Chương 22

Editor: Hàn Tử Quân

Ngay từ đầu Tống Viên đã không dám hy vọng xa vời là mẹ cô sẽ nhanh chóng tiếp thu chuyện này.

Cha cô với mẹ cô không giống nhau. Từ nhỏ chính là như vậy, cha có thể cùng làm khùng làm điên với cô, hồi học đại học cha cô còn vì muốn gần gũi với cô hơn mà học chơi game, cùng cô chơi Vương Giả Vinh Diệu, cùng cô chơi ăn gà, chỉ cần không phải không phải chuyện gì quá đáng, thì chỉ cần cô muốn làm, thì cha cô đều tán thành hai tay hai chân.

Cha cô có một câu danh ngôn, là cha thì không thể đánh con gái không thể hung dữ với con gái, nếu không con gái sẽ không thể gần gũi với cha được.

Trước kia cô cũng từng hỏi cha cô, nếu cô là con trai thì sao, vậy có phải ông cũng sợ cô không thích ông không?

Cha cô nói, con trai mà không thích ông ấy thì cũng không sao.

Nói tóm lại, cha cô yêu thương nâng niu cô rất cẩn thận, gần như không hề có điểm mấu chốt nào.

Còn mẹ cô thì không như vậy, mẹ không có nhiều thời gian ở bên cô, nhưng mẹ vẫn là một người mẹ nghiêm khắc, cô cũng sợ mẹ mình.

Trước kia Tống Viên ở trong tình huống giương cung bạt kiếm như này đều lựa chọn ba phải.

Nhưng lần này không giống quá khứ, chuyện này bắt buộc phải nói rõ ràng, một nhà bọn họ bắt buộc phải đối mặt với Dung Đình từ trên trời giáng xuống.

Cô nhanh chóng trở lại phòng, lấy tờ kết quả xét nghiệm AND từ trong tủ đầu giường ra.

Trong phòng khách, Trần Lâm Tĩnh vẫn trợn mắt giận giữ nhìn Tống Hải Bình.

Bà không có khả năng dễ dàng tin tưởng mấy chuyện linh tinh như xuyên qua thời không, cổ xuyên kim mà Tống Viên nói, có mấy người có chỉ số thông minh cao lại tin tưởng chuyện hoang đường này chứ, bà chỉ có thể cho rằng Tống Hải Bình gây khó dễ từ giữa.

Tống Hải Bình vô cùng bất đắc dĩ tuyệt vọng: “Bà không có đầu óc à? Cái gì mà lót đường cho con riêng, trước không nói tôi căn bản không có con riêng, cho dù tôi có thì cũng sẽ không để nó ảnh hưởng xấu đến con gái, Trần Lâm Tĩnh bà động não một chút đi được không?”

Lúc này Trần Lâm Tĩnh còn có suy nghĩ ăn sống Tống Hải Bình chứ đừng nói là còn có tâm trạng nghe ông giải thích.

Còn may Tống Viên đi ra kịp thời, cầm bản kết quả xét nghiệm ADN bằng hai tay đưa ra: “Mẹ, mẹ xem cái này đi, con thật sự không lừa mẹ, cha cũng không lừa mẹ, Dung Đình thật sự là con trai của con.”

Nghe được câu nói sau, Trần Lâm Tĩnh càng tức giận không chịu được, nhưng nể mặt con gái, bà vẫn cầm bản kết quả xét nghiệm AND lên xem, sau khi xem xong, bà bình tĩnh nói với Tống Viên: “Viên Viên, con có biết con đang làm cái gì không, cho dù con với cha con có quan hệ tốt, nhưng loại chuyện này sao con có thể dây vào được? Bản xét nghiệm này, bỏ ra chút tiền là có thể làm được, Viên Viên, con biết mẹ không bao giờ chấp nhận được chuyện lừa dối mà.”

Tống Viên ngẩng đầu lên, đối diện với mẹ, trong ánh mắt không có chút né tránh nào: “Mẹ, mỗi một chuyện con nói đều là sự thật.”

Trần Lâm Tĩnh nhìn vào mắt con gái.

Hai mẹ con cũng không nói gì tiếp.

