Dụ Ninh cứ nghĩ rằng cậu ta bị mình bắt gặp thì sẽ lập tức kết thúc, ai ngờ chẳng những không xong, Qua Sửa còn tiếp tục hừ hừ haha trong phòng tắm, khiến cô lần đầu tiên cảm thấy tiếng bàn tay ma sát với dòng nước đáng khinh như vậy.
Dụ Ninh không nhịn được đạp đạp cửa:"Không sai biệt lắm phải xong rồi chứ!"
"È hèm......"
Tiếng rêи ɾỉ càng cao thêm mấy độ thiếu chút nữa dọa cô phát khóc.
"Cậu có tin không, tôi sẽ vào trong đó cắt cái thứ kia của cậu đi.”
Người bên trong dường như càng kích động hơn, tốc độ ma sát có vẻ nhanh hơn không ít.
Dụ Ninh không thể không nhận thua, cô lựa chọn an tĩnh ngồi ở băng ghế cách phòng tắm xa nhất chờ thằng nhỏ kia ra ngoài.
Cô còn tưởng Qua Sửa vẫn đều ngoan ngoãn cúi đầu trước mặt Lam Lan, nhưng nhìn cái kiểu này thì chắc là vừa nãy cũng không thiếu lần hướng mắt lên người ai kia, nếu không phải như vậy thì sao mà mới thấy cô ta ướt quần áo, liền chạy về phòng làm những trò này. (Chị trách nhầm anh rồi, về sau rồi có phần của chụy nhé, tiếc thương người con gái ấy!!!)
Hơn nữa, lúc cô đột nhiên chụp một cái lên bả vai tên nhóc này, rõ ràng thấy thân thể nó rung lên một phát, khi đó, tạm thời cô còn bận giải quyết Lam Lan nên chưa nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghĩ lại, có lẽ từ lúc ấy cậu ta đã chịu ảnh hưởng từ phía cô “bạn” mình.
Nếu thật vậy, cô để Lam Lan tới An gia có vẻ là một hành động không sáng suốt cho lắm, vốn dĩ cô định đặt cô ta dưới mí mắt mình, rảnh rảnh thì trêu đùa, áp chế một chút, nhưng nếu Qua Sửa dễ nảy sinh tình cảm với Lam Lan như vậy, thì thành ra không hợp ý cô mất rồi.
Hơn nữa, Qua Sửa nói không sai, mặc kệ cô quản có chặt như thế nào đi chăng nữa cũng chắc chắn có nơi không chú ý đến, nếu hai người bọn họ thừa dịp cô sơ suất mà làm bậy thì sẽ như nào bây giờ.
......
Khi Qua Sửa bước ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy An Ninh
đang chống cằm, hé nửa mí mắt mà ngẩn người, không ngờ cô ấy vẫn chưa rời đi, Qua Sửa có chút xấu hổ kéo kéo khăn tắm quanh hông.
Vừa hoàn thành một dạng vận động nên trên mặt cậu có thêm một mảnh phấn đỏ hồng, khiến cả khuôn mặt càng thêm tinh xảo, so với ngày thường cũng có vẻ thuận mắt hơn nhiều.
Dụ Ninh duỗi cái lưng mỏi của mình, nói:"Bây giờ mới biết xấu hổ, vậy vừa nãy làm cái gì chứ."
Quỷ mới biết trước đó cậu đã nghĩ gì, Qua Sửa bấm bấm ngón tay, chỉ vì bị cô vỗ nhẹ bờ vai liền không biết đêm nay là đêm nào, khi phục hồi lại tinh thần thì bản thân đã cởi hết quần áo nằm trong bồn tắm, vừa khắc họa khuôn mặt cô trong đầu, tay vừa chuyển động, kể cả khi thấy cô bước
vào, cho dù bản năng cảm thấy xấu hổ
nhưng trái tim lại dâng lên mấy phần kɧoáı ©ảʍ, chỉ tiếc rằng ánh mắt kia không dừng trên cơ thể mình nhiều thêm chút nữa, sau đó, nghe thấy thanh âm của cô, động tác trên tay lại càng không dừng lại được………..
