Chương 24

Editor: Hàn Tử Quân

Hôm nay Trần Lâm Tĩnh với Tống Hải Bình đều có xã giao, không có cách nào chăm sóc Dung Đình, lúc Tống Viên cầm bánh kem về đến nhà, Dung Đình đang luyện chữ.

Mùa đông trời tối tương đối sớm, 5 giờ rưỡi cô tan tầm, chờ đến lúc về đến nhà thì trời đã tối đen. Cha mẹ biết công việc cô bận rộn, nếu về đến nhà còn phải làm cơm thì quá vất vả, nên mời một dì giúp việc đến, dì giúp việc không ở trong nhà, bình thường phụ trách quét dọn vệ sinh với nấu cơm, lúc này dì giúp việc đã đi rồi, đồ ăn trên bàn vẫn còn nóng.

Dung Đình chờ cô về cùng nhau ăn cơm.

Trên bàn cơm là hai món mặn một chay một canh, lúc ăn cơm, Dung Đình vẫn luôn nhìn dâu tây mê người trên bánh kem.

“Ăn cơm trước.” Tống Viên nhắc nhở cậu: “Ăn cơm xong rồi con ăn bánh kém cũng chưa muộn, ăn không hết thì bỏ tủ lạnh mai lại ăn tiếp.”

Dung Đình vâng một tiếng.

Mỗi ngày Tống Viên đều sẽ kể cho Dung Đình một vài chuyện mà mình trải qua, hôm nay cũng không ngoại lệ, theo thường lệ phàn nàn về mấy người khách hàng khó tính hôm nay, sau đó cô nhớ tới người đàn ông gặp ở tiệm bánh kem, nói: “Hôm nay lúc mẹ đi mua bánh kem, đυ.ng phải một người đàn ông, cực soái, nhưng mà mẹ cảm thấy cũng không phải là hắn quá đẹp trai, mà là khí chất của anh ấy rất mạnh mẽ, cảm giác không phải là người bình thường.”

Dung Đình nghe xong lời này lại có chút không vui.

Trước kia cậu không biết soái nghĩa là gì, không soái nghĩa là gì, nhờ có khoảng thời gian này, cuối cùng cậu cũng đã biết.

Cậu có lòng riêng, luôn cảm thấy mẫu hậu khen một nam nhân khác anh tuấn là không đúng.

Tống Viên còn đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, khoảng thời gian cô cũng từng nhìn thấy người trẻ tuổi nhuộm tóc bạc trên đường, lúc ấy liền nghĩ tới hoàng đế bệ hạ trong lời của Cô Cô.

Năm nay hình như rất thịnh hành việc nhuộm tóc, trên đường cô đã gặp vài người tóc bạc, lần đầu tiên nhìn đến còn có thể nghĩ tới hoàng đế bệ hạ, nhưng nhìn nhiều thêm vài lần thì cũng không nghĩ đến nữa.

“Tiệm bánh mì này ở gần tiểu khu của chúng ta, chẳng lẽ anh ấy cũng ở gần đây sao?” Tống Viên thuộc nhóm người nhan khống, cũng không phải cô thích người đàn ông vừa rồi, mà chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi: “Nhưng mà nếu thật sự ở gần đây, sao mẹ lại chưa thấy qua được nhỉ?”

Dung Đình không thể nhịn được nữa, buông thìa, nghiêm túc nói với Tống Viên: “Mẫu hậu, lúc ăn lúc ngủ không nói chuyện.”

Quy tắc lúc ăn và ngủ không nói chuyện này, trên cơ bản là không cần thiết.

Tống Viên ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lúc này mới nhận thấy cảm xúc của cậu không đúng lắm: “Làm sao vậy, sao trông con có vẻ không vui lắm vậy.”

Rõ ràng lúc cô trở về cậu bé vẫn còn rất vui vẻ.

