Sáng hôm sau, Chihiro bị ánh nắng bên ngoài làm cho tỉnh giấc. Cô mắt nhắm mắt mở xuống giường liền bắt gặp anh trai yêu quý của mình đang ngồi trên bàn làm việc. Quên luôn việc vệ sinh cá nhân, cô lon ton chạy lại gần:
"Anh hai, anh đang làm gì vậy?"
Không hề cảm thấy phiền hà khi bị cắt đứt công việc, Hariken điềm tĩnh gập lại máy tính, yêu thương xoa đầu cô:
"Chỉ là chút chuyện trong công ty mà thôi, không có gì quan trọng cả. Hôm nay em dậy sớm thật, tôi nghĩ em sẽ dậy muộn hơn cơ, khoảng 11 rưỡi chẳng hạn."
"Ách...." Mặt cô hơi cứng lại. Lời này, lời này rất đả thương người a!
"Được rồi, em đi làm vệ sinh cá nhân đi, sau đó chúng ta sẽ đi ăn chút gì đó."
"Em còn muốn mua sắm."
Chihiro không quên kì kèo mè nheo.
"Được."
"Phải là trung tâm lớn nhất nữa."
"Ừ, đơn giản thôi."
"Anh nhớ đó!"
Cô nói xong mới miễn cưỡng hài lòng đi vào phòng tắm. Ánh mắt Hariken sâu thẳm nhìn cô hoàn toàn khuất bóng, lập tức lật màn hình máy tính lên.
Ngón tay thon dài gõ từng nhịp đều đều trên mặt bàn tạo ra sự gay go áp lực. Tiếng chậc lưỡi phát ra qua kẽ răng, âm thanh lạnh lùng mà trầm thấp.
Trong màn hình, hình ảnh một người đàn ông tóc màu ngà với đôi mắt sắc lạnh đang đứng cùng với một người đàn ông khác cao to hơn. Bọn họ khoác trên mình bộ quần áo đen thần bí, tạo cho người khác một cảm giác tà ác. Nếu Chihiro ở đây, cô sẽ nhận ra ngay hai người này chính là Gin và Vodka. Và một người thiếu niên khác nữa dưới đáy trang, người thiếu niên tưởng chừng đã mất tích cách đây không lâu-Kudo Shinichi.
"I seem found your secret, Kuro."
Chút bí mật đó của mày....đã bị tao phát hiện rồi đấy, Kuro. Mày dùng thủ đoạn hèn hạ để gϊếŧ chết những con ruồi bẩn thỉu xung quanh bảo bối của tao rồi lại thấy tư thái đường hoàng ngạo nghễ xuất hiện trước mặt em ấy. Không thể không nói mày hành động tốt lắm nhưng...sẽ chấm hết ở đây.
"Stay away from my sister, rubbish...."
"Anh hai, chúng ta đi thôi!"
Nghe tiếng của cô, hắn điều chỉnh lại cảm xúc rồi mỉm cười, nụ cười ấm áp mà xinh đẹp:
"Yes, my little sister."
....
11:30 am
Nhà hàng Maiden Lane
"Oa, trông nơi này cổ kính thật."
"Hm?" Hariken xoa xoa đầu cô, cười giải thích:"Đây là một trong những nhà hàng khá lâu đời ở London. Em có thể thoải mái thưởng thức."
Chữ " thưởng thức" dường như bị hắn cố tình nhấn mạnh, Chihiro ngượng ngùng gãi gãi má:"Đừng chê em ăn hết tiền của anh là được."
"Nếu hết thì sao? Nơi này một ly nước cũng lên tới 50$ đấy."
"Cái gì?! Đắt như vậy!"
Cô không kiềm chế được kinh hô, sau khi thấy bản thân đã quá thu hút ánh nhìn bèn kéo thấp tai hắn xuống, thì thào:
"Hay mình đi quán khác đi? Đi chỗ nào rẻ rẻ thôi... Khoảng tầm 10$ một xuất cơm..."
"Phốc!"