Dụ Ninh thấy người đối diện cúi đầu giả bộ câm điếc, cô đành chép miệng:” Thay quần áo trước đã, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Thấy cô nói xong mà cậu ta vẫn không có hành động gì, ngược lại, đem ánh mắt chiếu thẳng vào nhìn cô, Dụ Ninh ngẩn ra, đột nhiên trợn trắng cả mắt:"Tay mỏi nên bây giờ không giơ lên nổi?"
Qua Sửa xoay người mở tủ, cầm ra một bộ quần áo, trước khi mặc vẫn nhịn không được mà quay đầu nhìn về phía cô gái vẫn ngồi trong phòng:”Tôi thay quần áo, chẳng lẽ cô không nên đi ra ngoài đợi sao?”
Nhìn tên này ở phòng tắm hừ hừ ha ha, còn tưởng rằng cậu ta phóng khoáng lắm chứ:"Tôi còn không sợ đau mắt, cậu sợ cái gì." (chị cứ đi tìm chết đi, ròi về sau ăn đủ)
Qua Sửa đưa lưng về phía cô,đem
khăn tắm tháo ra, rồi cầm một chiếc quần tứ giác màu đen mặc vào.
Dụ Ninh cảm thấy hôm nay cô đúng là phúc lợi tràn đầy, sau vụ qυầи ɭóŧ trắng, lại đến hai cái mông trắng tròn lắc lư trước mắt, khéo khi mai tỉnh dậy mù luôn mất.
Thật ra Dụ Ninh chỉ nhìn vào bờ lưng
thon dài của cậu ta mà thôi, nhưng tầm mắt không thể cản được hai mảnh mông kia nhao nhao thể hiện sự tồn tại của nó, nhìn chòng chọc cái mông trước mặt mấy giây, Dụ Ninh không thoải mái mà liếc về hướng khác.
Qua nửa phút, cô ngẩng đầu nhìn thì vẫn thấy Qua Sửa cầm cái quần kia đứng ở chỗ đó chưa mặc xong, không nhịn được
nổi giận:”Một cái quần thôi, rốt cuộc cậu định mặc trong bao lâu!”
Ngón tay đang kéo lên trên dừng một chút, âm thanh khàn khàn sâu kín vang lên:"Mắc kẹt." (Quác quác quác……..)
Dụ Ninh dùng não nghĩ một hồi mới hiểu được ý nghĩa của từ mắc kẹt ở đây là gì, mặc dù thiếu niên mười bảy tuổi huyết khí phương cương, nhưng hơi chút là có phản ứng thì tốt sao??? Vóc người Lam Lan cũng không
tốt đến như vậy đi! Thế này có sợ thận hư hay không hả????
Hít sâu mấy hơi, Dụ Ninh mới đem cảm xúc nóng nảy của mình ép xuống:"Nhanh mặc quần áo vào, bằng không tôi sẽ giúp cậu đạp nó vào trong quần đấy."
Trên mặt Qua Sửa thoáng hiện vẻ hưng phấn, đầu óc tưởng ra đủ loại hình ảnh bay thoáng qua, thành ra, thứ kia càng dũng mãnh, quần lại càng mắc không lên được. (Lạy anh nam chính, quỳ)
Mặc dù đối với hành động mà Dụ Ninh đề xuất, cậu có hơi chút chờ mong đến khó hiểu, nhưng lí trí lại bắt bản thân phải nhanh chóng mặc quần áo vào.
Qua Sửa mặc một chiếc quần rộng thùng thình, thế nhưng nơi kia vẫn cứ cao gồ cả lên.
Dụ Ninh khống chế tầm mắt của mình tránh nhìn chỗ đó, song ánh mắt
vẫn luôn ít nhiều thấy hình ảnh kia, tâm tình vốn dĩ không tốt hiện tại lại càng tồi tệ thêm đến cực hạn.
"Vẫn là nên đánh cậu một trận trước rồi hãy nói chuyện đi."
Nói xong chưa để cậu ta có thời gian phản ứng liền ra tay, một đấm đập thẳng lên mặt Qua Sửa.
