Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Conan] Mộng Cảnh Nhân Sinh

Chương 41

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hattori Heiji nhún vai thản nhiên trả lời

"Biết làm sao được hả mẹ? Phá án là niềm đam mê của con mà."

Chú Mori gật đầu tán thưởng

"Quả không hổ danh là con trai ngài giám đốc sở cảnh sát. Đúng là hổ phụ vô khuyển tử mà."

Hattori Heizo nâng chén rượu tỏ ý cảm tạ lời khen của chú Mori đồng thời khiêm tốn đáp lại

"Cháu nó thỉnh thoảng gặp may đó thôi chứ về trình độ nghiệp vụ làm sao theo kịp Ngài Mori đây."

"Thằng nhóc Heiji giống hệt anh lúc nhỏ chẳng khác chút nào. Cả Akito cũng vậy . Tôi phải cảm thán rằng nó đều là do dòng máu nhà Hattori sao?"

Cao uỷ Toyama nhấp một ngụm rượu cười nói. Hattori Heizo bất đắc dĩ liếc nhìn ông ta nhắc nhở

"Uống ít thôi . Anh còn phải lái xe đấy."

Hattori Heizo nhíu mày có vẻ không đồng tình với việc uống rượu nhiều như vậy vì cao uỷ Toyama còn phải lái xe về nhà . Là cao uỷ của một thành phố , để bị phạt vì uống rượu sau đó điều khiển xe quả thực đúng là chê cười.

Toyama cao uỷ nhún vai nhưng không có ý định buông chém rượu trên tay xuống. Đúng lúc này, Akito cũng trở lại nhà , thậm chí còn đem theo cả Yuu Ogasawara tới cọ cơm. Cao uỷ Toyama nhướn mày

"Ồ , vừa vặn nhỉ. Tôi định nhờ sếp lái xe đưa hai bố con tôi về nhưng sếp cũng uống vài chén rồi. Vậy thì để Akito và Akari đưa chúng tôi về đi. Kazuha luôn miệng nói với tôi Akari muốn tới nhà tôi tham quan một chút đấy."

Hattori Heizo nghe xong trầm mặc không phản đối , yên lặng tiếp tục dùng bữa ; ánh mắt lại nhiều lần nhìn sang cao uỷ Toyama tràn ngập nghi hoặc.

Yue cũng biết cao uỷ Toyama dường như có chuyện gì đó muốn bàn bạc nhưng ngại có gia đình Ran Mori nên không tiện nói. Chuyện đó...tám phần là muốn nhờ cô trợ giúp phá án. Nếu không sẽ không tự dưng đề cập tới việc đưa cô đi cùng trở lại gia . Bản thân Yue cũng nhớ rõ rằng mình chưa từng đề cập tới vấn đề tham quan gia tộc Toyama với Kazuha bao giờ.

*****************************

"Nói đi Toyama. Anh có chuyện gì muốn bàn cùng với tôi và Akito? Tôi hiểu rõ Anh mà . Với tính cách của Anh sẽ không có chuyện nhờ đưa về chỉ vì lý do uống vài chén rượu đâu nhỉ?"

Bởi vì sắc mặt của Hattori Heizo quá mức nghiêm túc cho nên cao uỷ Toyama muốn đùa một chút cũng không dám chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề chính.

"Anh còn nhớ vụ án mạng ở thành cổ Osaka 13 năm về trước chứ ? "

Hattori Heizo nhíu mày. Vụ án ở thành cổ Osaka 13 năm trước ông đương nhiên vẫn còn nhớ rõ. Khi đó , ông không phải là người trực tiếp thụ lý vụ án này, vì thế ông chỉ đọc sơ qua hồ sơ này một chút. Thế nhưng, Hattori Heizo là ai? Nếu chỉ là một vụ án Bình thường lấy lý do gì để ông nhớ kỹ đến thế?

Thực ra thì Hattori Heizo vốn dĩ không để tâm tới vụ án mạng ngày đó. Thế nhưng, khi mà người ta phát hiện ra hẳn mấy cái xác vô danh cháy đen dưới hào nước nơi chân thành cổ Osaka mà cảnh sát mất rất nhiều thời gian thế nhưng ngay cả một chút manh mối cũng không tìm được. Ông cùng cao uỷ Toyma hợp tác lần ra được một chút manh mối , nhưng cũng bởi vì cái chết của một người đàn ông vô danh khiến cho manh mối đứt đoạn hẳn. Vụ án ngày đó do chính tay ông đóng hồ sơ và cho tới ngày hôm nay nó vẫn còn là một ẩn số lớn đối với cảnh sát thành phố này.