Tống Hải Bình thở dài một hơi ở trong lòng: “Trong nhà không có Yakult, vừa rồi Dung Đình vẫn luôn đòi uống, tủ lạnh cũng không còn trái cây, cha dẫn nó ra ngoài đi dạo một vòng. Hai người ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện đi.”

Ông dắt tay Dung Đình đi ra ngoài, đi tới cửa ông lại ngừng lại, quay đầu nói với Trần Lâm Tĩnh: “Trần Lâm Tĩnh, dù sao ở trong lòng bà tôi cũng là người như vậy rồi, tôi chỉ muốn nói với bà, trên thế giới này đối với tôi mà nói, không ai quan trọng bằng Viên Viên. Vẫn là câu nói đó, Viên Viên chưa làm sai cái gì cả, bà có tức giận thì cũng không được đánh con bé, con bé cũng không còn là trẻ con nữa rồi.”

Tống Hải Bình với Dung Đình đi ra khỏi phòng lại vào thang máy.

Ông cháu hai người trong khoảng thời gian ngắn cũng chỉ biết nhìn nhau không nói gì.

Vẫn là Dung Đình chủ động mở miệng phá vỡ trầm mặc, cậu lo lắng hỏi: “Bà ngoại sẽ đánh mẫu hậu sao?”

Tống Hải Bình cười cười: “Không đâu, giống như lời ông vừa nói lúc nãy, bà ngoại cháu vẫn rất thương Viên Viên, đừng nói là đánh, từ nhỏ đến lớn bà ấy cũng chưa từng hung dữ với Viên Viên.”

Dung Đình có chút không tin: “Nhưng vừa rồi cô quan sát, có vẻ mẫu hậu sợ bà ngoại.”

“Cháu không cảm thấy thoạt nhìn bà ngoại cháu rất nghiêm túc sao?” Tống Hải Bình cười nói: “Nói đúng ra, nhiều năm như vậy rất ít người khiến ông sợ, bà ấy coi như là một người.”

“Không ngờ ông ngoại lại sợ vợ.” Dung Đình vô cùng khϊếp sợ.

Sắc mặt Tống Hải Bình thay đổi: “Bà ấy đã không còn là vợ của ông nữa rồi.”

“Vì sao?”

“Chúng ta đã sớm ly hôn.” Tống Hải Bình biết hiện tại Dung Đình đang vô cùng tò mò, nhìn dáng vẻ là đang muốn hỏi cho bằng được, nhưng đề tài này thật sự rất nguy hiểm, ông cũng không nghĩ sẽ nói mấy chuyện lăng nhăng xấu xí trong quá khứ của mình trước mặt trẻ con, mất mặt là một chuyện, không muốn trở thành một tấm gương xấu là chuyện khác: “Được rồi, không nói cái này nữa, ngoại trừ Yakult cháu còn muốn ăn cái gì nữa, hôm nay chắc mẹ cháu cũng không có tâm tư đi quản cháu đâu, cháu có thể phóng túng một ngày.”

Quả nhiên lực chú ý Dung Đình bị dời đi.

Ông cháu hai người liền vui vẻ đi đến siêu thị gần nhà.

Chờ đến lúc hai người thu hoạch được không ít đồ từ siêu thị đi ra thì trời cũng đã sắp tối, hiện tại đã bước sang đầu mùa đông, trời tối tương đối sớm, Tống Hải Bình nắm tay Dung Đình nhanh chóng đi về phía tiểu khu, lần đi dạo siêu thị này thời gian cũng trôi quá nhanh, nháy mắt đã đi hơn một giờ.

Tống Hải Bình vốn dĩ cho rằng ít nhất Trần Lâm Tĩnh cũng phải mất một tuần mới có thể chấp nhận chuyện này, không nghĩ tới là, khi ông dắt tay Dung Đình đi vào nhà, vợ trước liền đi lên trước, bà ngồi xổm xuống, bình tĩnh nhìn Dung Đình, Dung Đình rất ít khi bị người quan sát chăm chú như vậy, nhưng cậu cũng không ngượng ngùng.

Trần Lâm Tĩnh nhìn Dung Đình, thật ra lần trước khi bà nhìn thấy bức ảnh mà em dâu gửi tới đã cảm thấy đứa nhỏ này rất giống Viên Viên khi còn nhỏ, cũng chính vì điều này, nên hôm nay bà liền nhận định chắc chắn Dung Đình là con trai của Tống Hải Bình. Hiện tại nghĩ lại, đều nói con trai giống mẹ, Dung Đình lớn lên thật sự rất giống Viên Viên.

