Chương 23

Editor: Kiều Linh Nhi :>

Đem mấy đĩa xiên nướng còn lại giải quyết xong, Diệp Thần liền chuẩn bị rời khỏi cửa tiệm quay về biệt thự.

"Cúi chào đại ca!"

"Lần này cảm ơn anh, thịt nướng ăn siêu cấp ngon luôn á!"

"Anh đẹp trai, với tay nghề này của anh thì khai trương cửa hàng đi thôi, bảo đảm kiếm lớn không lỗ, tôi còn có thể làm khách hàng đầu tiên của anh nữa!"

"Không thể không nói, chỉ với sức ăn có thể so với đại dạ dày vương này của ông, tôi sợ ông sẽ đem cửa hàng của người ta ăn sạch".

Người ở xung quanh nghe được hai người nói chuyện liền cười ha ha, cũng sôi nổi cười nói tạm biệt cùng Diệp Thần.

Diệp Thần hướng bọn họ phất phất tay, cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt đẹp.

Có lẽ về sau thời điểm không có việc gì có thể đến đây lần nữa, nơi này quả thật là địa điểm du lịch lý tưởng.

Không chỉ riêng phong cảnh mỹ lệ, mà con người cũng không tồi.

Diệp Thần mới vừa cảm thán xong, lập tức đã bị vả mặt.

Thời điểm anh đi đến gần giữa bãi cát, từ hẻm nhỏ bên cạnh truyền đến vài âm thanh ngả ngớn.

"Mượn chút tiền tiêu vài bữa coi".

"Quần áo mặc trên người của chú em đều là hàng hiệu, xem ra giá không thấp đúng không, mượn người anh em vài bữa".

"Đại ca, đừng cùng thằng ranh này khách khí nữa, chúng ta năm người, đối phương chỉ đơn độc một mình, còn có thể không thành công sao?"

Chàng thanh niên đang bị đe dọa không hề phản ứng.

"Này, thằng nhóc, đứng ngốc bất động chính là muốn chịu khổ hả".

"Ngoan ngoãn đem tiền lấy hết ra, nếu như không chịu, thì cởϊ qυầи áo trên người của mày đưa bọn tao cũng tạm được".

"Đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"

Bởi vì ánh mặt trời càng ngày càng gay gắt nên Diệp Thần chuyên môn chọn chỗ râm mát để đi, lúc này toàn thân anh bị luồng khí u ám vây quanh, ánh mắt che phủ một tầng sương mờ màu xám, thoạt nhìn lãnh đạm* đáng sợ.

Lãnh đạm: Thờ ơ, thiếu cảm xúc.

Trong con hẻm nhỏ thỉnh thoảng lại truyền ra điệu cười lưu manh, xảo trá, mà người đang bị uy hϊếp kia, không biết có phải bởi vì sợ hãi hoặc là bị kinh hách quá mức hay không, vẫn đứng im bất động như cũ không phát ra lấy một tiếng động.

Đây là sự kiện va phải côn đồ trấn lột tiền điển hình, Diệp Thần bình tĩnh nghĩ.

Nếu nguyên chủ mà gặp được loại chuyện này thì hắn sẽ xử lý như thế nào đây?

Nếu bây giờ anh đi đến có phù hợp với thiết lập tính cách nhân vật hay không? Hoặc nếu bây giờ anh lựa chọn không đi đến, thì sẽ phù hợp với thiết lập hơn chăng?

Lấy giá trị vũ lực hiện tại của anh thì có chắc giành được chiến thắng hay không, nếu như không thể thì nên dùng loại phương pháp nào mới thắng được?

Nếu anh không cẩn thận bị bọn chúng đả thương, mức độ còn vô cùng nghiêm trọng thì có chậm trễ kế hoạch ban đầu hay không?

……

Loại tự hỏi này tựa như đem nội tâm bên trong con người biến thành lợi kiếm, ý nghĩ lãnh khốc đến đáng sợ, nhưng Diệp Thần vẫn cẩn thận tự hỏi mỗi lần lựa chọn sẽ gây ra những tình huống cùng kết quả gì.