Cao uỷ Toyama mở túi hồ sơ lấy ra một vật chứng giơ lên

" Anh nhớ vật này chứ? Mảnh gốm vỡ tìm được trong túi áo những nạn nhân hồi đó."

Hattori Heizo gật đầu lâm vào hồi ức sâu xa

"Nhớ chứ. Hồi đó tôi và anh hao tổn biết bao tâm trí theo đuổi vụ án này thế nhưng cuối cùng bởi vì manh mối đứt đoạn mà đành xếp hồ sơ lại đó."

Cao uỷ Toyama cất mảnh gốm đi thản nhiên trả lời

"Anh sắp phải mở tập hồ sơ đó ra rồi . Chúng tôi vừa nhận được một cái xác cháy đen tuần vừa rồi và tìm được mảnh gốm này trong túi áo nạn nhân. Bên phòng giám định đã cho ra kết luận : 2 mảnh gốm ngày đó và bây giờ đều thuộc cùng một chiếc bình gốm vỡ ra. Thú vị hơn, trên mảnh gốm có khắc hàng số 8-4-8 . 13 năm trước , chúng ta đã đưa ra giả thiết lớn mật thế nào chắc anh sẽ không quên."

Akito cùng Yue yên lặng lắng nghe chuyện cũ , cả hai đều không ngờ được những cái xác cháy đen vô danh lại nhấc lên bức màn về kho báu của người trời 13 năm về trước . Vụ án mà ngay cả cao uỷ cùng giám đốc sở cảnh sát cũng phải bó tay.

"Vụ án năm đó liên lụy tới khá nhiều người và tổ chức tồn tại trong thành phố . Tôi cũng hiểu được lý do anh khoá hồ sơ vụ án đó lại. Thế nhưng mà hiện tại , anh buộc phải mở khoá và tìm lời giải đáp cho vụ án năm xưa rồi ."

Hattori Heizo không trả lời Toyama , ông nhăn mày một lúc lâu sau mới mở miệng

"Akito thì tôi có thể hiểu được nhưng tại sao anh lại yêu cầu Akari đi cùng và nghe chúng ta nói chuyện này? Anh cũng biết năng lực của con bé có giới hạn và thông thể nào nói cho chúng ta chân tướng trong quá khứ được."

Cao uỷ liếc mắt nhìn Yue hơi thở dài

"Tôi đương nhiên biết Akari không có khả năng nói cho chúng ta biết được hung thủ 13 năm trước. Nhưng vụ án xảy ra gần đây con bé chắc chắn sẽ biết. Nếu không thể cứu người vậy thì....bắt hung thủ đó là mục đích cuối cùng của cảnh sát."

Akito nghe vậy khó xử nhìn Yue , đổi lại là một cái nhếch môi rất nhẹ.

Đúng vậy.

Quy tắc của Thần...là không thể can thiệp , không thể cứu vớt những người sẽ chết. Nhưng quy tắc đó có rất nhiều lỗ hổng và cô chỉ cần lợi dụng lỗ hổng đó giúp những người mang trái tim nhiệt thành chính nghĩa này mà thôi.

"Vụ án năm đó chết không ít người . Khi cái xác được phát hiện tôi đã linh cảm được một kết cục thảm khốc sẽ diễn ra. Tuy không thể nào cản lại số phận nhưng ít nhất có Akari nhắc nhở , chúng ta sẽ tìm thấy được những manh mối quan trọng chưa kịp thất lạc ngăn cho vụ án trở nên chấn động hơn. Vụ án này lại xảy ra ở thành cổ Osaka nơi có rất nhiều khách du lịch viếng thăm để kiểm soát cũng không phải là việc dễ dàng gì."

Hattori Heizo đồng tình gật đầu

"Akari , hi vọng con có thể giúp chúng ta chuyện này."

Yue gật đầu , liếc nhìn Akito còn đang chuyên chú lái xe , không nhanh không chậm trả lời

"Vâng. Con sẽ tận lực . Nếu có thể sẽ báo cho 2 người tin tức nhanh nhất có thể về thời gian , địa điểm, nạn nhân....nhưng mà....."

Hattori Heizo thấy cô trầm mặc cắn môi không nói nữa cũng đoán được ý tứ của cô . Ông lặng đi cuối cùng vẫn là gật đầu

"Ta hiểu. Ta cùng chỉ cần như vậy. Chúng ta sẽ giữ đúng giao hẹn tuyệt đối không can thiệp vào cái chết của họ."

