Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 103

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi tỉnh lại, vết bầm tím trên mặt Dụ Ninh đã biến mất không ít, cô sử dụng bình phun sương trị liệu, vết thương đã biến mất sạch sẽ, cái cằm bóng loáng cuối cùng cũng trở lại.

"Ok rồi?" Thấy Dụ Ninh không mang khẩu trang, hơn nữa nơi đó cũng không còn chút dấu vết, Tống Diễn hơi kinh ngạc, còn đưa tay ra muốn sờ một cái.

Gò má khẽ động, Dụ Ninh tránh người:” Khả năng hồi phục của tôi không tệ.”

Mặc dù mắt thường đã không nhìn thấy dấu vết lưu lại, Tống Diễn vẫn nắm lấy cằm Dụ Ninh, lần này, lực độ nhẹ đi không ít, êm ái, Dụ Ninh vừa định nhích đi liền bị giữ mặt:” Đừng cử động, ngoan, để tôi xem xem.”

Tống Diễn nâng cằm cô lên, ánh mắt chuyên chú như thể đang nhìn một bảo vật quý báu nào đó, xác định chắc chắn không còn bất cứ tì vết mới thả lỏng tay:” Ngày hôm qua tôi quá kích động, tôi bảo đảm sẽ không có lần sau.”

Dụ Ninh liếc anh ta một cái, " Tên đàn ông có tính gia bạo nào cũng sẽ nói y hệt anh.”

Tống Diễn đưa bàn tây đã nắm cằm cô lên chóp mũi, hít hà, vẻ mặt say mê:” Tôi sẽ chứng minh cho em thấy.”

Để tránh phải nhìn thấy thêm bất kì hành động biếи ŧɦái nào của tên quái dị này, Dụ Ninh quyết định bước nhanh đến phòng ăn.

Khi Dụ Ninh tỉnh dậy thì Tống Diễn đã làm xong bữa sáng, nhìn một bfn đồ ăn, Dụ Ninh bỗng cảm thấy, tất cả NPC nam chính ở các thế giới đều rất giỏi nấu nướng, hơn nữa còn đặc biệt thích cà rốt.

Phần đồ ăn đặt trên bàn kia của cô, thật sự vô cùng dễ nhận biết, một mảng hồng hồng, một bát cháo cà rốt nhỏ, một ly sữa tươi, một phần salad rau dưa mà cà rốt lại chiếm vai trò chủ đạo.

Dụ Ninh xiên một khối cà rốt cho Tiểu Bố, Tiểu Bố hít hít một cái liền quay đi tỏ vẻ chê bai, dùng đầu cọ cọ Dụ Ninh tỏ vẻ lấy lòng.

"Tiểu Bố còn

chẳng thèm ăn." Dụ Ninh đem khối cà rốt bỏ vào trong đĩa, không định ăn.

"Không thích?" Tống Diễn buông ly cà phê trong tay:” Tôi còn tưởng em sẽ thích, em thích cái gì tôi làm lại được không?”

Tại sao lại cảm thấy cô thích ăn cà rốt? theo bản năng, Dụ Ninh lại nhớ đến Cố Tỉ Vực ở thế giới thứ nhất, anh ta cũng nói y như vậy, hơn nữa, sống chung với tên ấy hai năm, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi nấu cơm, nhất định anh ta sẽ làm một đống lớn cà rốt ròi ngồi đó nhìn chằm chằm cô cho đến khi cô ăn xong, thành công khiến cô chỉ cần nhìn thấy cà rốt liền dâng lên cảm giác chán ghét:” Chẳng lẽ trên mặt tôi viết năm chữ Tôi thích ăn cà rốt.”

Tống Diễn nhìn cặp mắt cô, cười với vẻ sâu sa.

Bởi vì em có một đôi mắt

của loài thỏ.

"Bánh mì nướng được không?" Tống Diễn đứng dậy đi tới phòng bếp, vén ống tay áo đến cánh tay, nhìn thức ăn trên bàn, đề nghị.

