Chương 14

Chờ Lê Anh Thơ tỉnh táo lại liền phát hiện chính mình đang bị nhốt ở trong l*иg chuyên biệt dành cho thú cưng. Nhìn qua khe hở cửa l*иg có thể nhìn thấy rõ ràng tình cảnh bên ngoài. Nơi này hình như là cửa hàng thú cưng? Đối diện là một loạt kệ hàng trung bày nhiều món đồ dành cho thú cưng, hơn nữa bên tai thường nghe thấy tiếng kêu của mấy con chó và mèo.

“Gâu gâu” Một con chó Labrador lớn màu trắng chú ý đến sự hiện diện của Lê Anh Thơ, nó tiến đến trước cái l*иg của cô mà vươn cái lưỡi ra liếʍ.

[Eo ơi, nước miếng!] Lê Anh Thơ ghét bỏ mà lui về sau theo bản năng, cố nép cả cơ thể vào góc trong cùng của cái l*иg.

“Tỉnh rồi sao?” Chú ý đến con chó đột nhiện tiến lại cái l*иg của bé mèo đen, Matsuda Jinpei nhìn vào bên trong l*иg phát hiện nhóc con nhà anh đã mở mắt. Lấy tay phất phất vài cái nhằm đuổi con chó đi chỗ khác, mở cửa l*иg ôm bé mèo đen ra. Nhìn trái phải cơ thể bé mèo, cảm thấy bộ dáng bé mèo đen tràn đầy sinh lực, không giống như là bị bệnh.

Lê Anh Thơ nhân cơ hội quan sát một chút cái cửa hàng thú cưng này. Vị trí hiện tại cả đám đang đứng hẳn là phòng chờ khám bệnh, bên cạnh mấy ghế chờ cũng có mấy người ôm chính mình thú cưng ngồi chờ đợi.

Ngồi gần đó có một con mèo lông ngắn Anh quốc đang ngồi trên đùi chủ nhân mình, nó phát hiện một con mèo con xuất hiện tại nơi đây liền bắt đầu hà hơi, đôi tai cụp xuống. Bề ngoài to lớn xem ra không tỉ lệ thuận với lá gan của nó nha~

Lê Anh Thơ nhìn chằm chằm con mèo xám này vài cái, cái gương mặt bụ bẫm thật đáng yêu nha, bộ lông ngắn màu xám nhìn qua rất mềm mượt nha, chắc sờ thích lắm đây a~

“Meow~”[ Yo, chào nha~].

“Khè khè”[Tránh xa ta ra.] Con mèo xám lúng túng hung hăng đáp lại.

Ara, mình bị ghét bỏ?

Từ trước đến nay Lê Anh Thơ luôn được động vật yêu thích, cho dù chuyển sinh thành mèo thì mấy con vật cũng thường xuyên quấn cô lắm, nhưng xem ra đợt này cô bị ghét rồi a.

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi!” Chủ nhân của con mèo xám là một chị gái rất đáng yêu. Cô nàng nhìn con mèo nhà mình thật là mất mặt, mèo nhà người ta nhỏ như vậy mà không sợ hãi tí nào còn mèo nhà mình nãy giờ ôm trên tay lại tỏ ra sợ sệt trước.

Chi gái thay đổi tư thế bế bé mèo nhà mình, con mèo xám vùi đầu vào trong lòng ngực chủ nhân hòng tránh mặt. Thấy chủ nhân của con mèo nhỏ là một anh chàng đẹp trai đang lo lắng nhìn bé mèo đen nhà mình, khiến trái tim chị gái đập nhanh liên hồi.

Cái này thật quá đáng yêu đi mà! Khuôn mặt thật sắc nét lại có tình yêu thương như vậy, thật khiến chị gái này trúng sét ái tình. Hơn nữa bé mèo nhà anh cũng đáng yêu quá đi!

“Xin hỏi bé mèo nhà anh thuộc chủng nào vậy?” Lấy hết cản đảm, chị gái hỏi người chủ của bé mèo đen.

“Chủng loại?” Matsuda Jinpei sửng sốt: “Là mèo hoang ta nhặt được nên cũng không biết nữa.”

