Chương 21

Editor: Hàn Tử Quân

Tống Hải Bình thật sự ngây ngốc, một là do bị tát một cái, hai là bỗng dưng lại bị mắng một trận.

Chờ đến khi ông phản ứng lại, không thể tin được nhìn Trần Lâm Tĩnh: “Bà, mẹ nó chứ, bà nói cái gì thế!”

Ông căn bản không biết mấy lời đồn nhảm nhí trong công ty, mấy người hay bàn tán đương nhiên sẽ không bàn tán trước mặt chính chủ, mấy người họ hàng nhà họ Tống thật ra cũng từng muốn nhắc nhở Tống Hải Bình, nhưng nhìn ông quyết tâm muốn nhận đứa trẻ kia như thế thì cũng đều không còn ý nghĩ vậy nữa.

Danh tiếng của Tống Hải Bình ở nhà họ Tống cũng không được tốt lắm, chỉ riêng chuyện nɠɵạı ŧìиɧ, đã trở thành một vết nhơ lớn trong cuộc đời ông rồi.

Bởi vì nhân duyên của Trần Lâm Tĩnh ở nhà họ Tống rất tốt, cả cha Tống với mẹ Tống đều rất thích đứa con dâu này, thậm chí sau khi Tống Hải Bình ly hôn, có một năm mẹ Tống có bệnh phải phẫu thuật, cũng là nhờ Trần Lâm Tĩnh ra tay giúp đỡ.

Lúc ấy cũng có rất nhiều người chê cười Tống Hải Bình, nɠɵạı ŧìиɧ cũng không biết làm cho gọn gàng sạch sẽ, lại vì một người phụ nữ bên ngoài ly hôn, thật là ngu ngốc.

Ở trong lòng một vài người đàn ông, nɠɵạı ŧìиɧ không phải chuyện gì lớn lắm, sai lầm này không phải tất cả đàn ông trên đời này đều sẽ phạm phải sao, nhưng chỉ bởi vì chuyện này mà lại ly hôn với vợ, đó chính là vừa ngu ngốc vừa sai lầm. Ai không biết, thời trẻ Tống Hải Bình một nghèo hai trắng, Trần Lâm Tĩnh cũng coi như là người vợ đồng cam cộng khổ với ông một quãng thời gian dài, vậy mà lại ly hôn thì thật là đáng tiếc.

Sau khi ly hôn, Tống Hải Bình hoàn toàn buông thả bản thân. Bạn gái ba ngày đổi hai người, dường như muốn chứng minh mình là một “ông chủ thành công”, sinh hoạt cá nhân của ông thật sự quá phóng túng, cho nên có sinh được một đứa con riêng thì cũng không khiến cho người ta kinh ngạc lắm.

Trần Lâm Tĩnh nhìn người trước mắt này, thấy vô cùng ghê tởm buồn nôn: “Ông mang theo đứa con trai của ông lăn ngay đi!”

“Cái gì, con của tôi? Tôi có con trai khi nào mà tôi không biết?” Tống Hải Bình nói xong lời này mới phát hiện mình chưa nói đến trọng điểm: “Không phải, tôi lại bị bà làm loạn rồi, đó căn bản không phải là con trai của tôi! Đó là cháu trai của bà!”

Trần Lâm Tĩnh càng muốn cho ông thêm một bạt tai nữa, nhưng tay vừa mới vươn ra đã bị Tống Hải Bình bắt lấy.

Dù sao sức lực của đàn ông vẫn luôn lớn hơn phụ nữ, Tống Hải Bình nghiến răng nghiến lợi nói: “Lời tôi nói đều là thật, tôi không đánh phụ nữ, hơn nữa bà còn là mẹ của con tôi, nhưng lần sau bà còn chưa hỏi rõ ràng mà đã đánh tôi như vậy, thì lúc đó cũng đừng trách tính tình tôi không tốt.”

Tống Hải Bình thả tay bà ra, xụ mặt quay trở về nhà.