Yue thấy ông xác định cũng thở nhẹ ra , ánh mắt tràn ngập bất đắc dĩ. Cô có thể hiểu được một người lấy sinh mạng con người làm đầu như Hattori Heizo lại phải năm lần bảy lượt chấp nhận trơ mắt nhìn người chết mà không thể can thiệp đó là cỡ nào khó khăn. Ông đi ngược lại nguyên tắc của bản thân để bảo vệ an bình thành phố liệu có ai thấu hay chăng?

Đoạn đường còn lại không phải quá xa , thế nhưng bởi vì không khí trong xe quá mức quái dị cho nên đoạn đường này thực sự là rất dài. Hattori Heizo trầm mặc không nói nhìn ra đường phố về đêm. Cao uỷ Toyma hết nhìn Yue lại nhìn hồ sơ trên tay mình thở dài rất nhiều lần không rõ là đang nghĩ cái gì. Trong xe không một ai mở miệng, không khí trở nên lúng túng vô cùng.

*************************

Đưa cao uỷ Toyama về nhà sau đó Akito cũng lái xe đưa Yue cùng cha mình trở lại gia. Khi Yue tắm rửa thay đồ không sai biệt lắm ngồi trên giường lướt web liền thấy Kazuha kéo Ran tóc vẫn còn ẩm ướt đi vào phòng cô. Yue có chút kinh ngạc.

"Akari , số Trang phục tuần trước dì Yuu gửi tới cậu còn giữ đúng không? Có thể cho tớ cùng Ran mượn 2 bộ chứ?"

Yue gật đầu xuống giường mở tủ lấy ra 2 bộ váy ngủ mới tinh còn nguyên tag mác đưa cho 2 người cười cười.

"Cứ lấy đi . Tớ vẫn chưa kịp gửi đến tiệm sửa lại kích cỡ hai người mặc hẳn là vừa vặn đó."

Ran nhìn giá tiền trên mác áo há hốc miệng. Tuy cô biết đồ độc quyền của Yuu rất đẹp rất thời thượng cũng rất nổi tiếng ở Nhật nhưng cũng chỉ là một bộ váy ngủ giá tiền cũng mắc quá đi?

Yue thấy Ran chần chừ không nhận đồ liền cười , đồng thời đem váy ngủ đặt vào tay cô.

"Ran cứ lấy đi đừng ngại. Tớ không mặc vừa mấy bộ này, cứ để đó cũng không hay cho lắm mà đem sửa tớ cũng không mặc hết."

Ran có chút ngượng ngùng nhận đồ, kỳ thực đều là do hành lý của họ vẫn còn gửi ở khách sạn chưa lấy được. Trời đã tối, hơn nữa chú Mori cũng đã say mèm rồi. Kazuha thản nhiên vỗ vai Ran nói

"Này là hàng mẫu , bọn tớ được tặng nên Ran không Cần chú ý tới mấy thứ in trên này đâu."

Yue cũng cười bồi thêm

"Đúng vậy, dì Yuu gửi tới rất nhiều cho nên có vài bộ sơ xuất nhầm cỡ. Ran cứ mặc đi , dù sao tớ cũng không mặc được để đó thì thật lãng phí."

Conan vừa lúc đi tìm Ran chạy tới đây vừa vặn nghe được câu này thiếu chút nữa mắt trợn trắng.

Cái gì mà thật phí phạm? Nguyên cái tủ quần áo của cô nàng đã thấy được dù cho có 1 ngày 3 bộ , Yue cũng không thể mặc hết chúng trong vòng 1 mùa hè có được hay không!

Kỳ thực , tủ đồ của mình có bao nhiêu món Yue không thực sự quan tâm cho lắm. Nguyên nhân à? Mỗi mùa, Yuu lại tung ra các mẫu thiết kế mới . Mà cô cùng Kazuha là những người đầu tiên được thử số trang phục này. Chỉ cần có đồ mới, dì Yuu sẽ gửi cho họ . Từ đó tới nay không biết là đã bao lâu , chính Yue cũng không rõ ràng mình có nhiều đồ tới mức nào . Thỉnh thoảng cô cũng tặng một vài món cho người giúp việc trong nhà cùng bạn bè . Thế nhưng số lượng trang phục vẫn không ngừng tăng lên, Yue cũng lười quản chúng.