[Là nhặt nuôi mèo hoang a, thật là siêu cấp tốt bụng!] Chị gái nhịn không được mà ở trong lòng hét chói tai.

“Đôi mắt tím xinh đẹp như vậy thật hiếm thấy. Anh tới đây vì nó bị bệnh đúng không?”

Matsuda Jinpei đem bé mèo con thả trên đùi, vuốt ve trấn an nó: “A thật ra bởi vì bé mèo này cả ngày hôm nay đột nhiên ngủ nhiều đến nỗi không chịu dậy, đùa nghịch kiểu nào cũng không có chút phản ứng gì cho nên lo lắng là nó bị bệnh.”

“Haha” Chị gái không nhịn được mà cười: “Có phải hay không làm cách nào đυ.ng chạm hay lay người nó cũng không có tỉnh lại?”

“Đúng, chính xác là như vậy đó.”

“Thật ra bé mèo chỉ tham ngủ thôi.” Chị gái bế lên bé mèo xám trong lòng mình lên: “Giống như bé mèo nhà ta, đừng nhìn nó đã ba tuổi hơn như này nhưng tùy hứng lên sẽ giống hồi nhỏ ngủ nhiều cả ngày.”

“Hơn nữa nhìn kích thước lớn nhỏ của bé nhà anh chắc cũng mới được vài tháng tuổi. Thời điểm này là lúc thời kỳ mèo lớn nhanh, nên một ngày có thể ngủ đến 15-20 tiếng đồng hồ là bình thường.” Trao đổi chút ít thông tin chăm sóc mèo, chị gái chia sẻ không ít cho Matsuda Jinpei.

“Có thể ngủ như chết thế luôn hả?” Matsuda Jinpei hoài nghi chọc chọc bé mèo đen nhà mình: “Thật biết cách khiến người ta lo lắng.”

“Meo!”[Không phải nha! Mà bỏ cái tay anh ra cho tôi.] Lê Anh Thơ khó chịu đẩy cái tay chọc phá của Matsuda Jinpei ra khỏi người mình.

Tiếp thu ánh mắt lên án của bé mèo đen nhà mình, Matsuda Jinpei giả vờ ho khang, nhẹ nhàng chuyển sang sờ đầu. Lê Anh Thơ lúc này mới vừa lòng mà tiếp tục nhìn khắp nơi đánh giá bệnh viện thú cưng.

“Đáng yêu quá đi!” Chị gái hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm bé mèo đen: “Xin hỏi có thể hay không cho tôi sờ nó?”

Matsuda Jinpei : “A! Được chứ.”

Tính cách của bé mèo đen này rất tốt nên sẽ không cắn người. Nhận thấy được tay vuốt ve đầu mình thay đổi người, bé mèo đen chỉ quay đầu nhìn thoáng qua một cái rồi tiếp tục nhìn xung quanh.

Cảm giác sờ vào bộ lông rất mềm mịn và bóng loáng, đánh giá ngoại hình thì không giống mèo bản địa. Khuôn mặt nhỏ tròn, đôi tai mèo nhọn nhọn trên đình đầu nằm đối xứng nhau cừng cặp mắt tím to tròn trong suốt , thật là một bé mèo đáng yêu!

Chị gái dò hỏi: “Cho hỏi bé này là đực hay cái vậy?”

Matsuda Jinpei: “Mèo cái.”

“Thật ra sau này nếu mang thai có thể hay không cho ta một con, ta có thể trả tiền!” Mèo con này lớn lên xác thực sẽ rất xinh đẹp, hơn nữa còn có thể thuận tiện có được phương thức liên lạc với trai đẹp nha~

“Xin lỗi nha tiểu thư xinh đẹp ~” Hagiwara Kenji đi tới với một tờ giấy biên lai trên tay: “Mèo con còn quá nhỏ, nên vấn đề còn quá sớm để nói do đó tạm thời không cần để tâm.”

Lại thêm một loại hình nam thần! Chị gái đỏ mặt nhìn theo.