Trần Lâm Tĩnh từ phẫn nộ giờ lại chuyển sang mơ hồ, bà với Tống Hải Bình là bạn học đại học, đã hiểu quá rõ lẫn nhau.

Vì sao mà bà không nghe người khác khuyên bảo vẫn để ông gần gũi với con gái, một là vì mặc cho Tống Hải Bình làm chuyện gì ghê tởm, thì ông cũng là cha của Viên Viên, máu mủ ruột già là không thay đổi được, cho dù là ly hôn rồi thì ông vẫn còn trách nhiệm của người cha, thứ hai là vì Tống Hải Bình quả thật không phải người tốt lành gì, nói nặng một câu chính là không đáng mặt đàn ông, nhưng ông cũng có ưu điểm, ông đối xử với Viên Viên rất tốt.

Nhưng vừa rồi Tống Hải Bình nói cái gì? Không phải con của ông, là cháu của bà sao? Chuyện quỷ gì vậy?

Trần Lâm Tĩnh cũng đi theo vào nhà.

Tống Viên nhìn cha mình, tuy rằng không đoán được đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết cha lại chịu ấm ức ở chỗ mẹ.

Tống Hải Bình biết vợ trước không dễ đối phó, nhưng cũng không nghĩ tới bà lại bạo lực như vậy, sau khi đi vào thì thở phì phì ngồi trên sô pha, nhìn thấy Trần Lâm Tĩnh vào, ông cười lạnh hai tiếng, nói với Tống Viên: “Viên Viên, cha đã đỡ thay con một cái tát rồi đấy.”

Nói xong lời này ông lại nhìn về phía Trần Lâm Tĩnh: “ Không nói mấy chuyện vớ vẩn lúc nãy nữa, tôi chỉ muốn nói bà đánh tôi thì được, nhưng bà dám đánh con gái tôi thử xem.”

Trần Lâm Tĩnh không lên tiếng, mà nhìn chằm chằm Dung Đình.

Dung Đình im lặng nhìn dấu tay trên mặt ông ngoại, cậu lập tức ngoan ngoãn gọi: “Bà ngoại.”

Trần Lâm Tĩnh nheo mắt, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương đập thình thịch đau nhức, bà nhìn Dung Đình, lại nhìn Tống Hải Bình, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Tống Viên: “Đùa giỡn cái gì vậy!”

Tống Viên cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát triển thành thế này, kế hoạch của cô là cả nhà ngồi xuống ăn một bữa cơm, nhân lúc không khí không tệ lắm, cô lại nói rõ mọi chuyện từ đầu tới cuối cho mẹ nghe, không nghĩ rằng mẹ vừa tới đã gọi cha ra ngoài, cũng không biết hai người nói chuyện gì, nhưng nhìn qua cũng không phải chuyện tốt gì.

Vào thời điểm quan trọng này, có lẽ không ai có tâm trạng ăn cơm.

Tống Viên rất sợ xử lý chuyện này, nhưng nhìn Dung Đình trầm mặc không lên tiếng, liền nói: “Cô Cô, con về phòng đi, mẹ với bà ngoại còn có ông ngoại có chuyện muốn nói, chờ nói xong chúng ta lại ăn cơm.”

Bà ngoại ông ngoại… Trần Lâm Tĩnh cau mày, bà cảm thấy những chuyện này thật không thể tưởng tượng được!

Cái gì, không phải con trai của Tống Hải Bình nhi tử, mà là cháu trai của bà sao?

Này toàn là mấy chuyện vớ vẩn gì vậy?

Dung Đình lại lắc đầu, mẫu hậu luôn xem cậu là trẻ con, được rồi, quả thật cậu vẫn là trẻ con, nhưng cậu khác với trẻ con nơi này, người có lòng dạ hiểm ác như thế nào cậu đều đã từng gặp rồi, thủ đoạn xấu xa bẩn thỉu nhất cậu cũng từng thấy rồi.

Những trường hợp như thế này, cũng không được tính là chuyện lớn gì.