Thật không biết tại sao anh ta lại chấp nhất với việc nấu nướng như thế, Dụ Ninh nhìn lướt qua chén xương thịt trong bát của Tiểu Bố, thật ra cô rất muốn ăn thịt đấy.

"Không cần, tôi đi rồi tuỳ tiện ăn cái gì cũng được.”

Tống Diễn đã cầm dao, ánh mắt chuyên chú nhìn đồ trên thớt:” Tôi nói rồi, tôi muốn làm đến khi em nguyện ý ăn mới thôi.”

Nếu anh ta đã nói như vậy thì Dụ Ninh cũng lười ngăn cẩn, cô cũng rất thích cảm giác được phục vụ đấy, đặc biệt người đó còn là kẻ thù của cô:”Tuỳ anh, trừ cà rốt, cái gì tôi cũng ăn.”

Ít phút sau, Dụ Ninh nhìn phàn bánh mỳ nướng trước mặt cùng đĩa salad, nhíu chặt chân mày:” Tống tiên sinh, cuối cùng là tại sao anh lại yêu thích cà rốt đến vậy.”

Mới vừa rồi cô còn nghĩ, nướng miếng bánh mỳ thôi mà cầm dao làm gì, thì ra là khắc hình cà rốt lên mặt bánh, nhìn hình củ cà rốt thật to cùng phần rrau dưa cũng mang tạo hình cà rốt, Dụ Ninh thật muốn cạy đầu Tống Diễn để xem thực chất anh ta nghĩ gì.

Ánh mắt Tống Diễn khẽ hiện vẻ kinh ngạc, như thể bây giờ mới phát hiện tất cả những thứ này do mình làm:” Xin lỗi, tôi cũng không biết tại sao lại làm mọi thứ thành ra như vậy.”

Mặc dù vẻ mặt thành khẩn, nhưng chẳng lẽ những thứ này đều tự mình biến thành hình cà rốt sao? Cái gì chứ, đây rõ ràng là cố ý.

Dụ Ninh vuốt vuốt đầu Tiểu Bố, có

một vị chủ nhân như vậy, phỏng chừng cuộc sống của nó trồi qua vô cùng khốn khổ, nếu không đã không dính cô đén vậy dù cả hai chẳng hề quen biết, có lẽ nhìn cô giống người tốt, muốn dựa vào cô để chạy khỏi đôi tay xấu xa của Tống Diễn.

Tiểu Bố không biết những suy nghĩ của Dụ Ninh, chỉ là cảm thấy người này thân thiết với mình, lập tức lại gần.

Thế nhưng, Tống Diễn thấy vậy có chút mất hứng, đặc biệt là khi tiểu Bố híp mắt vui sướиɠ, còn ngón tay thon dài của Dụ Ninh nhẹ nhàng ve vuốt ở một nơi khác mà không phải trên cơ thể anh.

"Để nó ăn đi.” Tống Diễn kéo tay Dụ Ninh lại:” Nếu em có thói quen sờ cái gì trong lúc ăn cơm, thân thể của tôi cũng không ngại, tôi có thẻ cho em mượn.”

Tại sao có thể dùng vẻ mặt nghiêm chỉnh như thế để nói ra mấy lời vô sỉ đó, Dụ Ninh lập tức giựt lại tay:” Không cần.”

Biểu cảm có chút đáng tiếc:” Nếu em thử qua, nhất định sẽ biết, xúc cảm chắc chắn không thua gì tiểu Bố.”

Dụ Ninh lướt qua lớp lông mềm mượt của tiểu Bố, lại nhìn lướt qua cơ thể vừa nhìn qua đã thấy tràn ngập lực lượng, một người một chó như hai thái cực, Tống Diễn, nhìn thế nào cũng tháy không thể dùng từ mềm mại để miêu tả được:” Tiểu bố có lông mềm mại, anh thì sao?”