Tống Viên suy nghĩ một chút, liền biết là chuyện gì xảy ra, hỏi dò: “Mẹ khen người khác đẹp con không vui sao? Con đứa nhỏ này sao cái gì cũng ăn dấm vậy, vậy sau này mỗi ngày mẹ đều sẽ khen con đẹp trai nhé.”

Dung Đình hừ một tiếng: “Cô không phải người lòng dạ hẹp hòi, nhưng mẫu hậu thân là nhất quốc chi mẫu, đã có nhi tử cùng phu quân, thế nhưng lại khen nam tử khác như thế, thật sự là… Hừ.”

Kỳ thật Dung Đình cũng không khác những đứa trẻ khác nhiều lắm, trong lòng người thích nhất là mẹ, người thứ hai là cha, tuy rằng cậu không biết giữa cha mẹ xảy ra chuyện gì, nhưng ở trong lòng cậu, cha và mẹ mãi mãi là một đôi.

Tống Viên nghe xong lời này lại có chút không thích ứng, cô buông đũa xuống: “Con trai của mẹ thì mẹ thừa nhận, nhưng phu quân của mẹ thì không.”

“Không có phụ hoàng, thì sẽ không có cô.” Lúc này Dung Đình vẫn nghiêng về kẻ yếu là phụ hoàng nhà mình.

“Trước không nói tới hôn ước ở cổ đại không có giá trị khi đến hiện tại. Hiện tại cho dù phụ hoàng của con có đứng trước mặt mẹ thì mẹ cũng không biết hắn là ai.” Tống Viên cũng rất nghiêm túc: “Nếu không, con coi như mẹ với phụ hoàng của con ly hôn rồi đi.”

Dung Đình nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt “Chuyện này cũng có thể sao?” Biểu cảm, “Mẫu hậu, nói cẩn thận!”

“Cổ đại hẳn là cũng có thể ly hôn đúng không, dù sao phụ hoàng con còn hậu cung 3000 giai lệ, không có mẹ nói không chừng hắn càng vui vẻ hơn, con cũng nói rồi mà, phụ hoàng con lòng dạ rộng lớn, hẳn là hắn sẽ không để ý mẹ đơn phương tuyên bố ly hôn với hắn đúng không?” Tống Viên càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình đúng: “Cô Cô, mẹ biết hiện tại con khó có thể chấp nhận chuyện cha và mẹ tách ra, nhưng con phải học cách chấp nhận, con nhìn mẹ xem, lúc cha với mẹ của mẹ ly hôn mẹ cũng không lớn hơn con là mấy, không phải mẹ cũng chấp nhận rồi sao.”

“Mẹ, mẹ cưỡng từ đoạt lí!”

“Sao lại gọi là cưỡng từ đoạt lý được? Rõ ràng là nói có sách mách có chứng, Cô Cô con phải công bằng một chút nha, con ngẫm lại xem, ngoài mẹ ra thì phụ hoàng con còn có nhiều phi tần khác nữa đúng không, không phải cũng chấp nhận rồi đấy sao?”

Dung Đình sửng sốt: “Cái đó không giống nhau.”

Tống Viên liếc cậu: “Sao lại không giống nhau, hả, vì đàn ông tam thê tứ thϊếp liền rất bình thường hả, Cô Cô tư tưởng này của con rất nguy hiểm, mẹ sợ sau này con không tìm được bạn gái mất thôi.”

Dung Đình biết chính mình nói không lại mẫu hậu.

Hơn nữa hiện tại cậu mơ hồ có dấu hiệu bị tẩy não thành công rồi, thế nhưng thật sự bắt đầu tự hỏi nam tử tam thê tứ thϊếp có phải thật sự rất quá đáng hay không.

“Phụ hoàng cũng không bước vào hậu cung.” Dung Đình vẫn rất kiêu ngạo, cho dù trong lòng nghĩ như thế nào, thì ngoài miệng vẫn rất quật cường.

“Mẹ cũng chỉ thích nhìn trai đẹp thôi, cái gì cũng chưa làm mà.”

