“Tôi chỉ là đang dùng phương thức của tôi để bảo vệ cô ấy.”
“......”
“......”
Không hề nghi ngờ, hai người đồng thời lâm vào trạng thái cứng ngắt.
Đúng vậy, Thương Bích Lạc lúc này cũng dại ra, hắn đang đứng ở hoàn cảnh “Cơ bản đang thầm nghĩ muốn nhảy lên mái hiên để ăn trộm thức ăn không nghĩ tới bị đạp một cái quá mạnh”, thế cho nên sau vài giây, đầu óc hắn vẫn bị vây trạng thái đó, qua một lúc lâu sau mới dần dần khôi phục, liền nhìn đến cô gái ở trước mặt mình trong nháy mắt hai má đỏ lên, không chỉ có như thế, thậm chí ngay cả ở trước ngực hắn kia cũng ngứa ngáy, cũng hồng hồng, cả người giống như bị một con cua nhỏ mới bị kẹp vậy, từ trên xuống dưới đều đỏ rần rần.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy yết hầu bị ngăn lại, theo bản năng mở miệng:“Em......”
“Tôi cái gì cũng chưa nghe được!!!”
“......” Vì sao không nói chuyện? Bởi vì hắn ngất đi rồi!
Bạn học của Boss Thương chỉ sợ đời này cũng chưa nghĩ đến, có một ngày, hắn sẽ bị một cái nhìn giống như vô hại mà bị ngất xỉu, bởi vậy có thể thấy được, cô gái kiêu ngạo, không! Là thẹn thùng mà nổi dậy thì có bao nhiêu sao đáng sợ!
Đạp đạp đạp!
Đạp! Đạp! Đạp!
Đạp đạp đạp đạp đạp đạp đạp đạp đạp đạp đạp đạp đạp đạp đạp đạp đạp đạp đạp đạp!!!
Đợi cho Hạ Hoàng Tuyền rốt cục bình tĩnh trở lại, cô đặt mông ngồi ở trên giường, ôm đầu nhìn chăm chú vào người bị “Chơi hỏng rồi” Thương Bích Lạc, trong lòng vừa thẹn, vừa quẫn vừa mắc cỡ rồi lại rối rắm, kỳ thật, thật sự không phải cô cố ý, chính là không cẩn thận nên phản ứng quá độ ...... sau khi vội vàng kiểm tra người nào đó, cũng may không có chuyện gì, chính là quần áo có vài chỗ không quá lịch sự...... Khụ, tóm lại, có một loại dị năng có thể quan trọng đến vậy a?
Chờ đã..... ầm ầm! Dị năng?
Hạ Hoàng Tuyền thoáng bình tĩnh xuống, tuy rằng trước đã dùng hết năng lượng dị năng sau đó lập tức liền hôn mê bất tỉnh, nhưng không có nghĩa là cô không nhớ gì trước đó, nếu cô nhớ không lầm thì những người có dị năng đó...... Là bị cô tước đoạt? Còn tiến nhập vào trong mắt trái của cô? Cảm giác giống như đứa nhỏ ăn bậy này nọ làm cho người ta sốt ruột a.
Có thể, làm ra tới vậy sao?
Mới vừa nghĩ như thế, cô đột nhiên cảm thấy mắt trái có chút khó chịu, cũng không quá đau, nhưng giống như trong lúc vô ý bị va vào, có chút cảm giác nhói nhói.
Nghĩ như thế xong, cô gái theo bản năng vươn tay xoa xoa ánh mắt, rồi sau đó kinh ngạc phát hiện, hạt cát làm sao mà lớn như vậy? Không, giống như còn không phải là một hạt cát, hai ba, bốn hạt cát...... Hạ Hoàng Tuyền rơi lệ đầy mặt, nhìn chăm chú vào mắt “Hoàng Tuyền” Phun ra nhất đống lớn tinh hạch, lần đầu tiên phát hiện, thứ dị năng này có chút gì đó đáng sợ như vậy, nhất là nó còn phát sinh từ trong ánh mắt của chính mình!