Tống Diễn cười với ý vị sâu xa, "Nếu như em muốn, tôi cũng có thể cho em cảm nhận được cảm xúc lông lông mềm mại.”

Dụ Ninh sửng sốt một giây, kết hợp với nụ cười trên mặt anh, lập tức nhận ra thứ mà tên biếи ŧɦái này nhắc đến là chỗ nào trên cơ thể anh ta, che ngực hít một hơi thật sâu để ngăn cái cảm giác kích động muốn xông lên đánh tên khốn trước mặt.

"Tống tiên sinh, anh vẫn luôn không biết xấu hổ như thế sao?”

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra! Chuyện gì! Rõ ràng mấy ngày trước còn tỏ vẻ lạnh nhạt, chán ghét, mà bây giờ, cô không cần nâng cao tình cảm, nam chính cũng đã chủ động đến gần.

Tống Diễn lắc đầu một cái, nghiêm túc trả lời nghi vấn của cô, "Chỉ khi đối mặt với em mới như thế.”

Nếu Dụ Ninh còn tiếp tục đứng ở trong căn phòng này nữa, không chừng sẽ không thở nổi nữa, ăn nhanh vài miếng:” Tôi đi trước.”

Thấy Dụ Ninh ăn phần đồ ăn mà anh đã trộn lẫn nước ép cà rốt, tâm tình Tống Diễn hết sức vui sướиɠ, má lúm đồng tiền hiện rõ trên mặt:” Chúng ta thuận đường, để tôi đưa em đi.”

Chỗ Tống Diễn đang ở còn gần công ty hơn cả chỗ nhà họ Dương, kể cả đi ra ngoài cô cũng chẳng càn ngồi xe, Dụ Ninh gật đầu một cái, sắp xếp quần áo đã thay ra ngày hôm qua:” Làm phiền anh.”

Lúc Dụ Ninh đi, Tiểu Bố còn đuổi theo mấy bước, bị bà giúp việc thuê theo giờ ôm lấy mới không đuổi theo.

Ánh mắt tội nghiệp khiến Dụ Ninh cảm tháy chua xót thay, có một vị chủ nhân kinh khủng như Tống Diễn, chả trách cứ thấy cơ hội là muốn chạy ra ngoài, nếu có thể, nhất định cô sẽ cứu nó ra khỏi tên này.

......

"Em có thể giúp tôi một chút được không?” xe đi được mười mấy phút thì Tống Diễn đột nhiên lên tiếng.

"Ừm" Dụ Ninh đáp một tiếng, đột nhiên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc cách đó không xa:” Cô ta hình như đang chờ anh.”

Theo tầm mắt Dụ Ninh, Tống Diễn cũng thấy được Dương Nguyện, cô ấy dừng xe ở một bên, hình như đã được một lúc rồi.

"Cần giúp không?" Tống Diễn chậm rãi giảm tốc độ xe, mở cửa sổ xe bên phía Dụ Ninh, nghiêng gò má nhìn cô gái bên ngoài.

Thấy xe của Tống Diễn ngừng lại, khuôn mặt Dương Nguyện không nhịn được đong đầy nụ cười, nhưng khi cửa kính mở ra, nụ cười ấy liền cứng đờ trên mặt.

Nhìn Dụ Ninh ngồi ở bên ghế lái, biểu cảm không thể tin được:” Sao cô lại ở trên xe của Tống tiên sinh?”

"Tối hôm qua em ấy ở nhà tôi.” Tống Diễn trả lời thay, đôi với thân nhân của con thỏ nhỏ, anh không keo kiệt chút nào, chỉ muốn thể hiện ra xem anh và tiểu Ninh thân cận đến nhường nào.

Lời định nói cũng không khác Tống Diễn nói là mấy, thấy nam chỉnh chủ động trả lời, hơn nữa, vẻ mặt Dương Nguyện biến thành trạng thái vô cùng bi thương, Dụ Ninh liền gật đầu một cái.