Dụ Ninh không dùng quá nhiều sức lực, khi Qua Sửa phản ứng kịp thì vẫn có thể cản được mấy cái, tuy nhiên, không bao lâu sau,
cậu vẫn bị đánh nằm trên mặt đất vì không đuổi tốc độ ra đòn của cô gái đối diện.
Thấy cậu ta té xuống đất, Dụ Ninh vốn định trực tiếp ngồi trên người cậu mà đánh, thế nhưng thân thể vừa nghiêng về phía trước một nửa liền thấy nơi cao cao chưa giảm kia, trong lòng cứng lại, cô đành đứng dậy, nắm cổ áo cậu ta ném người lên giường, đạp mấy đạp lên bụng thằng nhóc đốn mạt này.
Xong xuôi tất cả, tâm trạng sảng khoái lên rất nhiều, nhìn Qua Sửa chôn thân vào giữa giường, Dụ Ninh cũng quỳ ở bên cạnh, lật người cậu ta một cái.
Khuôn mặt Qua Sửa nhiều thêm mấy khối bầm tím, bộ dạng có vẻ hết sức yếu ớt, nhưng nhìn ánh mắt ấy lại khiến Dụ Ninh tự dưng
nhớ đến Cố Tỉ Vực.
Cô lắc lắc đầu, ánh mắt Qua Sửa đã khôi phục sự âm trầm đen nhánh như bình thường, những tia ngỗ ngược, tham muốn giữ lấy vừa nãy toát ra giống như là do cô bị hoa mắt vậy.
>>>>>>
Dụ Ninh đột nhiên phát hiện hình dáng lông mi Qua Sửa trông khá xinh đẹp, vừa dài
vừa dày, hơn nữa còn cong cong tự nhiên, giống như lông mi của búp bê vậy.
"Cô đang nhìn cái gì?" Không có tóc mái che mắt, cảm giác an toàn giảm xuống rất nhiều, thấy tầm mắt Dụ Ninh dừng lại trên người mình một thời gian dài,Qua Sửa không có thói quen mà cúi đầu.
Dụ Ninh nắm cằm cậu ta, đưa mặt người đối diện kéo về phía mình:” Tôi đang nhìn cậu đấy.”
Không gian bị cô vòng lại mơ hồ có chút nóng lên, Qua Sửa ép bản thân dời tầm mắt không nhìn về phía cô ấy nữa:”Nhìn tôi làm gì?”
Đúng là còn chưa trưởng thành, luôn thích hỏi tại sao, Dụ Ninh đưa ngón tay nhẹ nhàng trượt đến chóp mũi cậu nhóc, bấm tay bóp một cái, nhìn cậu ta bị đau nhăn mày lại, nhếch môi cười cười:"Xem nhan sắc của cậu."
Trong tim trào lên một dòng cảm xúc, Qua Sửa cũng không biết đó có phải niềm vui hay không nhưng nhất định là không có mất hứng.
"Cô coi tôi là omega."
"Tôi biết rõ cậu là al¬pha." Biết cậu là al¬pha, nhưng có coi cậu là omega hay không thì không nhất định.
Qua Sửa nhảy lên phản kháng, vấp chân một cái liền đem Dụ Ninh đặt ở phía dưới, cặp mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô:"Tại sao không phòng bị?"
"Cậu sẽ phòng bị một con kiến sao?"
Lời này thật sự vô cùng khó nghe, lại thật đáng chết là cũng vô cùng chính xác, Qua Sửa bò ra khỏi người Dụ Ninh: " Cô muốn nói chuyện gì với tôi?”
Không biết có phải do tâm lí,đồ của người khác dùng luôn tốt hơn hay không mà
Dụ Ninh cảm thấy giường Qua Sửa mềm hơn so với giường cô rất nhiều, hơn nữa còn có một mùi thơm man mát nhàn nhạt, cô nghiêm mặt cọ xát lên chăn, lại đưa tay kéo gối đệm dưới đầu:”Cậu đem Lam Lan thành đối tượng làʍ t̠ìиɦ giả tưởng của mình?”
Qua Sửa liếc Dụ Ninh một cái, cái kiểu thấy cô nằm trên giường mình liền toàn thân nóng lên như này, nếu đấy được coi là đem người khác thành đối tượng ảo tưởng
thì thật tốt biết bao.
