọng không có tinh thần gì cả".

"Buổi tối em thức đêm xem kịch bản, có một cảnh diễn vẫn không nghĩ ra phải thể hiện cảm xúc như thế nào, nhưng mà nghiên cứu thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng nhìn ra chút mặt chút mày".

Diệp Ôn Vân ngáp một cái, đảo mắt nhìn nhìn bên ngoài, phát hiện trời đều mau sáng.

Hắn đứng lên đi đi, muốn khôi phục lại tinh thần.

Diệp Thần nghe điện thoại đối diện đang cố gắng giữ tỉnh táo liền nói: "Đi tắm rửa một cái, ăn một bữa cơm, bồi bổ thân thể một chút. Hôm nay em còn có suất diễn sao?"

"Đại ca, giọng anh thật là dễ nghe". Diệp Ôn Vân cười hì hì đáp lại.

Môi Diệp Thần hơi cong, "Còn có sức lực nói giỡn? Xem ra hoàn toàn có thể trực tiếp lên sân khấu a, có muốn anh nhờ đạo diễn lại cho em thêm mấy cảnh diễn hay không?"

"Anh ơi em sai rồi, em thật sự sai rồi", Diệp Ôn Vân lập tức héo, đem đề tài nói trở về, "Được rồi, được rồi buổi sáng hôm nay em không có suất diễn, buổi chiều mới bắt đầu quay chụp cảnh của em".

Nói xong câu đó, hắn mới nhớ tới là anh Diệp Thần hôm nay đã chủ động gọi cho hắn, "Đúng rồi, anh à, anh gọi cho em là có việc gì sao?"

"Hôm nay khả năng anh liền phải trở về, gọi đến để nói lời tạm biệt với em mà thôi".

Nếu không phải có việc cần làm Diệp Thần khẳng định anh chắc sẽ không đến thành phố A nữa, nên lần sau cùng Diệp Ôn Vân gặp mặt phỏng chừng phải chờ đến khi đối phương đóng máy xong trở lại kinh thành.

"A", Diệp Ôn Vân thất vọng mà than một tiếng, sau đó đưa điện thoại gác ở trước mặt, mắt nhìn lên ngày, "Cũng đúng, đều đã hết một tuần rồi. Đối với người trăm công nghìn việc như anh, còn có thể vì em mà ở chỗ này chậm trễ thời gian dài như vậy, còn đến thăm ban em rất nhiều lần, như vậy em đã rất vừa lòng rồi".

Diệp · không rõ chân tướng · Ôn Vân tỏ vẻ vô cùng hạnh phúc.

Nhận thấy được đối phương là thật sự vui vẻ, bên trong nội tâm Diệp Thần lương tâm đã lâu không thấy xuất hiện bắt đầu giật giật, anh khụ khụ, cảm thấy áy náy một cách vi diệu.

"Lần trước đã hứa cho em một xe tải đồ ăn vặt, đợi khi em trở về là có thể thấy được".

"Đại ca, anh trai yêu dấu a, nước mắt nước mắt".

Biết rõ đối phương không nhìn thấy, Diệp Ôn Vân vẫn làm một cái động tác gạt lệ.

"Giả dối quá", Diệp Thần tấm tắc ra tiếng, "Người trẻ tuổi a, kỹ thuật diễn vẫn phải chăm chỉ luyện thêm mới được".

"Vâng! Xin tuân chỉ Diệp • đại • tổng • tài lớn hơn tui ba tuổi dạy bảo!".

"Đừng nháo", Diệp Thần cười ra tiếng, lại cùng Diệp Ôn Vân vui đùa vài câu qua lại, mắt thấy thời gian đã qua khá lâu nói, "Chờ lát nữa ngắt điện thoại xong, nhớ rõ đi ăn cơm, sau đó ngủ bù".

"Ăn cơm ạ, cảm giác không đói lắm, chắc em sẽ chỉ tắm rửa một cái liền trực tiếp đi ngủ". Diệp Ôn Vân sờ sờ bụng, sau khi thức đêm xong rất dễ dàng tạo cảm giác không muốn ăn gì.

Diệp Thần dùng tay trái cầm điện thoại, tay phải pha cho bản thân một ly cà phê, "Ăn một ít, nếu không dễ mắc bệnh đau dạ dày".