Chỉ là mẫu hậu lại xem cậu như một đứa trẻ không hiểu chuyện gì, mấy chuyện trước thì cậu đều tuỳ mẹ, nhưng tình huống hôm nay, hiển nhiên không phải một mình mẫu hậu có thể ứng phó được.

“Mẫu hậu, chuyện có liên quan tới Cô, sao Cô có thể đứng ngoài cuộc được.” Dung Đình nghiêm túc nói: “Cô cũng sẽ không để mẫu hậu phải đối mặt một mình.”

Tống Viên nghe thấy Dung Đình nói vậy, trong lòng còn cảm thấy được an ủi.

Cô cảm thấy bản thân không hề làm sai chuyện gì cả.

Nếu năm cô 15-16 tuổi ăn vụng trái cấm mà sinh Dung Đình, thì khi đối mặt với cha mẹ cô sẽ vô cùng áy náy, nhưng cô không có, thời học sinh trừ chuyện yêu sớm kia thì cô chưa từng làm gì quá đáng cả, cũng không làm sai chuyện gì.

“Mẹ, giới thiệu với mẹ, đây là Dung Đình, năm nay hơn năm tuổi, chờ mùa xuân sang năm vừa tròn 6 tuổi, nó là con trai con.” Tống Viên vô cùng gian nan mới có thể nói ra: “Lúc trước không phải con biến mất hơn một tuần sao, con đã từng nói với hai người, không phải là con lén ra ngoài chơi với bạn, mà con thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, hiện tại mới thấy hẳn là một tuần đó con xuyên về cổ đại, chuyện xảy ra ở cổ đại con đều đã quên hết, khoảng thời gian trước Dung Đình tình cờ có cơ hội xuyên từ cổ đại đến đây, Cô Cô nói là con của con, con cũng dẫn Cô Cô đi làm xét nghiệm ADN, kết quả thật sự là con trai của con.”

Tống Viên cũng không biết nên nói cái gì.

Trần Lâm Tĩnh vẫn không nhúc nhích đứng nhìn Tống Viên.

Không khí như vậy quá quỷ dị, Tống Hải Bình vừa ăn một cái tát vội vàng nhảy ra muốn điều hoà bầu không khí một chút, ông vẫn hiểu rất rõ vợ trước, lúc này không nói lời nào… Kỳ lạ đến mức dọa người.

“Trần Lâm Tĩnh, cái này tôi có thể làm chứng, Dung Đình thật sự là con trai của Viên Viên, bà nhìn Dung Đình xem, có phải nó rất giống Viên Viên khi còn nhỏ không.”

Tống Hải Bình nói xong lời này, phát hiện không ai để ý đến mình, liền đứng dậy, nghiêm túc nói: “Bà không cần nhớ lại nữa đâu, tôi đều đã nghĩ tới hết rồi, Viên Viên không phải người sẽ phạm phải loại sai lầm này, khoảng thời gian con bé 15 – 16 tuổi thậm chí là 17 tuổi, nó cũng không có khả năng phạm phải loại sai lầm này, mấy năm nay, ngay cả lúc học đại học, con bé cũng chưa từng đi nơi khác, mà luôn ở dưới mí mắt chúng ta, mỗi tháng chúng ta đều gặp nó rất nhiều lần, mỗi năm tôi hoặc cô sẽ đưa con bé đi kiểm tra sức khoẻ, con bé không thể nào tránh khỏi chúng ta.”

Thấy vợ trước vẫn không nói lời nào, Tống Hải Bình cắn chặt răng nói: “Tôi vẫn nói câu kia, Viên Viên không làm sai cái gì, vừa rồi bà đánh tôi coi như là trút giận rồi, bà không thể đánh con bé nữa! Tôi chỉ có một đứa con gái là nó, nếu bà thật sự ra tay với con bé thì tôi sẽ không để bà yên đâu.”

Dung Đình nghe xong lời này, lại ngẩng đầu liếc nhìn Trần Lâm Tĩnh một cái, không khỏi tặc lưỡi trong lòng, bà ngoại quả nhiên uy nghiêm.