Hagiwara Kenji tự động bế lên bé mèo đen nhà mình, quay đầu nói với bạn tốt: “Đi thôi Jinpei-san, tới lượt của chúng ta rồi.”

Chỉ có thể trơ mắt nhìn hai trai đẹp khó gặp được ngoài đời rời đi, chị gái có điểm tiết nuối [Không! Bọn họ chưa rời đi bệnh viện thú cưng này, nói không chừng còn có thể gặp lại.]

Được đưa đến phòng khám, Lê Anh Thơ ngồi trên một cái bàn làm việc, bên cạnh là một loạt dụng cụ chuyên nghiệp, cô biết bản thân mình sắp làm kiểm tra sức khỏe rồi. Xem ra cô có thể biết nguyên nhân cơ thể này không chịu lớn lên rồi, có khả năng cơ thể gặp vấn đề nào đó.

Đứng đối diện Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei là một thanh niên mặc áo bảo hộ lao động cùng khẩu trang đang dò hỏi tình huống cơ thể của cô. Hagiwara Kenji nghiêm túc lắng nghe và trả lời mọi câu hỏi nhưng đến lúc anh đề cập đến việc Lê Anh Thơ chảy máu mũi tối qua khiến cô ngượng ngùng vô cùng, muốn tìm cái lỗ nà đó chui ghê!

“Tốt, mời hai người ra ngoài ngồi đợi.” Bác sĩ mỉm cười nói: “Hạng mục kiểm tra rất nhanh, thực mau sẽ có kết quả.”

“Mèo con ngoan nha~” Hagiwara Kenji trước khi rời đi trấn an bé mèo nhà mình: “Không cần sợ hãi, nếu ngoan ngoãn thì tối nay sẽ có khen thưởng a~”

[Loại giọng điệu này là như thế nào vậy trời?] Lê Anh Thơ không quá thích ứng với loại chuyện này.

“Meow~”[Biết rồi, anh yên tâm nha.]

Không nghĩ tới hạng mục kiểm tra lại nhiều đến thế!

Bác sĩ đầu tiên cẩn thận kiểm tra da lông của Lê Anh Thơ, từ cái đầu nhỏ dọc theo thân thể đến các bộ phận khác theo trình tự, bốn cái chân mèo nhỏ xinh cũng không tha, bác sĩ nghiêm túc nâng từng cái chân lên xoa bóp. Lỗ tai, đôi mắt cùng khoang miệng đều kiểm tra lần lượt, cũng may bác sĩ có nhiều kinh nghiệm nên làm rất mềm nhẹ nên Lê Anh Thơ cũng không có quá nhiều khó chịu.

Kiểm tra máu cũng không thành vấn đề, chỉ là rút tí máu thôi mà, loại đau đớn nàu không là gì đối với Lê Anh Thơ. Toàn bộ quá trình bé mèo đen chỉ kêu lên một tiếng làm chị gái đứng chờ hỗ trợ gần đó không có đất trổ tài.

[Nhưng kiểm tra kí sinh trùng tại sao lại chọc cúc bông a a a…Đáng giận, đáng giận bác sĩ a a a !!!!] Lê Anh Thơ gào thét trong lòng.

Nếu không có lớp lông che phủ chắc giờ đây trên thế giới này xuất hiện một con mèo màu đỏ tự nhiên nha~

Lê Anh Thơ trong lòng thầm tự thôi miên bản thân mình chỉ là một bé mèo nên không cần thẹn thùng làm chi. Đã vậy kiểm tra còn một hạng mục nữa thôi, mà hạng mục này cô bị trói tứ chi để chụp ảnh X quang. Hiện giờ cô chỉ còn có thể lựa chọn làm một con mèo không có tình cảm. A a cái tư thế này thật cảm thấy thẹn mà!!!

Lăn lộn kiểm tra một hồi mới xong, Lê Anh Thơ ủ rủ ngồi chờ Hagiwara Kenji đến đón. Nhưng tới lúc rời khỏi bệnh viện này, còn phải chờ máy móc ra kết quả các hạng mục kiểm tra nữa. Nhân lúc ngồi chờ kết quả, Hagiwara Kenji dẫn theo bé mèo nhà mình đi vào khu mua sắm, để bé mèo chính mình lựa chọn món ăn mình hứng thú.