“Cháu gọi là Dung Đình sao?” Thái độ của Trần Lâm Tĩnh rất bình tĩnh, nhưng cẩn thận nhìn một cái, phát hiện trong ánh mắt bà ẩn chứa ý cười.

Bà không giỏi giao tiếp với trẻ con, nhưng mà nghĩ đến cậu bé xinh đẹp trước mắt này là con trai của Viên Viên, thì lòng bà cũng trở nên mềm mại.

Dung Đình chần chờ nhìn Tống Viên một cái.

Tống Viên cười cổ vũ cậu bé.

Dung Đình gật đầu: “Đúng vậy.”

“Nghe Viên Viên nói mùa xuân sang năm cháu được 6 tuổi, lớn lên thật tốt.” Trần Lâm Tĩnh dừng một chút, lại hỏi: “Bà ngoại có thể ôm cháu một chút không?”

Mí mắt Dung Đình buông xuống, khẽ vâng một tiếng.

Cậu đã thành thói quen, ông ngoại cũng sẽ thường xuyên ôm cậu, mẫu hậu cũng vậy.

Trần Lâm Tĩnh dang tay ôm Dung Đình vào lòng, vỗ vỗ đầu cậu: “Tuy rằng rất bất ngờ, nhưng vẫn hoan nghênh cháu có thể tới.”

Trời mùa đông dần tối, nhiệt độ cũng xuống thấp, Tống Hải Bình hâm nóng đồ ăn một lần nữa, bốn người ngồi trước bàn cơm, trong lòng Tống Viên vô cùng vui vẻ! Cô rất thích người một nhà cùng nhau ngồi ăn cơm! Cha ở đây, mẹ ở đây, Dung Đình cũng ở đây, cô cảm thấy mùa đông này thật sự rất vui vẻ.

Chỉ là vừa ăn cơm xong, Tống Hải Bình buông đũa xuống, có chút nghiêm túc nói: “Nếu mọi người đều ở đây, tôi cảm thấy chúng ta có thể thương lượng về vấn đều hộ khẩu của Dung Đình một chút. Nó hẳn phải đi học, cũng không thể ngày nào cũng đi theo tôi lang thang được, làm chậm trễ quá trình trưởng thành của nó.”

Tống Viên đương nhiên không có ý kiến gì, cô cũng cảm thấy Dung Đình nên đi học.

“Tuy rằng hiện tại nhập hộ khẩu không dễ, nhưng bên tôi có thể tìm người giúp.” Trần Lâm Tĩnh không cảm thấy đây là vấn đề lớn gì, dù sao bà cũng đã lăn lộn ở thương trường nhiều năm như vậy, quen biết không ít người ở đây, giải quyết một cái hộ khẩu đối với bà mà nói quá đơn giản.

Tống Hải Bình lắc lắc đầu: “Không phải tôi muốn nói cái này, nhập hộ khẩu đương nhiên không khó, tôi muốn nói là, nhập hộ khẩu dưới danh nghĩa của ai?”

Sắc mặt Tống Viên thay đổi, nhìn về phía Dung Đình đang chuyên tâm ăn cơm, đưa mắt ra hiệu với Tống Hải Bình: “Cha, chuyện này không phải chúng ta đã bàn xong rồi sao? Đương nhiên là dưới danh nghĩa của con rồi.”

Trần Lâm Tĩnh với Tống Hải Bình không hổ là vợ chồng nhiều năm, đối phương có ý gì, bà lại quá rõ, bà cười lạnh một tiếng: “Ông có ý gì? Cứ nói thẳng đi.”

“Dung Đình, đi giúp ông ngoại lấy một vại bia tới.” Tống Hải Bình nói vậy chỉ muốn Dung Đình rời đi một lúc.

Dung Đình cũng không thể tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện, vâng một tiếng, xuống ghế đi vào phòng bếp.

“Viên Viên còn trẻ như vậy, con bé mới 22 tuổi.” Tống Hải Bình nhỏ giọng nói.

