- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh
- Chương 37
Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh
Chương 37
Editor: Inulovekagome
(Chương mới của ngày hum nay, yêu mình nhiệt tình đi, hí hí)
......
Mỗi ngày thấy phong cách ăn mặc của Lam Lan, Dụ Ninh lại có
cảm giác như thế giới quan của cô càng ngày càng được đổi mới, một lần đến nhà cô mà khéo khi cô ta mang theo mấy trăm bộ quần áo tình thú theo mất.
Đồng phục ngày hôm nay vẫn như cũ làm
người ta phải tỏa sáng hai mắt, một cái áo ngắn như áσ ɭóŧ, màu trắng, vải xuyên thấu, sau lưng trống không che vài mảnh lụa trắng.
Dụ Ninh cứ theo lẽ thường nâng nâng tay, kéo hình ảnh phun máu mũi này xuống dưới.
Thấy Lam Lan bê một cái chén từ phòng bếp ra, Dụ Ninh nghiêng đầu liếc mắt nhìn một cái, bên trong là một loại chất lỏng đen thùi lùi không nhìn ra vật gì.
"Đây là cái gì?" Sau vụ lần trước, Lam Lan cho Qua Sửa uống một chén canh đại bổ, Dụ Ninh thấy mấy thứ kiểu dạng như thế này liền dâng lên ý thức cảnh giác.
Chuyện nếu muốn nhắc đến thì phải kể về cái ngày thứ hai khi Lam Lan tới An gia, xế chiều hôm ấy, cô ta bưng từ phòng bếp ra một chén canh hầm hai ngày một đêm, sau đó khuyên Dụ Ninh và Qua Sửa uống nhiều một chút, như vậy mới tốt cho thân thể.
Lúc ấy cô đã cảm thấy vụ này không có gì tốt, lập tức cướp chén canh của Qua Sửa, chỉ là khi đó Qua Sửa đã uống một hớp, sau đó, buổi tối, cậu ta liền nổi điên...... (Có một hớp thôi đấy ạ)
Ngày đó, bọn họ đang luyện tập dưới hầm, đột nhiên Qua Sửa ngã xuống, khuôn mặt đỏ lên, toàn thân nóng ran, bộ phận kia chỉ thiếu mỗi việc chưa phá vải mà ra thôi.
Nhìn bộ dáng này, Dụ Ninh liền nghĩ ngay chén canh thuốc kia có vấn đề gì đó, sau khi truyền cho Qua Sửa một chút tinh khí để
bình phục sự xao động trong cơ thể cậu ấy, cô liền cho cậu trở về phòng trước.
Vừa rời khỏi tầng hầm liền thấy Lam Lan mặc một thân mỏng tang, vẻ mặt lo lắng xuất hiện ở trước cửa, thấy sắc mặt, trạng thái tinh thần Qua Sửa không có gì khác biệt so với ngày thường, Lam Lan rõ ràng ngẩn người một chút:”Sao hôm nay lên sớm vậy?”
Dụ Ninh đưa mắt nhìn Qua Sửa vào phòng, mới lạnh lùng nói: "Đánh đủ rồi dĩ nhiên có thể kết thúc."
Lam Lan trầm mặc một hồi, "Tiểu Ninh......"
"Muốn hỏi mình là Qua Sửa có động dục hay không?”
Sắc mặt Lam Lan có chút khó coi nhìn cô, "Làm sao cậu có thể......"
"Không có việc gì cậu cho nó uống thuốc bổ của al¬pha làm cái gì, sẽ không thật bởi coi trọng khuôn mặt kia đi! Dù thế nào chăng nữa, dấu hiệu của nó, lấy một alpha bất kì nào cũng đều có thể xóa bỏ, bao trùm, vậy nên cậu mới định có một đêm với nó hả.”
"Tiểu Ninh......"
Dụ Ninh phất tay cắt đứt lời của cô ta..., tức giận tăng cao âm điệu, "Lam Lan, cậu làm mình quá thất vọng rồi,trong lòng mình, tiểu Lan chính là đám mây trên trời, thuần khiết lại cao quý, mình cứ ngỡ cậu và những omega khác hoàn toàn không giống nhau, không ngờ cậu lại cũng có những ý nghĩ như vậy, miệng thì nói Qua Sửa còn chưa thành niên, nhưng quay đầu lại làm cái trò như thế này, thật sự cậu đã làm mình quá thất vọng rồi.”