Conan cũng vừa tắm xong , trên người mặc một bộ đồ của Hattori Heiji khi còn nhỏ khiến cho cả Ran và Kazuha thổn thức không ngừng; ngay cả Hattori phu nhân cũng không thể không thừa nhận đứa trẻ này quá giống Heiji khi còn bé ngoại trừ làn da của Heiji đen hơn conan một chút mà thôi.

Ran , Kazuha và Yue trò chuyện tới khuya mới về phòng nghỉ ngơi. Trong khoảng thời gian đó , Conan ở trong phòng Yue chạy lung tung khắp nơi hiếu kỳ tò mò quan sát mọi ngóc ngách thực chất là đang tìm ra sơ hở của Yue. Khi bọn họ rời khỏi phòng, Yue chỉ nhìn lướt qua số bình hoa mà Conan vừa xê dịch , sau đó liếc nhìn ra cửa phòng chưa đóng vừa đúng lúc nhận thấy ánh mắt tìm tòi của Conan ; Yue nhàn nhạt mỉm cười , đôi mắt xanh chợt loé mà qua một tia quỷ dị khiến cho Conan giật mình , lông tơ dựng thẳng.

Thật là thú vị a~ Linh hồn tử thần cường đại trong thân xác bé con. Thế giới này thật là huyễn hoặc.

Conan nhíu mày nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, bàn tay nhỏ khẽ nắm lại vụиɠ ŧяộʍ lau đi mồ hôi lạnh. Cậu không cảm nhận sai. Cái cảm giác lạ lùng áp bách ấy chỉ xuất hiện khi cậu cảm thấy nguy hiểm cận kề. Trái tim đập loạn trong l*иg ngực bất chấp sự kiềm hãm của lý trí nhắc nhở cậu một điều : Có nguy hiểm. Conan cắn chặt môi , cậu sẽ không thừa nhận bản thân mình sợ hãi , sợ hãi đôi mắt đó. Còn ánh sáng xanh quỷ dị kia là chuyện gì xảy ra? Conan hung hăng nắm chặt tay , xem ra cậu nhất định phải nói chuyện nghiêm túc với Hattori Heiji rồi.

"Conan ....Conan. Em làm sao vậy? Xem này mồ hôi nhễ nhại . Nóng lắm sao?"

Ran lo lắng , một bên không ngừng dùng khăn tay lau mồ hôi cho cậu, một bên không ngừng hỏi han. Kazuha cổ quái liếc nhìn Conan người đầm đìa mô hôi khó hiểu

"Nói thế nào thì thời tiết tháng này không quá nóng mà , đổ mồ hôi nhiều tới mức này.... Cũng may là cậu nhóc vẫn ở đấy. Nếu chuyển tới chắc mùa hè không dám ra khỏi nhà tắm mất."

Conan vội vàng xua tay cười gượng hoàn toàn coi như không nghe thấy lời châm chọc cổ quái của Kazuha

" Em không sao chị Ran. Chắc tại do phòng chị Akari kín quá đó thôi."

Ran không cho là đúng cổ quái nhìn sang Kazuha

"Trong phòng Akari có cảm giác rất dễ chịu mà ? Còn có hương hoa thoang thoảng đâu có bức bối đâu dù quả thực là kín. Có lẽ Akari sợ lạnh thôi."

Kazuha gật đầu , trong phòng Yue ngoại trừ có tủ đồ thì mọi nơi đều đặt bình hoa lớn nhỏ cũng đủ thấy Yue yêu thích hoa tươi tới mức nào. Cửa sổ đóng kín không hề có gió lùa nhưng trong phòng dường như không có cảm giác bức bối khó chịu lại ngoài ý muốn thanh lương, cảm giác rất dễ chịu. Bài trí trong phòng lấy sắc xanh làm chủ đạo khiến cho lòng người khoan khoái ; nghĩ thế nào cũng không bức bối tới mức mồ hôi ướt đẫm lưng áo như vậy chứ?

Về điểm này thì Conan cũng lấy làm lạ. Khi cậu bước chân vào phòng cũng có cảm thấy mùi hoa dịu nhẹ ập tới khiến cho tâm trạng nặng nề của cậu vơi đi phân nửa. Cậu đã tìm quanh căn phòng đó một vòng, ngoại trù hoa tươi thì chẳng còn gì khả nghi. Số lượng hoa quá nhiều , hơn nữa trong điều kiện không có khí trời, không có ánh nắng Thiên nhiên mà trông chúng không hề ủ rũ thiếu sức sống trái lại giống như còn tràn ngập sinh cơ. Điều này thực kỳ quái.
« Chương TrướcChương Tiếp »