Nhiều loại ý nghĩ đan chéo đối chọi trong đầu, vô số ý kiến đồng tình hay bác bỏ cùng xuất hiện ở sau mỗi một cái lựa chọn.

Thời gian có thể tự hỏi quá ngắn, Diệp Thần nhanh chóng đưa ra quyết định, nhưng khi anh vừa xoay chân định bước vào giữa đầu hẻm, một giọng nói rõ ràng trầm thấp hơn rất nhiều, bất đồng với âm thanh xảo trá từ bên trong truyền đến .

"A".

Bước chân Diệp Thần khựng lại, âm thanh này, Cố Cẩn?

...

Cố Cẩn đối diện với vài kẻ trước mặt, cười nhạo một tiếng.

Nơi này là một cái đường tắt thông tới biệt thự của Cố gia, sau khi trở về đổi xong quần áo, Cố Cẩn nảy ra ý nghĩ muốn ra ngoài ăn một bữa. Kết quả lại đυ.ng phải mấy tên côn đồ ở đây.

Lúc này cậu đã đổi về quần áo thường ngày, nhưng đó đều là hàng hiệu cao cấp, đồng hồ đeo trên tay cũng thuộc hàng giá trị xa xỉ. Xem ra mấy kẻ trước mặt này còn rất có mắt nhìn, nếu không thì sao có thể đúng lúc chặn đường cậu đòi tiền.

Nhưng bắt đầu từ vừa nãy, mấy cái kẻ trước mặt này cứ luôn ở bên tai cậu ríu rít, ríu rít, ríu rít.

Miệng vẫn đóng mở không ngừng, vẫn luôn nói, vẫn luôn nói, vẫn luôn nói!

Cố Cẩn nhìn năm người đối diện, ánh mắt tối tăm.

Phiền quá, phiền quá, phiền quá!!

Hai tay Cố Cẩn cắm trong túi quần bỗng chốc nắm chặt, như đang cố gắng kìm hãm, đè nén cỗ cảm xúc bất thường này xuống.

Cậu nhắm mắt, rồi sau đó hơi ngả thân mình, dựa nghiêng trên ven tường, ý châm chọc đầy mặt nói: "Làm sao, nhìn một cái liền tưởng ông đây rất dễ bắt nạt?"

"Đừng giãy giụa, bọn tao có đến tận năm người ở đây".

"Mày đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, lớn lên còn là một bộ dáng tiểu bạch kiểm*, trông cũng rất được đấy".

Tiểu bạch kiểm: Những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc), công tử bột…

"Đại ca, cho nó một bài học đi".

Một tên là Lưu Tam, mắt nhìn lưu manh nhưng lại không có bất cứ hành động gì đối với Cố Cẩn, hắn khẳng định là loại miệng cọp gan thỏ, chỉ biết buông lời hung ác.

Vài người bọn chúng đều là anh em, đã làm việc này cách đây rất lâu, chuyên hố những người đến nơi này du lịch, đội trị an ở đây cũng không được trang bị đầy đủ hết, chỉ cần bọn chúng hành động cẩn thận một chút là sẽ không bị phát hiện, không chỉ thế mà còn có thể thu về không ít thứ tốt.

Từ sáng nay bọn chúng đã theo dõi người này, thật vất vả mới tìm được thời cơ tốt như vậy, nếu lúc này không ra tay, thì không biết lần sau còn có thể gặp phải miếng mồi béo bở càng ngon nghẻ hơn hay không.

Dù sao phần lớn những người đến biển Thế Kỷ chỉ là vì muốn du lịch, trong đám bọn họ cũng chẳng mấy người quen biết dân địa phương thành phố B. Vả lại họ luôn nghĩ rằng một điều nhịn chín điều lành, cho nên đều sẽ lựa chọn lấy tiền tiêu tai.

Ngẫu nhiên có một hai kẻ không nghe lời, đánh một trận liền ngoan ngoãn giao tiền.

Lưu Tam cười dữ tợn, tiến lên vài bước, hướng một quyền về phía Cố Cẩn.