Sau đó, cô phát hiện “mắt Hoàng Tuyền” Thật đúng là một cái túi khí, nhưng mà, chỉ có thể để vào đó là tinh hạch của dị nhân. Cũng đã thử đem tinh hạch của zombie nhét vào, kết quả thiếu chút nữa là hại chính mình, về phần vật phẩm này của hắn...... Hay là thôi đi! Cái này là tùy thân của cao nhân, túi không gian, cô dùng không nổi a!
Ngay sau đó, cô lại muốn biết, cái dị năng này cô có thể dùng hay không, kết quả thí nghiệm là, có thể làm.
Chỉ cần tinh hạch của dị nhân còn trong mắt cô, là có thể tạm thời mượn, nhưng mà, Hạ Hoàng Tuyền có thể cảm giác được, cô chỉ có thể phát huy một phần uy lực của nó, hơn nữa chỉ trong thời gian quá ngắn, có khi thậm chí chỉ có hai ba giây.
Nhưng cái này cũng không có gì kỳ quái , uy lực có thể không kiêng nể gì mà dùng, cũng quá quá nghịch thiên. Hơn nữa, Hạ Hoàng Tuyền cũng không tính là lưu lại cái này, trực giác nói cho cô biết, nếu có thể đem chúng nó trả lại cho người bị cướp đoạt, như vậy cho hẳn là có thể.
Sau đó, Hạ Hoàng Tuyền tìm ra tinh hạch của Cao Kiện, người có dị năng điều khiển côn trùng, tinh hạch này màu tím đậm, màu này làm cho có cảm giác thần bí, lúc này cô đang mượn tinh hạch, nên phát hiện bởi vì Cao Kiện vẫn còn sống đám sâu kia vẫn còn đang “Đợi lệnh”, cho nên không ai bị chúng nó đốt qua. Cô quyết định thật nhanh ra lệnh cho đám sâu này lập tức bay ra khỏi phía nam, và dưới bất kỳ tình huống nào cũng không cho phép tiếp xúc với con người.
Đợi chúng nó hoàn toàn rời khỏi thành phố W, cô sẽ uy hϊếp và làm chúng hoàn toàn biến mất.
Sau khi làm xong mọi thứ, Hạ Hoàng Tuyền nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà cái mớ tinh hạch này cô không tính giao cho bất luận kẻ nào, bởi vì nó thật sự quá mức nguy hiểm .
Nhưng mà đáng tiếc là --
“Đã nhớ lại thời điểm lấy được dị năng sao?”
“Không có, thật đáng tiếc...... Di?” Hạ Hoàng Tuyền cứng ngắc quay đầu, thì ra Thương Bích Lạc lúc này đã tỉnh lại, cơ bản vẫn còn xấu hổ, nhưng mà vừa thấy trên mặt hắn vẫn còn in cái dấu chân chói lọi kia, cô buồn cười, một phen che bụng,“Phốc” một tiếng bật cười.
“?”
“Ngốc! Tự mình xem gương đi!”
Nói xong, cô gái nhanh chân chạy trốn.
Sau đó, Thương Bích Lạc cũng không có cơ hội bắt lấy cô gái mà “Thẩm vấn”, bởi vì một lát sau, ba người còn lại sẽ trở về, cả người Ngôn Tất Hành như xác ướp trong trạng thái hấp hối ghé vào trên lưng Tô Nhất, làm cho Hạ Hoàng Tuyền bị dọa không nhỏ.
“Anh, anh không sao chứ?”
“Không......” Ngôn Tất Hành bị đặt ngồi trên ghế sofa hạ mắt xem thường, run rẩy vươn tay,“Đừng phiền toái A Thương, hắn nói mình bề bộn nhiều việc......”
“......” cái này chẳng lẽ chính là đang cáo trạng trong truyền thuyết sao?
“Nha, đầu của tôi chắc không ở trên cổ được nữa...... Em gái, cho tôi tờ giấy...... Tôi muốn viết di chúc......”.