Dung Đình có chút tuyệt vọng, cuối cùng mặc kệ tất cả nói: “Thôi, chuyện này cũng không liên quan tới Cô!”

Tống Viên vừa lòng: “Vậy thật tốt quá, đến đây đi điện hạ, chúng ta ăn bánh kem ~”

Đêm khuya, Dung Hành ngồi trên ghế sô pha, trên bàn sách là một xấp tư liệu.

Hắn lật xem những tư liệu này, trong tư liệu có một phần báo cáo xét nghiệm ADN, của Tống Viên và Dung Đình.

Nghĩ đến ánh mắt xa lạ của cô khi nhìn thấy hắn hôm nay, đôi mắt Dung Hành thâm trầm.

Hắn nghĩ tới ngàn vạn loại khả năng, nhưng chỉ duy nhất không nghĩ tới chuyện nàng quên mất hắn.

***

Buổi sáng Tống Viên đều sẽ lái xe đi làm, cô biết thời gian mình lái xe không dài, cho nên mỗi lần đi trên đường đều nghiêm túc tuân thủ quy định, không chút nào khoa trương mà nói, cô đã lấy bằng lái xe được hai năm mà số lần va chạm cực kì ít.

Hôm nay cô lái xe trên đường đi làm giống như mọi ngày, đoạn đường này khá tắc, còn đυ.ng phải một cái xe chen lên chạy trước, cô phanh không kịp lỡ đâm phải đuôi xe người ta.

Thật ra thì tình huống chen lên trước này khá thường gặp, nhưng vì đoạn đường này khá tắc, trên cơ bản cũng sẽ không có tài xế vượt lên, trước kia thì cô vẫn tránh được nhưng lần này đối phương chen lên quá đột ngột, cô chưa kịp phản ứng nên mới đυ.ng phải.

Tống Viên cảm thấy hơi có lỗi, con đường đã tắc lại càng tắc thêm, mọi người đều vội vã muốn đi làm.

Cô nhanh chóng xuống xe, chỉ nghĩ xử lý thật nhanh để nhường đường cho mọi người đi làm.

Nào biết người lái xe phía trước là phụ nữ, vừa nhìn thấy Tống Viên thì mắng một tràng dài: “Cô lái xe kiểu gì vậy? Cô có biết lái xe không đấy! Không biết lái xe thì lái lên đường làm gì!”

Tống Viên bị mắng đến sững sờ.

Thật sự là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đã sai rành rành ra rồi mà còn mắng người như mình đúng vậy.

Ai cũng biết, tình huống giống như vừa rồi muốn vượt lên trước kết quả bị xe sau tông vào đuôi xe sẽ bị cảnh sát giao thông phán hoàn toàn trách nhiệm.

Người phụ nữ kia thấy Tống Viên không nói lời nào, nhìn thấy đuôi xe mình bẹp dúm lại thì càng tức giận: “Thật đúng là đen đủi, cô có biết xe này của tôi đắt như thế nào không, một mình nó có thể đổi được ba bốn chiếc xe rách nát của cô ấy, nếu cô không biết lái xe thì cứ ngồi tàu điện ngầm công cộng đi, cô còn cố tình lái xe ra đường thế này không phải hại người thì là cái gì?”

Tống Viên biết đây không phải là một người biết nói đạo lý, cô cũng lười nói chuyện với đối phương nên cầm di động báo lên báo cho cảnh sát.

Chiếc xe kia người phụ nữ này là tài xế, lúc này một người đàn ông trẻ tuổi cũng xuống xe theo, vốn đang có vẻ mặt không kiên nhẫn, cho đến khi nhìn thấy Tống Viên, đầu tiên là sửng sốt ngay sau đó chạy tới chỗ Tống Viên cười nói: “Tiểu thư, thực xin lỗi, là trách nhiệm của chúng tôi, như vậy đi, cũng không cần gọi cảnh sát lại đây, chúng ta giải quyết riêng giải quyết riêng, cô muốn chúng tôi bồi thường bao nhiêu tiền cũng được.”