Dụ Ninh nghiêm mặt, ánh mắt nhìn Lam Lan giống như đang nhìn một người xa lạ không chút liên quan nào.
Lam Lan không ngờ Dụ Ninh sẽ nói nặng lời với mình như vậy, từ lúc bọn họ quen biết tới nay, cô ấy chưa bao giờ có thái độ hung dữ với cô dù chỉ một lần, hôm nay thấy An Ninh như vậy, trái tim lập tức luống cuống, nếu hiện tại An Ninh tuyệt giao với cô,
một loạt kế hoạch kia đều sẽ mắc cạn hết.
Nghĩ tới đây, Lam Lan cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, "Tiểu Ninh, cậu hiểu lầm mình, mình sao có thể...... Sao có thể là người như vậy, mình cũng chỉ là vừa sực nhớ ra chén canh đại bổ đó có tác dụng vô cùng lớn đối với alpha, mới lo lắng đứng chờ ở chỗ này, tiểu Ninh, sao cậu có thể hiểu lầm mình...chúng ta là bạn thân a, là bạn thân từ nhỏ đến lớn, cậu còn nhớ khi trước cậu bị beta khi dễ, bắt nạt, mình vẫn luôn đứng phía trước bảo vệ cậu......"
Nghe cô ta bắt đầu lôi chuyện cũ, vẻ mặt Dụ Ninh lạnh lùng, lạnh nhạt xuống, trong trí nhớ của nguyên chủ đúng thật là có chuyện như vậy, chỉ là, đối tượng mà mấy học tỷ kia định tìm chuyện không phải nguyên chủ, mà là kẻ chuyên trêu chọc bạn trai của người khác – Lam Lan, khi nguyên chủ bảo vệ “cô bạn thân” của mình, vì không chú ý mà bị beta tát một cái, sau đó, chuyện này theo lời Lam Lan lập tức biến thành cô ta đứng ra bảo vệ nguyên chủ rồi.
Mỗi lần muốn cầu xin nguyên chủ làm chuyện gì, cô ta đều sẽ khóc lóc mà nhắc lại đoạn này, cố tình nguyên chủ cũng cảm thấy có lỗi với bạn, nghe cô ấy bảo làm gì thì cứ làm cái đó. (Không thích bà nguyên chủ ngu xuẩn này cho lắm, bảo sao kết cục thê thảm, đúng là bạn nào thì bè nấy, haizz. Kinh nghiệm, thứ nhất, chọn bạn mà chơi, thứ hai, không dễ dãi với đứa nào cả, chơi phải dùng não chứ đừng dùng bã mía.)
Nhớ lại chuyện này, Dụ Ninh bỗng có cảm giác, thật ra nguyên chủ
thích Lam Lan, tuy nhiên, khi phát hiện nguyên chủ chỉ định vị Lam Lan là người thân cận nhất, lại nghĩ đến thân phận cô nhi của nguyên chủ, đại khái thì cô có thể hiểu thứ tình cảm mà nguyên chủ dành cho Lam Lan là gì rồi. (Em vẫn không hiểu, em chỉ thấy ngu ngu thui.)
"Tiểu Ninh, tiểu Ninh...... Sao cậu không nói lời nào?" Lam Lan bĩu môi, mất hứng lắc lắc Dụ Ninh.
"Vì mình không tin cậu, tiểu Lan à, hôm qua mình đã nói với cậu rồi, cậu thử nhìn một chút xem bây giờ cậu đang mặc cái gì? Mặc như vậy rồi lại cho Qua Sửa uống thuốc bổ, cậu thế này thì mình tin sao được.” Nói xong, Dụ Ninh cũng nặn ra một vẻ mặt bi thương:"Quan hệ hai chúng ta tốt như vậy, cậu bỗng nhiên biến thành cái dạng này, so với ai, mình đều phải cảm thấy khổ sở, thấy cậu thay đổi, càng ngày không còn vẻ đơn thuần trước kia, mình lại càng không nhịn được muốn khóc......"