Diệp Ôn Vân còn muốn nói lại vài câu, liền nghe được đối diện vang lên tiếng nước chảy.

Giọng nói của anh trai hắn xen lẫn trong đó truyền sang, thanh tuyến lại càng có vẻ trầm thấp từ tính, "Đừng làm cho anh trai lo lắng, Ôn Vân".

Diệp Ôn Vân đem lời định nói nuốt xuống, hầu kết giật giật, ấp úng trả lời lại, "Vâng, em đã biết".

Cuối cùng không nhịn được, vẫn là tìm đường chết mà bỏ thêm một câu, "Wow anh, giọng điệu quan tâm của bá tổng à nha. Này nếu như để mấy cô gái kia nghe được, không biết lỗ tai phải mang thai đến bao nhiêu lần, anh thật đúng là người đàn ông tội ác đầy mình mà".

"Đừng có xem mấy thứ lung tung rối loạn". Diệp Thần cầm lấy ly cà phê, nhẹ nhàng mà thổi mấy hơi, "Nhớ rõ ăn cơm, sau đó nghiêm túc đóng phim".

"Ấu kây, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"

...

Diệp Thần dựa vào bàn, đem điện thoại đặt sang một bên.

Sau khi trong phòng không còn thanh âm của Diệp Ôn Vân, lại lần nữa trở nên yên tĩnh không tiếng động.

Từng làn khói trắng từ trong ly cà phê trên tay anh chậm rãi lượn lờ bay lên, cùng ánh mặt trời mờ mịt ngoài cửa sổ quậy với nhau, cho người ta một loại ấm áp mà cô đơn.

"Meo ~"

Diệp Thần cúi đầu, phát hiện không biết từ khi nào mèo nhỏ đã đến bên chân chính mình.

Có lẽ do ở chung mấy ngày, nên thái độ mèo con đối với anh đã dịu ngoan hơn chút.

Lúc này nó đang cọ cọ ống quần anh, cọ xong lại ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt trong sáng màu xám nhìn anh chằm chằm.

Diệp Thần đem cái ly đặt qua một bên, cúi người xuống, đem mèo bế lên, nhưng mèo nhỏ chỉ mới đến gần anh một chút, lập tức khôi phục nguyên hình.

Ở trong lòng ngực anh làm càn mà giãy dụa qua lại, giống hệt lần đầu được anh mang về nhà.

Được rồi, anh rút lại lời trước đấy, mèo con này quả nhiên vẫn là rất ương ngạnh.

Nói thế mà mặt mày Diệp Thần lại hơi cong, khóe miệng trong lúc vô thức gợi lên.

Mèo nhỏ ở trong lòng ngực anh tìm một cái vị trí thoải mái, kêu vài tiếng, liền lười nhác mà nhắm mắt lại, trực tiếp ngủ thϊếp đi.

Ổ mèo bị ghét bỏ nằm trơ trọi trong một góc của phòng khách, Diệp Thần đưa tay khẽ vuốt bộ lông mềm mại sạch sẽ của mèo con, có chút bất đắc dĩ.

Tuy nói chỉ ở tạm mấy ngày liền quay về, nhưng anh vẫn mua một cái ổ mèo về dùng tạm.

Ai biết sau khi mua xong lại bị cái vị hiện tại đang nằm trong lòng đây ghét bỏ.

Trừ bỏ vừa mới mua về như là cho anh chút mặt mũi nó ngây người trong chốc lát, sau lại hoàn toàn không thèm đυ.ng đến.

Những thời gian khác, anh ở phòng khách làm việc, nhưng mèo nhỏ này cũng không chịu ở ổ mèo ngốc, mà luôn qua lại tuần tra trong phòng, cứ như một vị đế vương đang quan sát làm quen với lãnh địa mới của mình vậy.

Rõ ràng ngay từ đầu, chỉ việc tiến vào căn biệt thự này đều đã làm nó bồi hồi ở cửa hồi lâu.

Kết quả cuối cùng vẫn là anh ôm vào tới.

Nghĩ tới một việc như vậy, Diệp Thần liền nhịn không được muốn cười, anh khắc chế tiếng cười, không làm thanh âm kinh động đến vị đang ở trong ngực này.

