Editor: Hàn Tử Quân
Từ sau khi cha mẹ lần lượt biết đến sự tồn tại của Dung Đình, thì tảng đá lớn trong lòng Tống Viên cũng rơi xuống.
Cô mất đi một đoạn ký ức, muốn chấp nhận chuyện mình đã từng sinh một đứa con trong quá khứ, đứa nhỏ này lại xuất hiện trước mặt cô, kỳ thật rất khó, cô cũng không lạc quan bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, trong lòng cô cũng sợ hãi, không biết nên đối mặt như thế nào, cũng không biết con đường tương lai nên đi như thế nào. Chẳng qua, cô thấp thỏm lo âu trong lòng, đều không thể biểu hiện ở trước mặt Dung Đình, cậu còn quá nhỏ, cũng quá mẫn cảm.
Hiện tại cha mẹ đều đã biết, cũng đều tỏ vẻ sẽ giúp cô, sẽ đứng bên cạnh cô ủng hộ cô, cuối cùng cô mới thật sự lạc quan lên.
Tuy rằng Trần Lâm Tĩnh với Tống Hải Bình đã sớm trở thành kẻ thù từ trước khi ly hôn, mấy năm nay cũng đều là vì nể mặt con gái, nên mới không có xảy ra những mâu thuẫn quá khó coi, nhưng hai người đều là những người đã lăn lê bò trườn trên thương trường nhiều năm, không đến mức không phân rõ nặng nhẹ, hai người từng người đều phân công công việc chính xác, Trần Lâm Tĩnh có quan hệ rộng, thì giải quyết chuyện hộ khẩu, Tống Hải Bình có nhiều bạn bè nên giải quyết chuyện đi nhà trẻ.
Về chuyện đi học của Dung Đình, bọn họ cũng thảo luận rất hăng say, sau khi Dung Đình biết nhà trẻ học như thế nào thì mãnh liệt yêu cầu trực tiếp đi đọc tiểu học, Tống Hải Bình cũng nghĩ như vậy.
Nhưng Trần Lâm Tĩnh với Tống Viên thì cân nhắc cẩn thận chu toàn hơn một chút, định để Dung Đình trước tiên đi nhà trẻ thích ứng một học kỳ, chờ đến khi thích ứng thì đến tháng 9 lại đi học tiểu học cũng không muộn.
Chính cái gọi là trứng chọi đá, cuối cùng vẫn là lấy ý kiến của Trần Lâm Tĩnh với Tống Viên làm chủ.
Nghĩ đến hiện tại thời tiết tương đối lạnh, cũng đã khai giảng được một thời gian rồi, cho nên người một nhà quyết định chờ nghỉ đông qua khai giảng lại đưa Dung Đình đi học, nhưng thật ra Dung Đình vô cùng chăm chỉ, mỗi ngày đều chuyên tâm đọc sách luyện chữ, cậu thích nhất là truyện binh pháp Tôn Tử với thơ nhà Đường nhà Tống, mỗi khi đọc thơ, cậu đều rất thích.
Ban ngày Tống Viên phải đi làm, Trần Lâm Tĩnh với Tống Hải Bình liền phân công, mỗi người sẽ chăm sóc cậu một tuần, luân phiên nhau.
Tống Hải Bình cũng ngầm hỏi Dung Đình, là thích bà ngoại nhiều hơn hay thích ông ngoại nhiều hơn.
Dung Đình rất khó xử, nhưng vẫn ăn ngay nói thật, cậu tương đối thích ông ngoại nhiều hơn một chút.
Tuy rằng bà ngoại đối với cậu cũng rất tốt, nhưng trước sau cậu vẫn cảm thấy nam nữ khác biệt, không muốn quá mức thân cận.
Sau khi Tống Hải Bình nghe xong lời này thì vô cùng vui vẻ, lại hào phóng mua cho Dung Đình rất nhiều đồ ăn vặt. Đương nhiên đồ ăn vặt cũng là một phương diện, Trần Lâm Tĩnh cảm thấy con nít không thể ăn quá nhiều đồ ăn vặt, ăn nhiều thì sẽ kén ăn, hơn nữa đồ ăn vặt cũng không tốt cho sức khoẻ, Dung Đình cũng có chút sợ bà, bình thường cũng không dám nói ra yêu cầu gì, cho nên lúc Dung Đình đi theo Trần Lâm Tĩnh, trừ bỏ một ngày ăn ba bữa cơm, thì cũng chỉ có thể uống sữa bò ăn trái cây. Còn Yakult à? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Trần Lâm Tĩnh không chỉ một lần phàn nàn với Tống Viên về chuyện này: “Người cha kia của con, thật sự không thích hợp chăm trẻ con, may là năm đó con được phán cho mẹ, nếu không con mà đi theo ông ấy, thì mẹ thật sự không yên tâm được, nuông chiều con trẻ không có điểm dừng, cũng mặc kệ là tốt hay không tốt cho con trẻ.”