Dụ Ninh vốn định thử sử dụng kĩ năng nói khóc là khóc như Lam Lan, nhưng cô chợt nhận ra bản thân vẫn cần vài giọt thuốc nhỏ mắt, đôi mắt hoàn toàn không chen ra được một giọt nước nào, cô chỉ đành ra vẻ tịch mịch mà cúi thấp đầu, không để người đối diện thấy rõ vẻ mặt của mình.
Lam Lan lại làm một động tác nằm ngoài dự liệu của Dụ Ninh, cô ta đưa tay ôm lấy cô, còn đem mặt chôn vào hõm vai cô.
Có thể là vì muốn quyến rũ Qua Sửa, nên trên người Lam Lan phun một loại nước hoa có mùi khá đặc biệt, không giống mùi hoa, mùi vị nồng đậm vô cùng gay mũi, hun đến mức Dụ Ninh chỉ muốn gϊếŧ người.
"Tiểu Ninh, mình thật vui, không ngờ cậu đối với mình tốt như vậy, mình thừa nhận là có sinh ra vài ý niệm không nên có với A Sửa, mình sai rồi, cậu có thể tha thứ cho mình không?” Nếu An Ninh đã nhận ra, cô cũng không định tiếp tục phủ nhận, ngược lại lựa chọn trực tiếp nói cho cô ấy để xem cô xử lý chuyện này như thế nào.
"Mình nói rồi, mình ghét nó." Dụ Ninh
kéo “chiếc túi thơm” nằm trên người mình xuống.
"Mình sẽ cố gắng áp chế bản thân." Lam Lan uất ức cắn cắn môi dưới, "Sau này mình cũng sẽ cố khống chế bản thân, tiểu Ninh, cậu hãy đáp ứng mình là vẫn coi mình làm người bạn thân tốt nhất được không?"
"Dĩ nhiên."
Kế tiếp, Dụ Ninh nằm trong phòng Qua Sửa, chứng kiến cảnh cậu ta hừ hừ ha ha cả một đêm, âm thanh kia, động tác kia, có thể nói, nếu Qua Sửa không rớt mất một lớp da, cô cũng không tin.
......
Sau đó, quần áo Lam Lan khôi phục bình thường
được mấy ngày rồi lại trở về nguyên trạng, Dụ Ninh thấy Qua Sửa không có phản ứng gì trước hình ảnh này nên cũng chẳng thèm nêu ý kiến, tuy nhiên, lúc không có việc gì làm, cô lại mở máy, dùng camera chụp qυầи ɭóŧ trắng nhỏ, hay cảnh cảnh xuân nở rộ khi quần áo không thắt chặt nút mà bỗng nhiên rơi xuống......
*******
"Là thuốc bổ cho thân thể cậu." Lam Lan cười đem chén thuốc “ thơm ngào ngạt” phẩy phẩy về phía Dụ Ninh.
Dụ Ninh ngẩn người, chỉ là ý niệm vừa xoay một vòng trong đầu liền biết đây là cái gì, theo thời gian thì sự kiện nguyên chủ bị thương thay Lam Lan đã cách hiện tại không có mấy ngày, chẳng trách dạo này cô cảm thấy Lam Lan nở nụ cười với cô nhiều lên không ít.
"Đen thùi lùi, là thứ gì?" Dụ Ninh có chút chán ghét hỏi.
Lam Lan vẻ mặt khó coi trong nháy mắt, trước kia đều là An Ninh phục vụ cô, cô vẫn luôn tỏ vẻ kén cá chọn canh, nhưng bây giờ sống lại trong quá khứ, cũng không biết cô đã làm sai ở đâu mà vị thế giữa hai người dường như đã bị đảo lộn hoàn toàn.
Trước kia mặc kệ cô làm ra loại thức ăn gì, có khó ăn ra sao, An Ninh đều sẽ cảm động mà ăn hết, đâu như bây giờ, rõ ràng thể hiện sự ghét bỏ ra mặt.
Thế nhưng, cô ta cũng chỉ có thể sống tốt thêm vài ngày nữa mà thôi, nghĩ đến kế hoạch của mình, vẻ mặt Lam Lan nhìn về phía Dụ Ninh càng thêm nhu hòa:"Mặc dù không đẹp mắt, nhưng đây chính là đồ tốt, nó khiến mình mất hơn mười giờ mới hầm xong đó."