Nhìn hàng loạt kệ hàng trưng bày bên trong đủ thấy bệnh viện thú cưng này xa hoa bao nhiêu. Giá cả hành hóa nơi đây chắc tiêu hao rất nhiều. Nghĩ đến bản thân Lê Anh Thơ không thể ăn được mấy thứ này thật xin lỗi lòng tốt của anh rồi Hagiwara Kenji.

“Cái này? Hay cái này thì sao? Cũng không thích luôn à?” Hagiwara Kenji vừa ôm bé mèo trên tay vừa đem mấy cái đồ hộp cho mèo tới trước mặt Lê Anh Thơ dò hỏi.

“Meow!” [Không cần, toàn bộ đồ hộp đều không cần] Lê Anh Thơ đẩy đẩy mấy hộp đồ ăn mèo ra, quay đầu kiên quyết từ chối.

“Hagi, tôi cảm thấy nó có vẻ chán ghét đồ hộp đi.” Bồi thằng bạn đi qua loạt kệ hàng đồ hộp với đủ loại nhãn hiệu trưng bày, Matsuda Jinpei hoài nghi nói.

Hagiwara Kenji giơ bé mèo lên đối diện với khuôn mặt của mình: “Là như thế nào?”

“Ngay cả thức ăn chuyên dùng cho mèo cũng không hứng thú, cái này khó nha.”

“Cái kia.” Chị gái hồi nãy mới gặp ôm bé mèo xám từ kệ hàng phía sau đi đến: “Khả năng mèo con vẫn trong giai đoạn cai sữa nên chưa thích ứng với thức ăn cho mèo.”

“Tạm thời dùng sữa dê trộn ít hạt thức ăn nghiền nhỏ cho bé dùng một thời gian xem sao.” Chị gái đang hứng thú gia nhập đề tài chung, đột nhiên con mèo xám trong lòng ngực chị nhìn đến bé mèo đen ở đối diện, nháy mắt xù lông gầm gừ.

“Khè khè… meo meo…” Tiếng uy hϊếp vang liên. Con mèo xám dơ móng vuốt bụ bẫm lên đe dọa.

“Meow?” Lê Anh Thơ giật mình khó hiểu nhìn con mèo xám trước mắt. Cô nhớ đây là lần đầu cô gặp nó mà, hơn nữa cô đâu có xâm phạm lãnh thổ của nó đâu ta.

“Bị dọa sợ!” Hagiwara Kenji vội vàng mang bé mèo đen trong lòng ngực lùi xuống vài bước chân: “Cảm ơn đã nhắc nhở. Nhưng xem ra bé mèo nhà tôi với tiểu thư đây không hợp ở chung đâu.”

“Chúng tôi đi trước đây. Tạm biệt.”

“A?” Chị gái mặt ngơ ra.

Mà con mèo xám trong lòng ngực chị nhìn thấy kẻ địch bị nó dọa chạy nên cảm thấy vui vẻ vô cùng, lại lần nữa trở về l*иg ngực thơm tho mềm mại của chủ nhân. Hoàn toàn không biết chủ nhân nó nội tâm đang khóc ròng.

[Huhu, phá hư nhân duyên của chủ nhân, cái con mèo mập hư này. Hôm nay toàn bộ đồ ăn vặt đều hủy bỏ a a]

“Hagi, cậu không giống ngày thường.”

“Là sao?”

“Gặp con gái thế nhưng không nghĩ đến gần làm quen, hoàn toàn không giống mọi khi.”

“A cái này, chẳng qua là mèo con nhà mình bị nó bắt nạt.” Hagiwara Kenji một bên giải thích một bên giơ lên bé mèo đen. Nhìn bộ dáng vô cùng bình tĩnh không bị dọa sợ mà ngây ngốc có chút buồn cười.

Quả nhiên bé mèo thật lợi hại, đột nhiên có chút tiếc nuối để bà chị nuôi dưỡng nha~

Hiện tại quyền lợi đặt tên cùng cấy chip đều dành cho bà chị, thật tiếc a~