Diệp Thần đi lại vài bước, ngồi xuống trên sô pha.

Tay trái vuốt ve mèo nhỏ, lại không cẩn thận đυ.ng phải tai nó, lỗ tai giật giật, lông tơ thật nhỏ dựng lên quét vào lòng bàn tay anh, mang theo một trận ngứa ngứa buồn buồn rất nhỏ.

Mèo lại hướng trong lòng ngực anh rụt rụt, không tỉnh.

Mấy ngày nay nó không thèm ngủ ở trong ổ mèo, nếu mệt thì liền tùy tiện tìm một chỗ chợp mắt trong chốc lát, cứ như vậy cũng không phải là tốt.

Mấy ngày nữa về kinh thành, lại mua một cái ổ mèo với kiểu dáng khác thử xem sao, Diệp Thần nghĩ đến.

Ngay sau đó anh cầm lấy điện thoại, lại lần nữa tìm được giao diện đăng ký vé máy bay.

Hiện tại, chuẩn bị trở về đi.

...

Sân bay tiếng người ồn ào, mọi người ở trong đại sảnh tới tới lui lui, bước chân vội vàng.

Trên bảng quảng cáo điện tử, giọng nói nhân viên nữ không ngừng thông báo nhắc nhở thời gian đăng ký cùng thời gian máy bay hạ cánh.

Tài xế Diệp gia sớm đã chờ ở sân bay, nhìn thấy Diệp Thần lại đây, ông cung kính khom lưng, thấp giọng nói: "Diệp thiếu".

Rồi sau đó lấy hành lý của đối phương qua, di chuyển thân mình, mở cửa xe, để người đằng sau tiến vào.

Diệp Thần cười gật gật đầu, chào hỏi, "Chú Lý".

Chú Lý, tên thật Lý Trình, diện mạo cương nghị chính trực, là tài xế Diệp gia, lúc trước trở về nhà chính huấn luyện, mấy ngày nay vừa mới trở về.

Anh theo động tác của đối phương, rảo bước tiến vào trong xe, sau khi rảnh rỗi tay lại bắt đầu sờ soạng mèo con trong lòng một chút, được đến một tiếng đáp lại.

"Meo~"

Sau khi Lý Trình nghe được, ngẩng đầu quan sát, không hỏi mèo là từ nơi nào tới, mà trực tiếp dò hỏi, "Cậu chủ có muốn tôi đi mua những vật phẩm thiết yêu để nuôi mèo không?"

Cậu chủ muốn nuôi mèo thì tốt rồi, ngày thường bên người cậu ấy cũng không có ai trò chuyện gì, nuôi mèo nhỏ này làm một người bầu bạn bên cạnh cũng không tồi.

Diệp Thần nghe xong, tự hỏi trong chốc lát.

Để chú Lý đi mua đồ đúng là tiện hơn rất nhiều, nhưng trong khoảng thời gian này việc của công ty cũng không bận lắm, anh muốn tự mình đi hơn.

"Không cần, một mình tôi đi là được".

"Được, cậu chủ chú ý an toàn. Nếu có việc gì, cứ trực tiếp gọi cho chú là được".

Lý Trình cũng lên xe, hắn đem cửa ở ghế điều khiển đóng lại, điều chỉnh tốt kính chiếu hậu, nói xong câu đó sau liền im lặng trở lại .

Tầm mắt Lý Trình nhìn chằm chằm con đường đang chạy phía xa, mặt ngoài chuyên tâm lái xe, nắm tay lái lại nắm thật chặt.

Hắn năm nay đã hơn 50 tuổi, cũng coi như là nhìn cậu chủ từ nhỏ đến lớn.

Hiện tại cậu chủ còn trẻ như vậy, mà lại vì việc của công ty vội đông vội tây, rất ít khi có thời gian chăm sóc cho chính mình.

Lần này không cho hắn hỗ trợ, có phải cũng là muốn để chính mình đi dạo phố, thư giãn thở dốc trong chốc lát hay không.

Nghĩ đến việc này, chú Lý không kìm được mà hít hít cái mũi, trong mắt lập loè vết nước.

Ai, cậu chủ a, thật không dễ dàng, thật không dễ dàng mà.