Thấy Qua Sửa không trả lời, Dụ Ninh coi đây là chấp nhận, cô tiếp tục nói: "Cô ấy cũng không phải rất đẹp, vóc người cũng......"
"Cô đang đề cử bản thân sao?” Qua Sửa cắt đứt lời của cô..., tầm mắt như có ngụ ý gì đó liếc về trước ngực người đối diện một cái.
Lần này, thân thể mà Dụ Ninh mượn vẫn có mấy phần giống với bản thể thật sự của cô, mà tương tự ở đây chính là vóc dáng. (Các b nhớ điểm nổi trội của chị nữ chính là gì k ạ??? Thế giới thứ nhất có nói đến đó, hí hí)
Mới vừa rồi, Dụ Ninh đúng là có ý tứ tự đề cử bản thân, mặc dù đối với gương mặt của Cố Tỉ Vực, cô quả thật không thể hạ miệng, nhưng tính cách và năng lực của Qua Sửa đều cách biệt rất lớn so với tên khốn kia, thành ra áp lực trong lòng cô cũng giảm đi không ít.
Cô sợ Cố Tỉ Vực bởi vì anh ta là sư tử, nếu như anh ta biến thành con kiến thì đã chẳng có gì kinh khủng rồi. Điều duy nhất đáng giá lo lắng chính là một năm sau, Qua Sửa sẽ biến thành thiên tài 3s, tuy nhiên xem tính tình hiện tại của cậu ta thì hẳn là sẽ không biếи ŧɦái như Cố Tỉ Vực, vả lại, có lẽ vì một lần nữa luyện Thanh Cương kinh nên mặc dù sang thế giới mới, cô phải dốc lòng tu lại nhưng tốc độ đã nhanh hơn rất nhiều, một năm sau khả năng cao là cô sẽ có đủ lực đối đầu với Qua Sửa lúc đó.
( Chị cứ tính đi, bỗng nhận ra nữ chính luôn tự lập flag, đánh giá sai anh main khiến về sau bản thân bị lật qua lật lại như vầy)
Qua Sửa thấy Dụ Ninh không phản bác, cũng không nổi điên đánh mình, bèn kỳ quái muốn đưa tay kéo da mặt cô xem cô ấy có phải bị giả mạo hay không.
"Thật là cô muốn đề cử chính mình?" Nói xong, Qua Sửa vô ý thức nuốt từng ngụm nước bọt.
Dụ Ninh vẫn chưa thể vượt qua được chướng ngại tâm lí của bản thân:"Tôi điên hả? Tôi chỉ không ưa dáng vẻ kia của cậu thôi, nếu cần, cậu có thể theo dõi mấy cô nàng sεメy trên tinh võng, cũng có thể tiêu tiền mua một cái búp bê thổi khí omega, nam nữ tùy thích.”
Nói xong, Dụ Ninh lập tức từ trên giường ngồi dậy:"Cậu nghĩ kỹ chưa? Bị tôi cắt mất thứ duy nhất có thể chứng minh mình là al¬pha hay là mỗi ngày ngoan ngoãn cùng tôi xuống hầm tập luyện cho tốt đây."
"...... Phòng tập luyện."
Dụ Ninh định sờ sờ mái tóc đen như lụa của Qua Sửa, coi như tán thưởng sự thông minh của cậu:"Như vậy mới ngoan, còn nữa, nhớ lời tôi nói, nếu có cần thì đi mua ngay con búp bê thổi khí, đừng để tôi thấy cậu có ý định với Lam Lan rồi làm loại chuyện đó với cô ấy, phải biết omega gϊếŧ người thì không cần đi tù."
Cảm thấy cái đầu dưới tay run run cúi xuống, Dụ Ninh cho là uy hϊếp của mình có hiệu quả, mỉm cười thu tay lại.
"Hiện tại mới tám giờ, chúng ta đi luyện hai giờ."
"Ừ." Giọng nói của Qua Sửa mang theo một tia vui vẻ khó có thể phát giác được.
Xin ý kiến về anh main, bây giờ các nàng thấy sao