Dương Nguyện hung hăng nhìn chằm chằm Dụ Ninh, hốc mắt đỏ lên, khéo chỉ cần cho cô ta thêm một cọng rơm nữa

là nước mắt sẽ trôi tuột xuống.

Tống Diễn không có thói quen dừng ánh mắt quá lâu ở những thứ mà bản thân không có hứng thú nên cũng không phát hiện được vẻ mặt của Dương Nguyện lúc này khác thường ra sao, chỉ thấy cô ta im lặng không nói lời nào, mặc dù có chút mất hứng vì không gian riêng tư của anh và Dụ Ninh bị phá hỏng nhưng vẫn đưa ý kiến:” Dương tiểu thư, nếu xe cô hỏng và không ngại thì có thể lên đây, tôi đưa cô đến cửa công ty.”

Dụ Ninh xoay mặt nhìn về phía Tống Diễn, không biết tên này cố ý hay vô tình, du ninh vốn định nói Dương Nguyện lên xe thì cô sẽ xuống nhưng không nắm chắc được tâm tư của Tống Diễn nên quyết định im lặng không lên tiếng.

Dương Nguyện cắn cắn môi, vốn muốn cự tuyệt, nhưng là vừa nhìn vẻ lạnh nhạt của Dụ Ninh liền tức giận gật đầu:” Cảm ơn anh.”

Sau khi Dương Nguyện lên xe, ba người trầm mặc mấy phút, Tống Diễn bắt đầu đề tài:” Có thể giúp tôi một chhuyeejn sao?”

"Hả?"

"Chuyện gì?"

Hai người còn lại đều lên tiếng đáp lời, Dương Nguyện thấy Dụ Ninh cũng nói, tự coi như cô ta không giúp gì cho Tống Diễn được nên coi như Tống Diễn đang nhờ mình, liền cười cười hỏi:” Tống tiên sinh, không biết anh cần tôi giúp cái gì?”

Dương Nguyện đặc biệt nhấn mạnh từ “ anh”,

“tôi”

Dụ Ninh cũng không đến mức nhảy ra tranh giành cơ hội giúp đỡ nam chính, liền quay mặt đi, nhìn phong cảnh bên ngoài.

Tống Diễn nhíu nhíu mày, nghe quen Dụ Ninh lạnh lùng gọi anh là Tống tiên sinh, lại nghe người phụ nữ khác bật lên cách xưng hô đó bỗng có cảm giác không vui cho lắm, kể cả khi người này có dáng dấp y hệt người đã cứu anh ở kiếp trước.

"Xin lỗi, chuyện này chỉ có Ninh Ninh mới có thể giúp tôi." Thái độ Tống Diễn thành khẩn lễ phép, thế nhưng càng như thế ngược lại càng khiến Dương Nguyện thấy khó chịu thêm.

Dương Nguyện cứng ngắc cười cười, cúi đầu hung hăng nhìn chằm chằm tấm thảm dưới đất.

Dụ Ninh

liếc qua Tống Diễn, "Chuyện gì?"

Đối với vẻ mặt kia của Dụ Ninh, Tống Diễn thả lỏng hơn rất nhiều:” Muốn em giúp tôi chăm sóc tiểu Bố mấy ngày.”

"Nếu như anh thấy nó phiền toái thì có thể cho tôi.” Nhớ tới lời hứa sẽ cứu tiểu Bố khỏi người trước mặt, Dụ Ninh kiến nghị.

Tống Diễn hơi khó chịu híp híp mắt, "Em thích nó đến vậy sao?”

Hình như đề tài lại đang lệch nhịp, Dụ Ninh nghiêng đầu xem phong cảnh bên ngoài cửa sổ, coi như không nghe được câu nói của người đàn ông.

"Tôi phải đi công tác một tuần lễ, nên muốn em có thể đến nhà tôi chăm sóc nó.”