“......”
“Tôi...... anh...... A!” Nhắm mắt.
“...... Anh đủ rồi!” Hạ Hoàng Tuyền quả thật không thể tượng tượng nỗi, đừng có dọa người a như vậy! Hơn nữa, dọa người cũng cần làm chuyên nghiệp nghiệp một chút a, muôn hình vạn trạng muốn nháo loại nào a?
Ngôn Tất Hành đối với chỉ số thông minh của Hạ Hoàng Tuyền rất là kinh ngạc:“Di? em như thế nào phát hiện ?”
“Vô nghĩa! Có người nào gần chết còn nhớ rõ phải viết di chúc a?!”
“Thì ra là thế.” Ngôn tiểu ca gật đầu liên tục, giống như đã học được kinh nghiệm ,“Tôi lần sau sẽ nhớ rõ điểm này nếu muốn giả bộ chết.”
“Xin cứ tự nhiên!” Hạ Hoàng Tuyền nắm nắm quyền, mặt âm u nói,“Tôi sẽ không một chút khách khí đem anh chôn ở sau hoa viên, chính là cách vách chỗ con chó nhỏ kia cố định dập phân của nó!”
Ngôn Tất Hành nước mắt mắt chảy dài, kêu gào nói cái gì là một độc phụ nhẫn tâm, người này kêu là ai a!
Cùng lúc đó, Tô Nhất đang yên lặng ở một bên đưa tay gách lên vai Tô Giác, nhẹ giọng nói:“Thoạt nhìn không phải thật có tinh thần sao? Cần quan tâm sao?”
Tô Giác xoay qua, nhìn chăm chú vào cái người giống mình như đúc đang vui cười, khẽ nhíu mày:“Cái đó và cậu không có liên quan gì.” Nếu Hạ Hoàng Tuyền nghe được hắn nói chuyện, nhất định sẽ giật mình, bởi vì cô biết rõ Tô Giác vĩnh viễn rất ôn hòa, rất ít khi nhìn thấy hắn có thái độ cự tuyệt rõ ràng đi đối đãi với một người.
“Thực vô tình a.” Tô Nhất thu hồi tay, bất đắc dĩ thở dài,“Rõ ràng chúng ta là một người.” Tiếp theo hắn ngược lại cười nói,“ở một ý nghĩa nào đó mà nói, cậu hẳn là nên cảm ơn tôi, không phải sao?”
Tô Giác nhiếu mi càng thêm rõ ràng:“Đừng nói nữa.”
“Được rồi.” Tô Nhất buông tay, nhìn như là thỏa hiệp,“Tôi cũng không muốn chọc giận cậu, dù sao cậu mới là lão đại.”
“......”
“A Giác? Anh đang tức giận sao?”
Tô Giác lấy lại tinh thần, nhìn về phía cô gái không biết khi nào đã nhìn về phía này, mày giản ra rồi trả lời:“Đúng vậy.”
“Ai?” Hạ Hoàng Tuyền kinh hãi,“Ai đắc tội anh.”
“Em a.”
“...... Tôi?”
“Em đã đồng ý sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm.”
“...... Ha ha ha ha.” Hạ Hoàng Tuyền yên lặng hộc máu, là cô đã đồng ý, nhưng vấn đề là bị Thương Bích Lạc kia tính kế a!
“Chút nữa nói chuyện với anh đi.”
“......” Cứu mạng!!! Lại là nói chuyện giáo dục vài giờ sao? Súng không dậy nổi uy a!
Mắt thấy sắc mặt cô gái trở nên rối rắm thống khổ, Tô Giác mỉm cười cười, vươn tay vuốt vuốt mái tóc bù xù trên đầu:“Vẫn là là nói về chính sự trước tiên đi, A Thương đâu?”
“Bắc Địa đã trả lời?” Thương Bích Lạc lại đúng lúc xuất hiện giống như luôn xuất quỷ nhập thần, hắn nheo nheo đôi mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào móng vuốt đang khoát lêи đỉиɦ đầu cô gái.