Tống Viên lui về phía sau một bước, mày càng nhăn lại hơn, người phụ nữ kia không nói lí lẽ, có lẽ người đàn ông này cũng chẳng tốt lành gì, lúc nói chuyện ánh mắt với ngữ điệu đều rất giả tạo.

“Phiền toái nhường một chút.” Tống Viên đã gọi cho cảnh sát giao thông, cô không muốn giải quyết riêng với hai người kia, có cảm giác nếu làm vậy sẽ khiến mình chọc phải phiền toái không cần thiết, vẫn nên gọi cảnh sát đến đây đi.

Người phụ nữ thấy đức hạnh của bạn trai mình thì càng tức giận.

Bạn trai của cô ta cũng được xem như là phú nhị đại ở khu vực này, ỷ vào trong nhà có chút tiền nên rất lăng nhăng, cô ta cũng vừa đoạt người người này từ trong tay bạn thân.

Hiện tại nhìn bạn trai có hứng thú lại ân cần với Tống Viên thì tức giận muốn chết, tính tình cô ta không tốt lắm, lúc này cũng lười che giấu: “Giải quyết riêng cái gì chứ, loại người như cô tôi nhìn thấy nhiều rồi, nhìn thấy siêu xe liền muốn theo đuôi, hẳn là muốn nhân cơ hội này lưu số điện thoại đi.”

Tống Viên đưa lưng về phía họ gọi điện thoại.

“Rõ ràng chính cô muốn chen lên trên, tôi đã bảo cô là không cần thế mà cô một hai phải làm, làm người có chút đạo đức đi, hơn nữa đây là xe của tôi” Người đàn ông trẻ tuổi không kiên nhẫn nói: “Cô còn ở đây nói mấy lời vô dụng làm gì.”

“Trần Hạo anh có ý gì! Vừa rồi chính anh là người giục tôi xuống xe giải quyết chuyện này, vừa rồi ở trên xe anh còn mắng người ta ngu ngốc thì sao? Anh vừa thấy người ta trẻ trung xinh đẹp đã thay đổi thái độ thì hay ho lắm à!”

Người phụ nữ càng nói càng tức giận, cô ta còn thấy rất uất ức, nhìn thấy bạn trai còn nhìn chằm chằm vào Tống Viên thì tức khắc không nhịn được nữa xông lên muốn tát bạn trai.

Người đàn ông trẻ tuổi vừa trốn tránh vừa mắng, Tống Viên xoay người lại, liền nhìn thấy bàn tay người phụ nữ đang chào đón mặt mình.

Tống Viên hoàn toàn là bị vạ lây, lúc này người phụ nữ vẫn có thể dừng tay lại, nhưng cô ta không muốn dừng lại, đâm lao đành phải theo lao, đang định đυ.c nước béo cò đánh luôn Tống Viên, sau đó nói xin lỗi kêu lỡ tay là được.

Đột nhiên, một bàn tay bắt được bàn tay của người phụ nữ.

Còn chủ nhân của bàn tay thì che trước người Tống Viên.

Dung Hành mặt không biểu cảm nhìn người phụ nữ.

Người phụ nữ kia chột dạ, nhưng cô ta vẫn luôn kiêu căng, lúc này muốn mắng người để che dấu sự chột dạ của bản thân, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Dung Hành thì hoảng sợ.

Không biết có phải ảo giác hay không, mà cô ta cảm thấy người đàn ông trước mắt này đang rất muốn gϊếŧ mình…

Dung Hành sinh ra ở đế vương, thiên tử không giận tự uy, huống chi người phụ nữ trước mắt này lại nhục mạ thê tử hắn, thậm chí còn muốn động thủ, còn may đây là hiện đại, nếu là ở cổ đại, người này đã sớm thấy máu tại chỗ.

Tống Viên cũng ngây người, lúc này mới phát hiện người giúp cô là soái ca tóc bạc gặp ở tiệm bánh.