"Tiểu Bố là con chó đáng yêu nhà Tống tiên sinh sao?" Dương Nguyện cười ngẩng đầu lên, đột nhiên xen vào câu chuyện:” Nếu Tống tiên sinh không chê thfi tôi có thể chăm sóc nó, vừa lúc nhà tôi cách khu vực tản bộ không xa, tôi có thể thuận tiện đưa nó ra ngoài đi dạo.”

Tống Diễn có chút hối hận vì đã để Dương Nguyện lên xe, "Tiểu Bố không quen người lạ."

Liên tục bị cự tuyệt hai lần, hơn nữa đều trực tiếp như vậy, sắc mặt Dương Nguyện trắng bệch, đôi tay nắm lấy túi xách, dường như chỉ có làm thế mới khiến cô có thêm dũng khí để tiếp tục tồn tại trong không gian này.

"Tôi có thể dẫn nó đến chỗ tôi ở để chăm sóc sao?"

"Tiểu Bố không quen ngủ ở nơi xa lạ.”

"Oh." Dụ Ninh ngâm nga một tiếng, "Tôi sẽ suy xét một chút."

"Trước giữa trưa cho tôi câu trả lời chắc chắn."

"ok."

Sau đó, hai người lại nói với nhau những câu chuyện không liên quan, bời vì có Dương Nguyện ở đây nên có mấy lời, Tống Diễn cũng không mở miệng, ngay lúc Dương Nguyện đè nén đến sắp

bùng nổ thì xe đến trước cửa công ty Dương gia.

Mới xuống xe, Dương Nguyện liền đứng trước mặt Dụ Ninh:” Dương Ninh, cô ở cùng chỗ với Tống tiên sinh sao? Từ lúc nào? Hôm đó trong bữa tiệc rượu, hai người mới gặp mặt nhau mà, nghĩa là thời gian hai người bên nhau còn chưa dài, không biết là được mấy ngày.”

Giọng nói tràn đầy bắt bẻ, ánh mắt nhìn Dụ Ninh như thể nhìn một con kĩ nữ bẩn thỉu:” Bệnh sợ đàn ông đâu? Tôi biết ngay cô nói dối chri để lấy được sự đồng tình từ baba và anh trai, dù sao cũng là loại người lớn lên ở nơi đó……..”

Dụ Ninh cũng không quan tâm người xung quanh, ánh mắt lạnh lẽo bóp lấy cổ Dương Nguyện:” Tôi ở đâu lớn lên?”

Dù sao cũng mới chỉ đến thế giới này mấy ngày, sức lực của Dụ Ninh cũng không cải thiện nhiều lắm, một tay để khiến Dương Nguyện hít thở khó khăn cũng không đơn giản, thấy cô ta giãy giụa, Dụ Ninh liefn dùng chân, đạp một phát vào bắp chân cô nàng, để cô ta quỳ một chân trên nền đất.

"Dương Ninh, cô điên rồi!” Cảm thấy nhiều ánh nhìn xung quanh đang hướng về phía này, hơn nữa đa phần đều là những khuôn mặt mà cô không hề quen biết, Dương Nguyện cảm thấy nóng hết cả lên:” Đồ điên, mau buông tôi ra.”

"Mau buông ra giám đốc Dương.” Nhân viên trong công ty thấy rõ người bị hành hung là ai, lập tức chạy ra giúp đỡ.

Dụ Ninh đùa cợt cười một tiếng, hất tay ném cô ta lên mặt đất.

"Cô xem, cô vừa tỏ ra yếu đuối, chắc chắn sẽ có vô số người trong công ty đồng tình, tôi biết cô muốn vậy, không cần cảm ơn tôi.”

Dụ Ninh nói vậy, Dương Nguyện lập tức không nhịn được, nước mắt vỡ đê chảy ra:” dương Ninh, người điên này!”

"Đây là thế nào?" Dương An tách đám đông,

vẻ mặt mờ mịt nhìn Dụ Ninh và Dương Nguyện.
« Chương TrướcChương Tiếp »