Những ngày như vậy vẫn trôi qua dần, cũng coi như là tương đối bình yên.
Dung Đình cũng càng ngày càng thích ứng với thời đại này, cậu đã học được cách chơi Ipad cách xem TV, chỉ là cậu cũng là một đứa trẻ có tính kỷ luật rất cao, cho dù tò mò muốn xem, nhưng thời gian xem mỗi ngày cũng không vượt quá nửa giờ. Phần lớn thời gian cậu đều đọc sách, tìm hiểu tất cả về thời đại này.
Chỉ chớp mắt, đã sắp đến lễ Giáng Sinh, cách thời gian lễ Giáng Sinh còn có hơn nửa tháng, không ít thương gia đã treo đồ trang trí Giáng Sinh lên, rất có không khí.
Lúc Tống Viên đi làm cũng treo chim cánh cụt, vừa mới pha một ly ca cao nóng, thì thấy có tin nhắn được gửi tới.
Cô trố mắt nhìn một lát.
Quý Quân Bồi: “Viên Viên, Nguyên Đán anh trở về từ nước ngoài, có mang vài món quà nhỏ cho em, đến lúc đó rảnh thì ăn cơm tụ tập một bữa.”
Từ nhỏ đến lớn Tống Viên cũng không thiếu người theo đuổi, ngoại trừ đối tượng yêu sớm năm đó ra, thì 22 năm cuộc đời của cô, người có quan hệ tốt nhất chính là Quý Quân Bồi.
Quý Quân Bồi là đàn anh hồi học đại học của cô, ở trong trường rất được hoan nghênh, quan hệ với người khác rất tốt, thành tích học tập cũng tốt, ngoại hình càng không thể chê, nghe nói lúc thi đại học còn là thủ khoa của khối khoa học tự nhiên, được đàn em bọn cô gọi là học thần.
Tống Viên chưa bao giờ là học bá, lúc học cao trung cha mẹ cô đã mời rất nhiều gia sư giỏi tới dạy cô, cô cũng đâm đầu chăm chỉ khổ luyện học tập, khó khăn lắm mới thi đậu được đại học, nói đến cũng thật may mắn, cô chỉ cần thiếu nửa điểm nữa là trượt. Người như cô trên cơ bản là chả có điểm nào giao nhau với học thần cả, vẫn là có một hồi, kì nghỉ đông cô phải về nhà ông bà ở một thời gian, mà cha mẹ cô bận không đón cô được, nên kêu cô bắt xe đến nhà ga, nào biết, Quý Quân Bồi cũng bắt xe, địa điểm cũng là ga tàu hỏa.
Cô có cảm giác là Quý Quân Bồi có hảo cảm với cô, vốn dĩ đó có thể xem là một hướng đi phát triển thành một đoạn tình cảm vườn trường, nhưng Quý Quân Bồi cách cô quá xa, một chút tia lửa cũng chưa kịp có, thì Quý Quân Bồi đã thi đậu trường học danh giá nước ngoài còn giành được học bổng…… Yêu xa ở trong nước cũng đã không có mấy cặp đôi tu thành chính quả, huống chi là yêu khác đất nước, mấy năm nay bọn họ vẫn luôn duy trì liên lạc, nhưng mọi người đều không đâm thủng một tầng giấy mỏng mạnh kia.
Cô luôn cảm thấy loại trạng thái này có chút mập mờ, cô cũng có hảo cảm với Quý Quân Bồi, nhưng chút hảo cảm này không đủ để cô chủ động tỏ tình với anh ấy.
Quý Quân Bồi thì sao, cô suy đoán một chút, có lẽ anh ấy cũng suy nghĩ giống cô.
Nếu Dung Đình không xuất hiện ở đây, nếu cô không biết bản thân sinh một đứa con, như vậy dựa theo logic trong chuyện xưa thì, chờ Quý Quân Bồi về nước, nếu hai người đều có ý đó, thì bọn họ sẽ cùng nhau tạo nên một đoạn tình cảm.