Trừ việc đem nguyên liệu cho vào nồi, sau đó, toàn bộ quá trình đều do hệ thống tự động của nhà bếp điều chỉnh mức lửa, cùng lắm là bận rộn mười phút, sao có thể lên đến mười giờ được.
Dụ Ninh làm bộ cảm kích:"Tiểu Lan, cậu thật tốt."
Mặc dù nói vậy nhưng tay vẫn không định nhận lấy chén thuốc đen như mực này, bởi nếu thứ này không phải để dành chon am chính, Dụ Ninh có dự cảm nó sẽ rất, rất, rất khó uống.
Lam Lan cầm chén đưa về phía cô:"Tiểu Ninh cậu mau uống nhanh đi, nếu không để một lúc sẽ lạnh đó."
Dụ Ninh đưa tay bưng, nhưng ngay lúc sắp chạm đến cái chén, như thể nghĩ tới điều gì, cô lại thu tay lại:"Lan Lan còn chưa nói đây là để bổ cái gì?"
Lam Lan tỏ ra thần bí nói:"Đây chính là đồ tốt, mỹ dung dưỡng nhan, nghe nói thường xuyên uống nó sẽ giúp omega tăng khả năng sinh đẻ."
Nghe được hai chữ sinh đẻ, Dụ Ninh lập tức ngẩn người, Lam Lan tỏ vẻ quan tâm mà vẫn không quên ghê tởm cô, rõ ràng biết mấy ngày nữa nguyên chủ sẽ vì mình mất đi khả năng sinh sản, nhưng bây giờlại
cố ý nấu loại thuốc bổ này cho cô ấy uống.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt nhìn Lam Lan cũng biến thành cười như không cười:"Cậu nên biết là mình không thèm để ý những thứ đó, chính cậu uống đi."
Nghe Dụ Ninh
cự tuyệt, Lam Lan mất hứng chu mỏ, bởi vì cố tình nấu cho An Ninh uống nên cô đã thêm một loại thuốc cực kì đắng vào thành phần, bây giờ sao có thể để bản thân tự mình trải nghiệm được chứ:"Đây chính là thứ mình đã vô cùng cực khổ hoàn thành nha."
"Nhưng mình không cần á! Tiểu Lan, cậu thiện lương như vậy, nhất định sẽ không ép buộc mình đúng không." Dụ Ninh cầm miếng bánh mì vừa mới làm xong, từ từ nhét vào trong miệng:"Tiểu Lan, sao cậu không uống đi, đó chính là thứ cậu đã cực khổ làm ran ha, nếu đổ đi thì tiếc quá, dù sao chúng ta cũng là bạn tốt của nhau, vậy nên cậu thay mình uống cũng như chính bản thân mình uống vậy đó.”
Vẻ mặt nhăn nhó, Lam Lan nói:"Sao có thể giống nhau chứ."
"Chẳng lẽ hai chúng ta không tốt như một người hay sao." Con mắt lóe sáng, Dụ Ninh nhìn chằm chằm người trước mặt.
Lam Lan gật đầu một cái, "Nhưng là......"
"Uống nhanh đi, nếu không liền lạnh." Dụ Ninh ngắt lời cô ta.
Dưới ánh mắt mong chờ của Dụ Ninh, Lam Lan chỉ đành bưng chén uống xong toàn bộ chỉ trong một hớp.
Quả thật đắng chết rồi, cả đời này cô cũng chưa từng uống qua thứ nào kinh tởm như vậy, vẻ mặt Lam Lan nhăn nhúm như một đống giấy vệ sinh dùng rồi vậy. (kinh quá thể)
Thấy một màn này, Dụ Ninh lo lắng nắm đôi tay đang hướng về phía cốc sữa tươi hòng hòa tan mùi vị trong miệng kia:"Tiểu Lan, nét mặt cậu sao khó coi thế, uống không ngon sao?"
Lam Lan cố gắng rặn ra một nụ cười:"Uống rất ngon."
Qua Sửa là người chứng kiến câu chuyện xảy ra từ đầu tới đuôi, khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên khi nhìn thấy Dụ Ninh ở một góc độ không ai chú ý trộm nở nụ cười.
Hôm sau hay tuần sau í, nói chung là sắp đến đoạn gay cấn rồi. hihihi
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh
- Chương 37