Ngày hôm sau, khi Hạ Hoàng Tuyền tỉnh lại, báo của《Tòa soạn báo Tân Sinh》 đã rải khắp các góc của thành thị, là tờ báo được in và phát hành trong kỳ thứ nhất thậm chí là tờ báo đầu tiên của thành phố W, nó không hề nghi ngờ được chú ý rộng khắp, hơn nữa bởi vì được tặng miễn phí, gần như mỗi người đều có một quyển, mà được đặt ở trang đầu dễ thấy nhất, chính là cuộc phỏng vấn kia.
Giống như dự đoán của Thương Bích Lạc, độ nổi tiếng của Hạ Hoàng Tuyền lại tăng lên, nếu chuyện trước đây gây ấn tượng xấu cho mọi người, vậy thì lần này có vẻ tích cực hơn nhiều. Cho dù chính cô cũng không để ý điều này, tuy rằng được người thích so với bị ghét tốt hơn nhiều, nhưng cô cũng mơ hồ nhận ra sự "Yêu thích" không đơn thuần này bao hàm kỳ vọng và trách nhiệm.
【Cô ấy nên làm gì đó. 】
Gần như tất cả mọi người đều cho là vậy, nhưng kỳ thực, Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy rất mệt mỏi, ví dụ như, cô không thể không để mình đừng mất ngủ nữa.
Mắt vẫn mở to khi màn đêm bao phủ, lại bởi vì đủ loại nguyên nhân cảm thấy xoay người liền thua, vì thế cô gái luôn kiên trì không nhúc nhích, thẳng đến rạng sáng mới ngủ say, khi rời giường đã là 10 giờ sáng, đầu tóc rối bù, khi cô vừa ngáp vừa đi ra khỏi phòng, một tiếng kêu kinh ngạc bỗng vang lên.
"Em gái, quầng thâm mắt em sao lại đậm như thế?"
". . . Đây không phải là quầng thâm mắt, đây là đánh mắt khói!" Hạ Hoàng Tuyền lập tức phản bác, "Tối hôm qua tôi ngủ rất ngon!"
". . . Anh không nói tối hôm qua em ngủ không ngon, anh sai rồi anh sai rồi. . . Thật là." Ngôn Tất Hành thở dài, vẫy vẫy tay với Hạ Hoàng Tuyền, "Lại đây, phần bữa sáng cho em này."
"Ừm."
Hạ Hoàng Tuyền xoa bụng, ngoan ngoãn đi đến cạnh bàn ăn, một lát sau, thanh niên bưng tới cháo nóng và bánh bao, vừa nhìn cô gái ăn vừa lẳng lặng bóc trứng gà, rồi sau đó không biết tìm một khối băng gạc từ chỗ nào, quấn lên, đưa cho cô: "Tự lăn! Không. . . Không phải là bảo em cút, mà là bảo em lăn mắt." (cùng một từ 滚 có thể hiểu là "cút" hoặc "lăn")
"Cám ơn." Hạ Hoàng Tuyền rụt lại nắm đấm, nhận lấy trứng gà, lăn hai lần, sau đó áy náy nói, "Ngại quá, tôi. . ."
"Biết rồi, cãi nhau với A Thương à?"
". . . . . ."
"Yên tâm đi, anh sẽ không hỏi." Ngôn Tất Hành vươn ngón tay chọc vỏ trứng gà trên bàn, nói khẽ, "Nhưng mà, giống như em nói, tất cả mọi người vất vả gian khổ mới sống sót, cãi nhau gì đó đúng là bình thường, biến thành không tử biệt nhưng lại sinh ly thì thật không có lời." (tử biệt: vĩnh viễn rời xa, chết; sinh ly: khó có thể gặp lại)
Hạ Hoàng Tuyền im lặng một hồi, cuối cùng vẫn kìm lại không giải thích, chỉ gật gật đầu, cái gì cũng chưa nói.
Ngôn Tất Hành âm thầm chậc lưỡi, tình huống lúc này quá nghiêm trọng rồi A Thương, không phải anh em không giúp nhau, mà là. . . Anh rốt cuộc làm cái gì vậy? !