“Cảm ơn đàn anh.” Tống Viên chỉ trả lời đơn giản như vậy.
Cô cũng không cảm thấy bản thân mình thích hợp yêu đương vào lúc này, cũng không cảm thấy Quý Quân Bồi sẽ chấp nhận Dung Đình.
Cứ như vậy đi.
Tuy rằng cô thông suốt tất cả mọi chuyện, nhưng vẫn có một chút cảm giác mất mác buồn bã.
Cô dần dần bắt đầu hiểu rõ, bản thân không còn có thể vô tư thoải mái thích một người như trước đây nữa, hiện tại cô có trách nhiệm rất lớn.
Sau khi tan tầm, Tống Viên lái xe về nhà, nhất thời lại thấy thèm ăn, liền dừng xe ở bên đường đi đến tiệm bánh mì.
Hôm nay tâm trạng không tốt lắm, muốn ăn chút đồ ngọt!
Tống Viên là khách quen của tiệm bánh mì này, nhân viên cửa hàng đều quen biết cô, nhìn thấy cô tới thì rất vui vẻ, còn mời cô một vài món mới trong cửa hàng.
“Cô Tống, hôm nay tôi đã có dự cảm là cô sẽ đến, cho nên để lại cho cô một miếng bánh mì sữa khoai tây, cô nếm thử xem.” Nhân viên cửa hàng là một cô gái trẻ chỉ khoảng hai mươi tuổi, vừa đáng yêu lại vừa nhiệt tình.
Tống Viên cầm lấy miếng bánh kia nếm thử một miếng, ánh mắt sáng lên, giơ ngón tay cái lên: “ Qủa nhiên là hương vị tôi thích, thật là ngon.”
Cô khom lưng, nhìn quầy triển lãm, chỉ cái bánh kem trang trí xinh đẹp trong quầy: “Làm phiền cô mang cái bánh kem dâu tây nhỏ kia ra đây, hai cái nha.”
Cái bánh kem này cũng không phải rất lớn, hai người ăn cũng vừa đẹp.
“Được.”
Trái cây Dung Đình thích ăn nhất chính là dâu tây.
Nhân viên cửa hàng giúp Tống Viên gói bánh kem lại, lại tặng cô một một hộp bánh cookie nhỏ tự làm: “Đây là sư phụ nướng cho tôi, gần đây tôi đang giảm béo, tặng cho cô đó.”
Giữa người với người vẫn luôn có một sợi giây kết nối, có một lần Tống Viên tới mua bánh mì, thấy sắc mặt nhân viên cửa hàng tái nhợt, liền quan tâm hỏi vài câu, phát hiện nhân viên cửa hàng đến ngày nên khó chịu, nhưng trong tiệm đang bận rộn không rời đi được, cũng chỉ có thể cố gắng chống đỡ. Sau khi Tống Viên cầm lấy bánh mì rời đi, lại ghé qua một tiệm thuốc, mua mấy viên thuốc giảm đau, lại mua cho cô ấy thêm một túi nước đường đỏ, lúc cô trở lại tiệm đưa cho nhân viên cửa hàng, cô gái nhỏ đáng yêu này cảm động đến hốc mắt hồng hồng.
“Cảm ơn nhé.” Tống Viên nhận lấy hộp bánh cookie kia, cô chớp chớp mắt: “Thật ra tôi cũng đang giảm béo.”
“Giảm béo mà chị còn ăn bánh kem.” Nhân viên cửa hàng cười cười: “Chị gầy như vậy, căn bản là không cần giảm béo.”
Nhân lúc trong tiệm không có khách, hai người lại nói chuyện phiếm một lúc, Tống Viên nghe thấy tiếng chuông kêu khi mở cửa, lúc này mới nhắc bánh kem hộp xoay người chuẩn bị rời đi.
Cô ngẩng đầu, lơ đãng nhìn người đối diện vừa đi vào.
Người đàn ông khoác một chiếc áo màu bụi bặm, dáng người đĩnh bạt mảnh khảnh, nhìn qua có vẻ cao trên một mét tám, khiến người ta kinh ngạc chính là tóc của anh.
Tóc của anh không dài, so với đầu đinh thì dài hơn một chút, có màu trắng rất đẹp.