"Chú Lý? Làm sao vậy?"

Nghe được phía sau truyền đến thanh âm hỏi chuyện, Lý Trình vội vàng từ hộp khăn giấy bên cạnh rút ra một tờ giấy, lau lau cái mũi, "Không có việc gì, chỉ là có chút sổ mũi thôi".

"Chú Lý, trong khoảng thời gian này tôi không có việc gì yêu cầu, chú cũng vừa từ nhà chính huấn luyện trở về, liền trước hảo hảo nghỉ ngơi đi".

"Được, Diệp thiếu".

Hắn chỉ là một cái tài xế nhỏ bé không đáng kể như vậy, lại có thể làm cậu chủ tỉ mỉ quan tâm, cậu chủ thật sự tốt quá hu hu hu hu.

Lý Trình kiên cường mà nhìn thẳng về phía trước, tùy ý nước mắt cùng nước mũi theo gương mặt chậm rãi trượt xuống, dưới ánh nắng chiếu xuống lóe lên ánh sáng oánh oánh nhàn nhạt.

...

Cửa sổ xe được hạ thấp xuống một chút, tốc độ xe không nhanh, cơn gió mang theo một chút lạnh lẽo từ từ tiến vào, đổi chỗ cho không khí đè nén bên trong xe.

Diệp Thần nhìn ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì, yên lặng mà phát ngốc.

Điện thoại trong túi truyền đến âm thanh thông báo, Diệp Thần duỗi tay lấy ra, trên màn hình nhảy ra một cái tin tức.

—— Cố Cẩn cứ rúc trong nhà mãi có thể là nghẹn hỏng rồi, tính tình càng thêm táo bạo, tôi muốn mang em ấy đi ra ngoài chơi chơi, nhưng lại cảm thấy gần đây Cố Cẩn đối với tôi dường như có chút thành kiến, anh có thể dẫn em ấy đi ra ngoài hít thở không khí được không?

—— Người gửi tin nhắn: Cố Duyên

Cố Cẩn, tính tình táo bạo?

Cố Cẩn tính tình táo bạo không phải chuyện thường ngày sao? ( không phải )

Diệp Thần dùng tay chống cằm, thế nhưng thật sự nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát.

Cuối cùng nghĩ dù sao mấy ngày nữa cũng phải đi dạo phố mua thức ăn cho mèo, cát mèo, ổ mèo linh tinh, dẫn thêm một người cũng là dẫn.

Ngón tay anh nhanh chóng nhập tin nhắn, trả lời "Được, chủ nhật tuần này thế nào?"

Sau khi tin tức nhắc nhở gửi đi thành công, phía đối diện rất nhanh đã được trả lời lại.

——OK, đến lúc đó anh cứ trực tiếp vào trong nhà cắp người đi là được.

Trả lời xong tin nhắn Cố Duyên buông điện thoại, thong thả mà cúi đầu, nhìn chằm chằm ngăn tủ tủ lạnh trống không, nắm chặt tay.

Hắn nhớ hắn rõ ràng đã đem tất cả pudding đều đặt ở nơi này!

Đáng giận, Cố Cẩn rõ ràng nói không ăn, kết quả hôm nay vừa tìm, tất cả đều không còn!!

Phía sau truyền đến tiếng động dép lê cùng sàn nhà cọ xát, Cố Duyên biết em trai mình đang xuống dưới.

Trải qua vài lần như vậy, hắn xem như phát hiện, Diệp Thần là người hiếm thấy có thể chế trụ Cố Cẩn.

Vừa lúc làm Cố Cẩn cùng người ta đi ra ngoài một chuyến, hảo hảo từ Diệp Thần trên người học đạo lý đối · nhân · xử · thế.

Ngay sau đó, hắn xoay người, nhìn Cố Cẩn từ trên lầu xuống dưới, cười đến dị thường xán lạn.

"Em trai ngốc nghếch…… Không, không phải, otouto đáng yêu nha, anh thấy em gần nhất tâm tình không tốt, vì thế tìm cho em một cái tiểu đồng bọn mang em đi ra ngoài chơi, vui vẻ không, bất ngờ không?"

Cố Cẩn:?? Ông thần này lại phát bệnh gì đây.

Editor: Kiều Linh Nhi