Nhưng cho dù Ngôn tiểu ca nghĩ thế nào, Hạ Hoàng Tuyền lúc này đã tỉnh táo lại, thực ra, vào ban đêm ngủ không được cô đã suy xét rất lâu. Đơn giản mà nói, cho tới bây giờ Thương Bích Lạc vẫn chưa từng cam đoan điều gì, nói đến cùng là cô nghĩ nhiều mà thôi. Nhưng nói đi thì nói lại, giống như nhặt về một con mèo rừng, dù biết có thể bị cào bị cắn, cho dù không thích nó quá hung quá xấu quá nhiều rận, nhưng không thể không nuôi nó, cho nó ăn ngon, chăm sóc nó rồi sinh ra tình cảm, chưa hẳn là tình cảm sâu sắc như tình thân tình yêu hay tình bạn, đại khái chính là thói quen tự nhiên sinh ra, kết quả vẫn bị nó cắn rồi.
Tức giận thật sự rất bình thường, nhưng không đáng để cứ tức giận mãi, chỉ là tình cảm của cô đối với hắn đã có sự sai lệch, không cẩn thận làm mờ đi giới hạn giữa hai người, giống như đứa bé xui xẻo bất cẩn vượt qua vĩ tuyến 38 nên bị compa đâm vào tay, một lần nữa lùi về ranh giới là được rồi.
Trước đây cô từng nghe được một câu nói, ý nghĩa đại khái là —— sau khi cẩn thận quan sát sẽ nhận ra, hận và yêu vô cùng giống nhau. Hạ Hoàng Tuyền vốn không quá hiểu, nhưng cho tới bây giờ mới phát hiện, chán ghét một người kỳ thực rất giống thích một người, đều sẽ nhìn về phía người kia, đều sẽ bị hành động của đối phương ảnh hưởng, đều phải hao phí nhiều thời gian và tình cảm. Tuy cô không thích Thương Bích Lạc, nhưng không thể không thừa nhận, trên thế giới này, người gần nhất với cô có lẽ chính là hắn không biết chừng, nguyên nhân nhiều mặt, có lẽ bởi vì hắn cũng đến từ thế giới khác giống như cô, có lẽ bởi vì thời gian cô và hắn ở cùng nhau là dài nhất, có lẽ bởi vì cô cảm thấy mình hiểu rõ hắn nên mất đi cảnh giác. . . Nhưng, cô không muốn tiếp tục kéo dài nữa, huống chi, hiện tại cũng không có thời gian dư thừa để nghĩ chuyện này.
Buổi chiều, chẳng biết Tô Giác lại ra ngoài đã trở về từ lúc nào, khi thấy Hạ Hoàng Tuyền, liền kinh ngạc hỏi: "Hoàng Tuyền, môi của em làm sao thế?"
"Hả?" Hạ Hoàng Tuyền sờ sờ môi, sau đó mới phản ứng kịp, "À, cái này ư, hôm qua chạm vào mặt không cẩn thận làm xước."
Bởi vì là vết thương do móng tay gây ra, cho nên Tô Giác tin, lại lo lắng hỏi: "Trước khi cào vào em có chạm vào cái gì không? Cần kiểm tra một chút không?"
". . . Không cần, em cũng không phải là trẻ con!" Chẳng lẽ cô còn có thể chạm vào zombie rồi lại cào mình ư?
"Nhưng mà. . ."
"Khụ!"
Một tiếng ho khan ngắt lời của hai người, Hạ Hoàng Tuyền lúc này mới chú ý tới, phía sau Tô Giác có người quen, cô vội vã lên tiếng chào hỏi: "Doanh trưởng Hứa." Sau đó kinh ngạc nói, "Các anh có chuyện muốn nói sao? Em đi pha. . ."
"Không, tôi đến tìm cô."
". . . Tôi?" Hạ Hoàng Tuyền chỉ vào mũi của mình, kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy." Hứa An Dương gật đầu.
Hạ Hoàng Tuyền bất giác nhìn về phía Tô Giác, hắn gật đầu với cô: "Đúng là như vậy."
"Tiểu Hạ, có thể nói chuyện riêng không?"
". . . Được." Hạ Hoàng Tuyền mơ hồ nhận ra gì đó, đúng vậy, có lẽ cơ hội "Đi đến phía Nam" nằm trong cuộc đối thoại lần này.