Người này...... Là muốn đem ánh mắt biến thành cái dao sao?
Như có chút phát giác, Hạ Hoàng Tuyền âm thầm than thở nhớ lại tình hình trước đó, mặt không tự giác hơi hơi đỏ lên -- cô mới không xấu hổ, chính là cảm thấy rất mất mặt !
“......” sắc mặt Tô Giác khẽ biến, cẩn thận nhìn nhìn cô gái, lại nhìn về phía thanh niên không e dè đối diện với mình -- kia ánh mắt quả thật là như đang tuyên cáo vật sở hữu, trong lòng hắn nổi lên một loại dự cảm bất không tốt, nhưng cũng hiểu được giờ phút này cũng không phải là thời điểm hỏi mấy thứ này, hắn hít một hơi thật sâu, trả lời, “Đúng vậy.”
Tô Nhất tựa người vào một bên cửa, cười tủm tỉm nhìn mọi thứ, cái hành động còn lại là thở dài, yên lặng châm trong miệng nhưng lại đứng yên như một cái cây.
Có nhiều loại tâm sự khác nhau, năm người cứ như vậy ngồi xuống cái bàn bên cạnh, ước chừng cũng đang vì vậy mà không khí còn có vẻ nghiêm túc.
Hạ Hoàng Tuyền nhìn xem bên trái, bên phải, làm sao mà không có người nào nói chuyện a? Như vậy để cô bắt đầu đi, vì thế ôm quyền ho nhẹ nói:“Cái kia, A Giác anh nói về chuyện Bắc Địa trả lời như thế nào đi?”
Thấy cô đưa ra vấn đề, Tô Giác gật gật đầu, bắt đầu nói:“Bọn họ đã biết được chuyện phát sinh hôm nay.”
“Thật nhanh.”
“Đó là tự nhiên.” Thương Bích Lạc quay đầu nhìn cô gái liếc mắt một cái, rồi đứng lên giải thích,“thành phố W lớn như vậy, có mấy người ở Bắc Địa biết cũng là chuyện bình thường, huống chi, chúng ta cũng cũng không có cố ý phong tỏa tin tức.”
“Chính là không có phong tỏa sao?” Tô Giác cũng không phải đứa ngốc, trên thực tế, hắn rất thông minh, cho nên sau khi sự việc xảy ra không lâu, không cần giải thích hắn đã nghĩ thông suốt mọi thứ, cũng đã biết người ở sau lưng khống chế kia là ai , nhưng nguyên nhân là như thế, hắn mới cảm thấy phẫn nộ, loại cảm xúc này đều không phải là là vì hắn bị lợi dụng, mà là,“Cậu làm như vậy, hoàn toàn đem Hoàng Tuyền đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, tôi hy vọng cậu cho tôi một lời giải thích hợp lý.”
Thương Bích Lạc lại còn cái kiểu làm cho tức chết người còn không đền mạng, cười khẽ một tiếng:“Tôi không biết cái này là tất yếu.” Đang cùng Tô Giác bắt đầu tranh chấp là hành động không khôn ngoan, nhưng hắn đối câu hỏi này với ngữ khí phi thường không thích, kêu tên cái gì tạm thời không đề cập tới, nhưng mà là một người không · có · quan · hệ · huyết · thống kia chỉ · là · có · quen · biết · hơi · lâu [nhấn mạnh], là người ngoài [nhấn mạnh], tự nhiên cứ như chất vấn cách hắn bảo vệ [lại nhấn mạnh] người của hắn [lại nhấn mạnh], như vậy mà cũng chất vấn được a.
Có tư cách sao?
“......” Này bị teo não sao? Hạ Hoàng Tuyền ở bên bàn không khách khí đạp hắn một cước!
Tô Giác phóng lên trên bàn nắm thành quyền, hắn đè nén xuống cảm xúc, cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh nói:“Cậu biết không? Bắc Địa hỏi tôi phải lấy mẫu máu của Hoàng Tuyền.”