Lớn lên thật sự rất tuấn tú, vô cùng đẹp trai. Rõ ràng mới chỉ nhìn một cái, đã có thể cảm nhận được khí chất mạnh mẽ, trầm ổn.
Nói tóm lại, Tống Viên lớn như vậy, cũng không phải chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp trai như thế này, chỉ là khí chất trên người anh là độc nhất vô nhị, mặc dù không biết anh là ai, nhưng toàn thân đều toả ra vẻ cao quý thế này, nhìn qua là biết người này không phú cũng quý.
Tống Viên là hội viên thâm niên của hiệp hội nhan khống, nên cô vừa nhìn thấy anh thì chân đã mềm.
Nhưng mà cô vẫn còn chút liêm sỉ, cho dù trong lòng gió rền sóng dữ thì mặt ngoài cô vẫn ra vẻ rất bình tĩnh, cô thu hồi tầm mắt, đi về phía cửa, đi ngang qua soái ca tóc bạc.
Hiện tại rất nhiều người trẻ tuổi đều thích nhuộm đầu bạc, cô từng có một người bạn từng nhuộm rồi, nghe nói nhuộm tóc bạc rất phức tác hơn nữa còn làm tổn thương chân tóc, trong quá trình nhuộm da đầu còn rất đau.
Đẩy cửa kính ra, một làn gió lạnh liền tấn công, Tống Viên bước nhanh đến chỗ đỗ xe.
Đồng tử Dung Hành co lại, sững sờ tại chỗ, anh đã nghĩ tới ngàn vạn tình huống khi gặp lại cô.
Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, trong ánh mắt cô không có tuyệt vọng, cũng không có thống khổ cùng đau lòng.
Giống như lần đầu hai người gặp nhau, hôm đó đúng là tiết trời ngày xuân, một tay cô cầm dù, mặc trên người bộ y phục màu trắng, đi xuyên qua rừng trúc bước tới, vẻ mặt tươi cười tràn đầy sức sống, hai ánh mắt tựa như sao trời, vừa sáng chói lại vừa thanh khiết.
Khi đó hắn giấu giếm thân phận cùng tên họ là bạn tốt của huynh trưởng cô, ngày đó hắn vừa ra khỏi cung liền thuận đường tới thăm bạn tốt, khi đang nói chuyện dưới mái hiên, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu liền thấy cô.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn thấy được sự kinh diễm từ trong ánh mắt của cô.
Trên thực tế, trong ấn tượng của hắn thì cô không giống nữ tử lắm, cô đi đến bên cạnh bạn tốt của hắn, cũng không tránh hắn, thậm chí còn tò mò đánh giá hắn.
Khi đó hắn cũng không nhạy bén, không phát hiện ánh mắt bạn tốt nhìn cô kia ẩn chứa vẻ yêu thích cùng nuông chiều: “Tử Hằng, đây chính là muội muội của ta mà trước đó đã từng nói với huynh.”
Cô được phu nhân tướng quân vô tình cứu giúp, phu nhân tướng quân đã từng rất đau đớn vì mất con gái, nghe bạn tốt nói, tướng quân với phu nhân xem cô như con gái mình, vô cùng yêu thích.
Lần đầu gặp mặt, lúc cô nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập kinh diễm, đôi mắc cô trong sáng, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu, đây là một nữ tử vô cùng hồn nhiên vô tư.
Khi hắn gặp cô, mặt ngoài thì ôn hòa nho nhã, nhưng trong lòng lại tính toán giá trị lợi dụng của cô.
Tướng quân ở trong quân đội có uy vọng cực cao, bạn tốt cũng là một người tài giỏi, hắn ở trong quân đội không có thân tín, mà vương triều hắn sắp tiếp cận thì nguy cơ tứ phía.
Hắn bày mưu lập kế, tất cả mọi chuyện đều nằm trong tính toán của hắn, hắn tính toán lấy tâm mọi người, chỉ có điều duy nhất không tính là tâm của mình.
“Quý ngài, ngài muốn mua cái gì? Hôm nay có hoạt động.” Nhân viên cửa hàng tươi cười nói.
Dung Hành phục hồi tinh thần lại, trên mặt xuất hiện vẻ mê mang hiếm thấy.
Chờ đến lúc phản ứng lại, hắn vội vàng lao ra ngoài cửa hàng, đến lúc ra bên ngoài lại không nhìn thấy nàng.