Sự thật cũng đúng là như vậy, Hứa An Dương chính là tổng chỉ huy của lần tra xét phía Nam lần này, hắn không định để lực lượng trong nhân dân tham gia, việc thay đổi là do tin được đăng ngày hôm nay, trên báo viết:
—— "Nếu chứng thực zombie thật sự bị tiêu diệt, Hạ tiểu thư sẽ về cố hương chứ?"
—— "Đương nhiên, cho dù gian nan đến mấy, đều phải trở về, tất cả của tôi đều ở nơi đó."
—— "Cho dù thân nhân bằng hữu đều không còn, nhà cũng biến thành phế tích?"
—— ". . .Bọn họ luôn ở trong lòng tôi, chưa từng biến mất. Đối với tôi mà nói, nhà không chỉ là phòng ở."
—— "Vậy tại sao chấp nhất muốn trở về? Cô không cảm thấy lời của mình rất mâu thuẫn ư?"
—— "Không, cũng không mâu thuẫn. Tôi từng nghe một câu nói "Nơi tâm an là nhà", cho dù bọn họ đã không còn, tôi vẫn muốn sống ở nơi bọn họ từng tồn tại, nơi đó có quỹ tích cuộc sống của bọn họ, nơi đó có trí nhớ mà tôi trân trọng nhất. Ở nơi cách bọn họ gần nhất mới có thể khiến tôi tâm an, khoảng cách quá xa, tôi sợ có một ngày mình sẽ quên dáng vẻ của bọn họ."
Không hề nghi ngờ, nhà trong lời của Hạ Hoàng Tuyền và trong suy nghĩ của mọi người không giống nhau, nhưng, cho dù là ở hai thế giới, cảm xúc "Nhớ nhà" lại thật giống nhau, rất nhiều người đều nhớ nhà.
—— "Nếu Hạ tiểu thư có thể về nhà, chuyện đầu tiên làm là gì?"
—— "Chuyện thứ nhất? Có lẽ là phải đến thư viện, xé nát quyển sách nào đó."
Câu nói kỳ quái như vậy, Lã Lộ từng tốn rất nhiều giấy mực để phân tích ngôn ngữ hành vi của Hạ Hoàng Tuyền cũng không mổ xẻ, mà ở cuối cùng, đưa ra một vấn đề —— "Nếu bạn có thể về nhà, chuyện đầu tiên muốn làm, là gì?"
Rất nhanh, trên diễn đàn cũng có chủ đề tương tự.
Câu trả lời phía dưới có đủ kiểu, ví dụ như "Tắm rửa một hồi", lại như "Muốn ăn một bát mì sợi", lại như "Tìm tro cốt của người nhà sau đó mai táng". . . Không ai so sánh chuyện mình làm cao quý hơn người khác, nơi này chỉ có một đám người đang nhớ nhà, cho dù ngôi nhà đầy những hồi ức dịu dàng đã biến thành mảnh đất khô cằn, cho dù những người mình từng ôm ấp yêu thương đã biến thành bụi đất, vẫn cứ muốn trở về mảnh đất chứa đầy ký ức tốt đẹp ấy ——
Trở về!
Trở về! !
Trở về! ! !
Vì thế hoạt động tra xét phía Nam, tỉ lệ ủng hộ đạt tới gần 100%, dưới tình huống như vậy, quân đội ý thức được, Hạ Hoàng Tuyền là người phát ngôn mong muốn của toàn dân, gia nhập đội ngũ chỉ có chỗ tốt chứ không có chỗ xấu, huống chi, cô cũng không phải là kẻ liên lụy.
Đối với việc này, 99% người ủng hộ, người phản đối duy nhất, là Tô Giác.
Hắn cho rằng chuyện này hẳn là do cô quyết định, cho nên, mới có một màn như hôm nay, trước khi nói chuyện riêng, Tô Giác đè lại hai vai của cô, nói: "Nếu không muốn đi thì từ chối, chỉ cần anh còn ở đây, không một ai có thể bức bách em."
Tuy rằng thật cảm kích trước sự che chở của hắn, tuy rằng biết chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng, nhưng Hạ Hoàng Tuyền vẫn phải đi, không có đường lui, cùng lúc đó, điều kiện cô đưa ra là —— dẫn theo đồng bạn.