Nắm đấm mang theo tiếng gió tới trước mặt Cố Cẩn, ánh mắt cậu nghiền ngẫm, rút tay từ trong túi quần ra, một tay ngăn cản nắm đấm của người trước mặt, nhân lúc đối phương chưa kịp phản ứng nắm lấy cẳng tay hắn, ngay sau đó trở tay bẻ ngược ra sau.

Răng rắc một tiếng, âm thanh xương cốt bị bẻ gãy quanh quẩn ở trong hẻm nhỏ.

"A a a! Thằng oát con mày muốn chết phải không!"

Cả người Lưu Tam kịch liệt run rẩy, ánh mắt đỏ lên mà nắm lấy cẳng tay của bản thân. Nhìn nó uốn lượn theo góc độ không bình thường, càng có từng trận đau đớn xuyên tim không ngừng nổi lên, ánh mắt hắn nảy sinh ác độc mà nhìn Cố Cẩn, nhấc chân đá qua.

Sắc mặt Cố Cẩn không có chút biến hóa, thân thể chợt né sang bên cạnh, tránh thoát cú đá của tên côn đồ, chân dài lại bước, vòng đến phía sau Lưu Tam, cánh tay cong lên, dùng khuỷu tay đập thật mạnh vào lưng đối phương, sức lực mạnh mẽ, làm cả người Lưu Tam không khống chế được lập tức ngã nhào trên mặt đất, bắn lên một tầng đất cát, bụi bẩn.

Lưu Tam nằm trên mặt đất tru lên, ra sức giãy giụa, nhưng không cách nào có thể giãy thoát được, mấy tên khác thấy thế, cũng bắt đầu phẫn nộ, dứt khoát cùng nhau xông lên.

Cố Cẩn như chơi mèo vờn chuột, trong cả đám người không có lấy một kẻ đυ.ng được người cậu, chỉ ở nơi đó uổng phí sức lực mà quơ quào bắt giữ không khí.

Có một tên thấy cuộc chiến đối với mấy người anh em bọn họ bất lợi, nhanh chóng trộm từ trong quần áo lấy ra một con dao, muốn đánh lén.

Một mạt màu bạc thoảng qua trước người, Cố Cẩn rùng mình, dùng tốc độ cực nhanh nghiêng đi thân thể, khiến lưỡi dao mới chỉ làm rách chút quần áo.

Nhưng điều này cũng làm ảnh hưởng đến tiết tấu của cậu, một tên bên cạnh nhắm chuẩn khe hở, ngay lập tức một đấm in lên trên mặt Cố Cẩn.

Cố Cẩn ăn phải một đấm, dưới chân lại đá ra một cú thật mạnh khiến kẻ vừa ra tay ngã xuống đất.

Rồi sau đó cậu sững sờ ở tại chỗ, biểu tình có chút hoảng hốt, dùng tay chậm rãi chạm chạm gương mặt, lập tức có chút nóng rát đau đớn truyền đến.

Đau. Rất đau.

Bị đánh, cậu bị đánh.

Cố Cẩn lại sờ sờ gương mặt, đau đớn như cũ không có biến mất, lúc này mới hoàn toàn ý thức được vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cậu thế mà lại bị một đám côn đồ trước mắt làm bị thương.

Cố Cẩn nhìn điểm điểm vết máu lây dính trên tay, đây là máu của mình, máu của mình, máu của mình!!

Đột nhiên một cơn phẫn nộ mãnh liệt không ngừng trào lên từ đáy lòng.

Ánh mắt cậu thô bạo, cùng với trạng thái vui đùa vừa rồi hoàn toàn bất đồng, cả người lâm vào điên cuồng.

Ba kẻ còn đứng trước mặt Cố Cẩn dường như đã nhận ra nguy hiểm, theo bản năng lui lại một bước. Bản năng tự nhiên xu lợi tị hại của nhân loại từ xa xưa, khiến cho bọn chúng chỉ có một suy nghĩ, đó là tránh thật xa người trước mặt này.

Trái ngược, Cố Cẩn lại nhanh chóng tiến lên, đối với ba tên còn lại bắt đầu ra chiêu, không hề lưu tình, từng đấm từng đấm đánh thịt đều vô cùng tàn nhẫn.