Vừa mới dứt lời, ông lại bổ sung một câu: “Cuộc sống của nó chỉ mớ vừa bắt đầu, tương lai còn rất dài. Ý của tôi là, Dung Đình có thể để dưới danh nghĩa của tôi, chuyện này cũng không có ảnh hưởng nhiều lắm đúng không?”

Trần Lâm Tĩnh nhíu mày, nhìn về phía Tống Viên: “Viên Viên, ý của con thì sao?”

Tống Viên cảm thấy thật bất đắc dĩ: “Dung Đình đối với con mà nói, có ảnh hưởng rất lớn, con muốn để thằng bé dưới danh nghĩa của con. Rõ ràng con là mẹ của thằng bé, lại nói với người ngoài là chị của nó, nó sẽ rất tổn thương.”

Trần Lâm Tĩnh ừm một tiếng: “Vậy dựa theo ý của Viên Viên mà làm đi.”

Tống Hải Bình nóng nảy: “Vậy tương lai của Viên Viên thì sao?”

“Tương lai gì? Kết hôn gả chồng sao?” Trần Lâm Tĩnh cũng nhẫn Tống Hải Bình thật lâu: “Mặc kệ là chuyện gì xảy ra, nếu Viên Viên muốn trốn tránh trách nhiệm làm mẹ của mình, vậy thì Dung Đình làm sao đây? Ông có biết chuyện này sẽ ảnh hưởng thế nào đến trẻ con không, Viên Viên là mẹ thằng bé, thì phải có trách nhiệm cùng nghĩa vụ chăm sóc nó. Huống chi, nếu sau này Viên Viên gặp được người thích hợp, giấu giếm chuyện quan trọng như vậy, chính là lừa hôn, đàn ông các ông gặp được chuyện này, cũng chỉ muốn trốn tránh cũng chỉ muốn lừa gạt sao? Suy bụng ta ra bụng người đi, không ai muốn bị người khác coi thành đứa ngốc mà lừa gạt.”

Trần Lâm Tĩnh lại nhìn về phía Tống Viên, giọng điệu của bà bình tĩnh hơn trước: “Viên Viên, mẹ không hy vọng con gái của chính mình sẽ trở thành người như vậy, làm người thì nên thành thật một chút. Đúng vậy, mẹ cũng biết, nếu con nhận Dung Đình thì cuộc đời của con sẽ có nhiều khó khăn hơn so với người khác, nhưng đây không phải là lý do để con trốn tránh trách nhiệm, thằng bé là bị con đưa tới thế giới này.”

“Cha mẹ có thể giúp con chia sẻ áp lực nuôi dưỡng con, ví dụ như lúc con bận rộn công việc thì giúp con chăm sóc thằng bé, lại ví dụ như lúc kinh tế của con khó khăn, thì vươn tay viện trợ, nhưng chúng ta không có biện pháp thay thế con trở thành mẹ của thằng bé.”

Tống Viên gật đầu: “Mẹ, con biết rồi, con cũng không muốn trốn tránh.”

Trần Lâm Tĩnh lúc này mới yên tâm hơn, nhưng bà vẫn không nhịn đượng hung hăng trừng mắt nhìn Tống Hải Bình một cái.

Nàng tổng cảm thấy, tra chồng trước chính là đánh vì nữ nhi tốt cờ hiệu ở dạy hư nàng.

“Vẫn là câu nói kia, tương lai của con như thế nào cũng không dựa vào những người khác.” Trần Lâm Tĩnh lại hoãn hoãn ngữ khí nói: “Hơn nữa phí sinh hoạt với giáo dục của Dung Đình, con cũng không cần lo lắng, mẹ con còn đang ở đây.”

Tống Hải Bình cảm thấy vợ trước của mình thật là tâm cơ, tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng ông cũng không quên bảo đảm với con gái: “Viên Viên, con cũng đừng sợ, cha còn ở đây, tất cả của cha đều cho con, con đừng sợ, cũng đừng lo lắng, cha sẽ đem hết toàn lực giúp con.”

Dung Đình cầm bia đứng ở cách đó không xa, cậu bé dựa vào tường, nghe mấy lời này không khỏi cười.

Ông ngoại với bà ngoại đều rất yêu thương con gái, chỉ là phương thức không giống nhau.

Như vậy thì cạu cũng yên tâm rồi, mẫu hậu nói không sai, mẫu hậu ở chỗ này thật sự rất vui vẻ.