Hứa An Dương không phản đối gì, vài người mà thôi, chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Sự việc được định đoạt như vậy.
Hai ngày nhanh chóng trôi qua, thời gian xuất phát đã sắp đến.
Sáng sớm vừa dậy, Hạ Hoàng Tuyền thấy trên bàn có rất nhiều đồ ăn nóng, Thương Bích Lạc im lặng ngồi ăn, Ngôn Tất Hành không biết đã đi đâu, Tô Giác cũng không ở đây —— vừa nghĩ đến A Giác, cô không khỏi nhớ đến cuộc nói chuyện bí mật của bọn họ vào tối hôm qua.
Hi vọng mọi việc không phát triển đến mức kia. . . Nếu không. . .
Cô hít vào một hơi, ngồi vào vị trí cũ —— vừa khéo đối diện với Thương Bích Lạc, cô vừa cầm bánh bao vừa hỏi: "Đồ mang theo người đều chuẩn bị xong rồi chứ?"
Tuy đây là câu đầu tiên cô nói với hắn trong suốt mấy ngày nay, nhưng âm điệu và giọng điệu của cô thật bình tĩnh, dường như thật sự quên chuyện xảy ra mấy ngày trước. Điều này chẳng phải việc gì khó với hắn, nhưng, bản thân cô vốn không phải người hay suy nghĩ sâu xa, càng không thể biến thành người khác chỉ trong vài ngày, như vậy, lời giải thích duy nhất chỉ là. . .
"Xong rồi."
"Vậy là tốt rồi."
". . . . . ."
Dường như chú ý tới ánh mắt của hắn, cô gái ngẩng đầu nhìn lướt qua hắn, hơi nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không. . ." Trong đôi mắt kia cái gì cũng không có, không tràn ngập sự chán ghét như ban đầu, cũng không lúc thì tức giận rối rắm lúc thì xấu hổ như trên đường đi, lại càng không ngẫu nhiên lộ ra vẻ lo lắng và thân thiết như gần đây.
Nơi đó cái gì cũng không có.
Trong mắt cô, hắn và ngọn cây cọng cỏ ở thế giới này không có gì khác nhau, cũng không là cái gì cả.
Đây là sự tiến triển tệ nhất mà hắn có thể nghĩ đến.
Đoạn convert giải thích của tác giả:"Muội tử phát hiện bản thân ngoạn bất quá bị người sau, dứt khoát quyết định -- ta không cùng ngươi chơi.
Về sau ngươi chính là cái tùy thân vật trang sức tùy thân vật trang sức tùy thân vật trang sức, ta đối với ngươi an toàn phụ trách nhưng ta sẽ không lại đối với ngươi đầu nhập gì cảm tình, thích cũng tốt chán ghét cũng thế đều không có! -- này đối boss mà nói thật là tệ nhất phát triển.
Này chương thoáng phân tích hạ muội tử tâm lý, kỳ thực nàng thật sự đã không chán ghét boss rồi. . . . . . Nhưng là bản năng lí vẫn là biết người này bản chất ác liệt, hơn nữa, cũng hoàn toàn không nghĩ tới có một ngày hắn sẽ thích thượng nàng -- quả thực thật ngạc nhiên , nàng từ đầu sẽ không triều này phương diện suy nghĩ. Mà boss này kiêu ngạo hóa. . . . . . Thân đều hôn, lời nói"Ta thích ngươi" sẽ chết sao? ! Không nói? Đây là hậu quả ╮(╯▽╰)╭
Vì thế hôm nay boss chải quét bình là như vậy --【 ngươi bội tình bạc nghĩa ngươi bội tình bạc nghĩa ngươi bội tình bạc nghĩa đừng cho là ta sẽ thả bỏ quên không buông tay không buông tay không buông tay ngươi giống trước kia như vậy liếc nhìn ta sẽ chết sao sẽ chết sao sẽ chết sao uy ( thống khổ mặt ). . . . . . ( lặp lại trăm vạn thứ )】《=←. ← này nói cho chúng ta biết yêu đương muốn không có một muốn mặt nhị không muốn sống, boss làm được điểm thứ hai lại tạm thời không có làm đến thấp một chút, cho nên bi kịch rồi,....."