Đặc biệt theo thời gian kéo dài, rõ ràng người đều đã bị cậu đánh ngã trên mặt đất, chỉ biết nằm đó không ngừng rêи ɾỉ, hoàn toàn không thể phản kháng, nhưng cậu vẫn giống như không hề hay biết, tiếp tục nện từng đấm vào thân thể cùng khuôn mặt đối phương.

Âm thanh khiến người ê răng không ngừng vang lên.

Lúc này, trong hẻm nhỏ không một tia ánh sáng có thể xuyên thấu, giống như đang biểu thị một việc chẳng mấy tốt đẹp nào đó.

Thế giới trước mắt Cố Cẩn dần dần lâm vào một mảnh màu xám, nhưng lại có chứa vô số ảo ảnh sắc thái kỳ quái không ngừng hiện lên. Cố Cẩn không ngừng lắc đầu, muốn đem mấy thứ này vứt hết ra khỏi trong tâm trí, đáng tiếc tác dụng không lớn.

Bên tai không ngừng vang lên những tiếng ong ong, cậu bịt lại lỗ tai, lại không thể ngăn cản bất cứ thứ gì.

Sao lại thế này, sao lại thế này, sao lại thế này.

Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì!!!

Ồn quá, ồn quá, ồn quá!!!

Cố Cẩn hung hăng mà nhắm mắt lại, lại mở, lặp lại vài lần, tình huống vẫn như cũ không có chút chuyển biến.

Phiền quá, phiền quá, phiền quá a!!!!!

"Cố Cẩn!!!"

Cố Cẩn đột nhiên trừng lớn mắt, động tác dừng lại, trì độn mà quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến.

Trước mặt giống như có người, thân ảnh người này bị vô số khối màu vây quanh, ngũ quan có chút quen thuộc, nhưng cậu lại không nghĩ ra là ai.

Trong nháy mắt, thân ảnh đối phương thế mà biến thành bóng chồng*, loại tình huống này làm Cố Cẩn càng thêm bực bội.

Bóng chồng: Mình nghĩ là hình ảnh không ngừng chồng chéo lên nhau ấy

Diệp Thần nắm cánh tay Cố Cẩn, bàn tay càng dùng thêm sức, sự âm ngoan trong ánh mắt đối phương còn chưa kịp rút đi, lúc này thẳng tắp mà nhìn Diệp Thần, như là giây tiếp theo có thể xông lên đem anh xé chia năm xẻ bảy.

Âm ngoan: Hung ác, tàn nhẫn, ác độc.

Vừa mới nghe được âm thanh của Cố Cẩn, anh liền nhanh chóng sải bước chạy qua đó.

Nhưng sau khi nhìn thấy Cố Cẩn không cần tốn nhiều sức lực vẫn có thể chơi đùa bọn họ thỏa thích, anh cảm thấy mình lo lắng thừa rồi, luận giá trị võ lực, Cố Cẩn đúng là rất mạnh.

Huống hồ dường như đối phương cũng không hy vọng người khác tùy tiện nhúng tay chuyện của cậu ấy, khi biết Cố Cẩn không cần anh lo lắng, Diệp Thần đã chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa mới nhấc chân một bước, liền nghe được một tiếng hít khí áp lực, nơi âm thanh phát ra lại không phải năm tên côn đồ kia.

Lúc sau tình thế mất đi khống chế, phát triển cực kỳ nhanh chóng.

Cố Cẩn rõ ràng đang phát bệnh, mấy tên côn đồ nằm trên mặt đất đã bị đánh gần như không nhận ra hình người, trên tay Cố Cẩn tất cả đều là vết máu, có của người khác, cũng có của bản thân cậu ấy, nhưng Cố Cẩn vẫn như cũ không dừng lại.

Mày Diệp Thần nhíu chặt, chỉ có thể tiến lên, dùng sức nắm lấy cánh tay Cố Cẩn, khiến đối phương đừng nghĩ bản thân vẫn đang ẩu đả với người khác mà tự mình hại mình như vậy nữa, sau đó liên tục gọi tên đối phương.