“Máu?” Mắt thấy không khí hết sức căng thẳng, Ngôn Tất Hành vội vàng nắm lấy vấn đề chính.
“Ân.” Tô Nhất gật đầu,“Chính phủ cũng có phòng thí nghiệm bí mật, tình huống của thành phố W không hề nghi ngờ gì đã khiến cho bọn họ có hứng thú. Vì sao nơi này xuất hiện nhiều dị nhân? Dị năng thức tỉnh là nguyên nhân cực thấp? Sau khi xuất hiện dị năng gien trong cơ thể sẽ phát sinh biến hóa như thế nào? Nhưng vấn đề này đều đã được thăm dò, nhưng mà, đối với nhà nghiên cứu mà nói, tiểu Hoàng Tuyền như vậy mới là trân phẩm trong trân phẩm a ~”
“...... Xin đừng đem tôi nói giống như chim quý hiếm có được không?” Hạ Hoàng Tuyền sai lầm rồi chà xát cánh tay, người quái 瘆 瘆 dị.
Lúc này, Thương Bích Lạc lại mở miệng:“Cậu đồng ý cho?”
Tô Giác lập tức phủ định:“Đương nhiên không có.” Thân là nhà nghiên cứu, hắn đương nhiên biết cho mẫu máu là có ý nghĩa gì.
“Vậy còn lo lắng ccái gì?” Thương Bích Lạc hỏi ngược lại,“Bắc Địa ở nơi xa, cũng không đến gần đến chúng ta được.” Ngoại trừ người được tín nhiệm, ai có thể lấy máu của cô gái được?
Bị đối phương chết cũng không hối cải chọc giận, Tô Giác chụp bàn dựng lên:“Nếu không phải của cậu hành động như vậy, Hoàng Tuyền căn bản sẽ không gặp phải nguy hiểm như vậy.”
“Phải không?” Thương Bích Lạc thần sắc vẫn trấn định, dùng ánh mắt và ngôn ngữ biểu đạt không cho là đúng,“Chỉ có cậu cho là không được? Cho dù Hoàng Tuyền hôm nay không kích phát dị năng, thì sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ kích phát, chẳng lẽ cậu phải nhốt cô ấy trong nhà?” Nếu làm được, hắn đã sớm làm như vậy, làm gì để cô phải làm như vậy? Huống hồ, nếu thật sự đem cô nhốt lại, chỉ sợ sẽ không nhìn được vẻ mặt tươi cười của cô...... Không, căn bản sẽ bị chán ghét đi? Cho nên không đến vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt sẽ không lựa chọn như vậy.
“Tôi thấy cậu làm như vậy cũng là may mắn sao.”
“Tôi cũng không cần giải thích với cậu.” Thương Bích Lạc lại một lần nữa lập lại những lời này, rồi sau đó nói,“Tôi chỉ là đang dùng phương thức của tôi để bảo vệ cô ấy.” Ngữ điệu không cao, giọng nói không lớn, biểu tình cũng không có nhiều trang trọng, nhưng mà, những lời này có chân ý, cũng là nói cho ở đây bất luận kẻ nào đều không thể phủ nhận.
Hết chương 84Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thương Bích Lạc, cậu vội vã tuyên bố quyền sở hữu như vậy thật sự không có quan hệ gì sao? Sẽ bị đau nhen, em gái thổ lộ nhưng cũng chưa nói muốn cùng cậu kết giao nga ←.← đến lúc bi kịch thì đừng khóc!
Vì thế hôm nay BOSS xoát bình là như vậy --[ em gái chỉ oa oa oa thơm cậu một cái lên cái mặt ngu ngốc của cậu. Tránh ra tránh ra tránh ra để tôi thưởng em gái là đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết [ lửa giận bùm bùm ]......[ lặp lại trăm vạn lần ]][= BOSS a...... cậu...... Ghen quá đi!