Trần Lâm Tĩnh trầm mặc đi về phía Tống Viên, bà hơi nâng tay.

Dung Đình vẫn luôn chú ý đến bà, thấy vậy thì lộp bộp trong lòng, không hề nghĩ ngợi liền vọt ra che chở phía trước Tống Viên.

Cậu mới cao hơn một mét chút xíu, Tống Viên thì cao 1 mét 65, thật sự ngăn thì cũng không ngăn được gì, nhưng khí thế của cậu thì vẫn còn.

“Bà ngoại, mẫu hậu quý vì nhất quốc chi mẫu, thỉnh người suy nghĩ lại!”

Kỳ thật, mẫu hậu thân là nhất quốc chi mẫu, cho dù là ông ngoại bà ngoại muốn gặp mẫu hậu, thì cũng phải truyền triệu, trong cung được canh phòng nghiêm ngặt, ông ngoại bà ngoại có là cha ruột mẹ đẻ của mẫu hậu, thì thấy mẫu hậu cũng đều phải hành lễ, ngoài miệng răn dạy đã không hợp quy củ, nhưng người khác mở một con mắt nhắm một mắt thì cũng không có gì, nhưng mà động thủ tát Hoàng Hậu đương triều, chính là đại bất kính.

Thân là con cái, cậu cũng không thể trơ mắt thờ ơ nhìn người khác động thủ đánh mẫu hậu, mặc dù người nọ là bà ngoại.

Chỉ là, cậu biết, mẫu hậu vô cùng kính yêu ông ngoại bà ngoại.

Hiện tại bà ngoại lại đang nổi nóng.

Dung Đình ngăn phía trước Tống Viên, dáng vẻ bảo vệ cô, lại nhìn chằm chằm Trần Lâm Tĩnh, gằn từng chữ: “Nếu như bà ngoại tức giận trong lòng, muốn đánh thì cứ đánh Cô đi!”

Không ai có thể chấp nhận lời nói như vậy, bao gồm Trần Lâm Tĩnh, bà lăn lộn trên thương trường nhiều năm, sóng to gió lớn gì cũng đều đã trải qua, bà tự cho mình là phụ huynh có tư tưởng tiến bộ, nhưng khi nghe mấy lời hồ ngôn loạn ngữ của con gái thì phản ứng đầu tiên của bà không phải là tin tưởng, đúng vậy! Ai sẽ tin chứ! Chuyện này quá hoang đường, cái gì mà xuyên qua thời không, cái gì mà đứa trẻ này là con của con gái bà, bà thật sự cảm thấy ba người trong phòng này đều điên hết rồi, soạn ra một câu chuyện vớ vẩn để lừa gạt mình.

Trần Lâm Tĩnh cũng không phải người không nói đạo lý, dù cho rằng Dung Đình là con riêng của Tống Hải Bình, bà cũng không nghĩ tới việc trút giận lên người cậu bé, nếu thật sự có tâm lý ghét bỏ cậu nhóc thì vừa rồi bà cũng không gọi một mình Tống Hải Bình ra ngoài.

Còn về con gái mình bà đã quá hiểu rõ, con gái của bà từ nhỏ đến lớn đều ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng không làm người ta nhọc lòng, loại chuyện như ăn vụng trái cấm dù xảy ra trên người ai cũng không thể xảy ra trên người con gái bà.

Vì thế, Trần Lâm Tĩnh nhìn ba người trong phòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Tống Hải Bình, bà lạnh lùng cười: “Ông thật là có bản lĩnh, thật là làm cho tôi mở rộng tầm mắt, vì lót đường cho con trai mình mà chuyện xấu xa gì cũng làm được.”

“???”

Tống Hải Bình đầu tiên là sửng sốt, ông biết để vợ trước chấp nhận chuyện này vô cùng khó khăn, ông cũng phải mất một thời gian dài mới chấp nhận được, nhưng hiện tại không tin được thì không tin được, vì sao lại mắng ông??