Trước hết cần làm ý thức Cố Cẩn khôi phục.

"Mày là ai?" Cố Cẩn muốn giãy cánh tay của cậu ra khỏi bàn tay người đối diện, nhưng lập tức cả người cậu lại bị cỗ sức lực mạnh mẽ này kiềm chế chặt chẽ.

Cậu nhìn chằm chằm người trước mặt, trong ánh mắt ẩn chứa sự điên cuồng, tiếng nói trầm thấp vô cùng táo bạo, "Cút ngay cho tao!"

Giờ đây ý thức cậu giống đắm chìm ở trong biển, hỗn hỗn độn độn.

Lúc này cậu không muốn nhìn thấy bất cứ kẻ nào.

Ánh mắt Diệp Thần hơi trầm xuống, đơn giản đem hai cánh tay đang gắng sức giãy giụa của Cố Cẩn vặn về sau lưng.

Còn có thể mở miệng nói chuyện, cũng liền đại biểu có thể giao lưu.

Như vậy, cũng phải nhường đối phương có thể nói chuyện tử tế mới được, anh duỗi tay, kéo cà vạt của bản thân xuống dưới, lưu loát trói chặt hai tay đối phương.

Lực đạo vừa đủ sẽ không làm Cố Cẩn bị thương, phạm vi cũng chỉ giới hạn trong việc trói buộc đối phương hành động.

Diệp Thần: "Bình tĩnh một chút".

Cố Cẩn: "Buông tao ra, mẹ nó rốt cuộc mày là ai?"

Người Diệp Thần hơi di chuyển, sau đó mới phát hiện đôi mắt Cố Cẩn không có tiêu cự.

Rõ ràng giờ phút này anh đang đứng ở trước mặt Cố Cẩn, ánh mắt cậu ấy lại không rơi xuống trên người anh.

Vừa rồi anh còn tưởng rằng Cố Cẩn cố ý làm như vậy, là anh nghĩ sai rồi.

Vì vậy hiện tại, hai mắt đối phương rốt cuộc đang rơi vào loại trạng thái như thế nào?

Ảo giác? Tầm nhìn màu xám? Vô số sắc khối? Thế giới vỡ vụn thành từng mảnh?

Bàn tay Diệp Thần đặt trên đầu gối đột nhiên nắm chặt, anh bình tĩnh mở miệng, "Cố Cẩn, cậu nghe tôi nói này, tôi là Diệp Thần".

Cố Cẩn: "……? Diệp Thần". Cậu giống như một đứa trẻ mới vừa học được cách nói chuyện, chậm rãi nói ra từng chữ từng chữ, cuối cùng gọi tên đối phương.

Diệp Thần: "Tôi là người thừa kế Diệp thị".

"Hai chúng ta còn gặp nhau ở một yến hội do gia tộc khác tổ chức".

"Chúng ta cùng nhau tranh giành một võng hồng".

"Chúng ta từng thi đấu đua xe".

"Cậu cũng đã gặp tôi ở trong yến hội công ty Thịnh Tinh tổ chức.

"……"

Mỗi một câu anh đều tận lực nói thật ngắn gọn, ngữ ý rõ ràng.

Mỗi một lần Diệp Thần nói xong, Cố Cẩn liền lặp lại theo những lời này.

Dần dần, thế giới trước mắt cậu bắt đầu hiện lên sắc thái, như là có người đang dùng bút màu nước chơi trò tô màu vào ô, từng hình ảnh không hề có màu sắc, giờ đây từ ít biến nhiều, về phạm vi cũng từ nhỏ biến thành lớn.

Cuối cùng, tầm nhìn rốt cuộc rõ ràng trở lại, khuôn mặt Diệp Thần rành mạch mà xuất hiện ở trong mắt cậu.

Tác giả có lời muốn nói: Mong nhóm thân ái ghi nhớ hai điểm:

1, Thiết lập tính cách con người Diệp Thần: Ngoài nóng, trong lạnh, bênh vực người mình;

2, Bệnh tình liên quan chỉ vì tình tiết, chớ có đưa vào hiện thực ( vô cùng nghiêm túc ).

Editor: Kiều Linh Nhi