Hắn bật cười, cảm giác như muốn nổ phổi. Cô thể thể không cần ngây ngô như vậy nữa được hay không? Lẽ nào cô đã quên mất nhà bọn họ là tập đoàn rất có chỗ đứng trên thế giới sao? Sao hắn lại có cảm giác bọn họ là những người nghèo khổ không thể ăn nổi một bữa ăn sang trọng như thế này? 10$? Bắt bảo bối của hắn ăn cái thứ thức ăn rác rưởi ấy? Thật sự là chuyện cười thiên hạ.
"Em yên tâm, tôi chỉ trêu đùa em thôi. Tôi đủ sức nuôi em mà."
"Anh hai, anh đi làm thủ tục đi, em lên trước!"
Biết được bản thân bị trêu, sắc mặt cô đỏ lên, nghiêm mặt đi lên phía trước, cúi gằm mặt xuống.
"Hey, what are you doing!"
(Này, con nhỏ kia xem mày đã làm gì này!")
Bởi vì không dám ngẩng đầu quá cao nên khi đi vào góc khuất, cô không may đυ.ng phải một thiếu nữ hơn mình khoảng một hai tuổi.
Cô ta có mái tóc vàng óng ả và đôi mắt xanh bao la, vẻ bề ngoài tỉ mỉ xinh đẹp. Lúc này, cô ta đang phẫn nộ nhìn cô, sắc mặt tái mét.
"I, I"m sorry..."
Khá bất ngờ, cô hơi lắp bắp xin lỗi rồi muốn tránh ra đi phần còn lại của hành lang. Nhưng có lẽ người cô đυ.ng phải là một người khó tính. Cô ta xem cách ăn mặc của Chihiro liền đoán là một kẻ nhà nghèo kiết xác, vì thế không chút do dự dựt tóc của cô một cách bạo lực.
"A!"
Cô hét lên một tiếng đau đớn, đôi mắt đen vì đau mà phủ đầy hơi nước, càng tăng thêm vẻ điềm đạm đáng yêu. Victoria Andesxen thấy thế thì cảm thấy ghen tỵ vì cô đẹp hơn ả nhiều lắm. Bởi vậy bàn tay càng thêm dùng sức. Sau đó không báo trước tát một cái thật mạnh trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia.
"Bốp!"
"Con nhỏ khốn khϊếp, đυ.ng vào tao rồi xin lỗi là xong sao chứ!"
"Tôi...tôi đã xin lỗi rồi mà!"
Chihiro hơi uất ức nói, đôi mắt đen quật cường nhìn đứa con gái điêu ngoa kia, môi răng cắn chặt.
"Mày còn dám nói! Liếʍ giày cho tao, tao sẽ tha cho mày."
"Cô bé, quá đáng là không tốt đâu."
Đột nhiên, từ góc khuất của hành lang xuất hiện một người phụ nữ tóc vàng đội mũ mặc quần áo đen xuất hiện. Thân hình rực lửa của bà ta khiến người khác không thể dời mắt, âm thanh lành lạnh như thế, nghe như miệt thị, lại cũng nghe như bình thản.
Bàn tay không báo hiệu trước đánh xuống bàn tay còn đang nắm tóc của Chihiro khiến cô ả đau điếng vội vã thả tay ra, bà ta cười, có lẽ là cười mỉa:
"Oh, i"m sorry..."
"You!"
"Don"t make me angry, girl."
Bà ta trầm giọng nói, đôi mắt xanh dương đằng sau chiếc mũ đen sắc lạnh một cách khó hiểu. Bà ta còn đang định nói gì, nhưng cuối cùng vẫn cười, nói:
"Goodbye, little angel..."
"Who, who are you?"
Chihiro vội vã hỏi, người này cho cô một cảm giác rất quen thuộc.
"Hm?" Bà ta hơi nghiêng đầu, giống như cảm nhận được cái gì thần bí đặt ngón tay lên môi:
"A serect makes woman woman."
Trong lúc cô còn đang ngây ra, người kia đã bước đi. Khi đi qua người đàn ông trẻ tuổi với nụ cười giả tạo kia, bà ta như lơ đãng nói:
"She is in danger."
Đôi mắt của Hariken hơi trợn to, sau đó lập tức chạy lại. Thấy Victoria lại vươn tay đánh Chihiro, hắn hét lên một cách bất bình tĩnh, đôi mắt hằn lên vệt sát khí vô hình:
"Stop now!"