Quả nhiên, anh dẫn theo cảnh sát, lạnh lùng đi thẳng đến chỗ của cô.
“Mitsubishi Kurigo tiểu thư? Phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến được chứ?”
Người đàn ông bên cạnh anh lấy ra giấy chứng nhận thân phận, quả thực anh và bọn họ không phải cảnh sát, mà là công an Nhật Bản.
Thảo nào có thể không bận tâm bất luận cái ảnh hưởng xấu gì mà trực tiếp tiến vào trong trường học bắt người.
Thật là có chút thú vị.
Cô lại cười.
Amuro Tooru cảm giác có chút thất bại.
Ban đầu, anh cho rằng cô gái nhỏ này là được cưng chiều trong thời gian dài nên có thể là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nhưng mà hiện tại là thời điểm quan tài ở ngay trước mắt, còn cười được? Đầu óc bình thường sao?
Cô cười tủm tỉm nâng tay lên, giơ lên trước mặt Amuro Tooru, thanh âm giống như chuông bạc thanh thúy dễ nghe: “Ngài cảnh sát…… Mau bắt tôi đi nào.”
Kazami sớm đã chịu không nổi sự trào phúng quang minh chính đại như vậy, nếu không phải Amuro Tooru ngăn cản, anh sớm đã móc còng tay ra.
Nhưng vấn đề là bọn họ không có lệnh bắt giữ, chỉ có thể dẫn người đi thẩm vấn, lại không có tư cách giam lỏng cô lại.
Amuro Tooru nhìn quanh một chút bốn phía, học sinh xung quanh đều bị thế trận này dọa đến. Mọi người đều thì thầm khe khẽ, bàn luận, nghiền ngẫm mục đích của nhóm người này, buôn dưa lê xem Mitsubishi Kurigo rốt cuộc chọc phải chuyện rắc rối gì.
“Chúng ta……” Amuro Tooru hít một hơi thật sâu, mới có thể nỗ lực bảo trì cười nhạt trên mặt chính mình, “Đi ra ngoài rồi nói.”
“Được.” Đôi mắt long lanh của cô không kiêng dè mà nhìn thẳng về phía anh đánh giá, dường như muốn đem cả người anh từ bên trong lẫn bên ngoài đều nhìn thấu.
Một lúc sau, Kurigo đã bị trấn áp đem ra xe mang đi. Xe chạy như bay trên cả chuyến đường, Amuro Tooru ngồi bên cạnh cô cũng không có nói câu nào. Mãi cho đến thời điểm tiếng dừng xe bén nhọn vang lên ở cửa văn phòng công an, anh mới mở cửa xe, ý muốn bảo cô đi xuống.
Kurigo biết trong tay bọn họ hiện tại không có chứng cứ. Lúc trước camera giám sát chắc chắn đã bị tổ chức tiêu hủy mất cho nên dựa theo trình tự bình thường, bọn họ nhiều lắm giam cô 48 giờ hoặc là nếu đặc quyền công an lớn một chút, nhiều nhất cũng chỉ một tuần mà thôi. Trong thời gian này cũng không thể từ miệng cô cạy ra cái bí mật lớn gì.
Nhưng có vẻ là do cô suy nghĩ nhiều mà thôi, những tên công an đó căn bản không có ý định thẩm vấn cô.
Cô vừa tới văn phòng công an đã bị quăng thẳng vào trong nhà lao, độ cứng cáp vững chắc của nhà tù không tồi. Kurigo cũng không kiếm chuyện, định ngoan ngoãn an phận phận chờ tổ chức tới cứu.
Kết quả cô lại chờ được ba mẹ mình tới.
Mẹ cô nắm lấy song sắt ngoài nhà tù khóc sướt mướt, cách một kính chống đạn thật dày nhìn bộ dáng Kurigo, khóc đến nỗi lớp trang điểm trên mặt lem luốc.
“Mẹ……” Kurigo có chút đau đầu.
“Hu hu…Hic…Huhu… bọn họ sao có thể không hề có chứng cứ lại dám vô duyên vô cớ bắt con chứ? Cho rằng nhà Mitsubishi chúng ta dễ bị khinh thường phải không? Bây giờ mẹ phải kêu ba con lập tức đi gặp Thủ tướng……” Mitsubishi phu nhân khóc lóc nói.