Chương 02

"Người lại không biết cô?"

"Người lại không nhớ rõ cô? !"

Tống Viên không biết mình nói sai cái gì, làm cho đứa trẻ trong bộ đồ cổ trang đang có vẻ bình tĩnh tỉnh táo của người lớn nổi trận lôi đình, dường như cô đã phạm vào tội lớn tày trời gì đó.

"Cái kia, bạn nhỏ?" Sau khi Tống Viên xác định cậu bé cổ trang này không phải quỷ thì cả người cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, cô lại nói tiếp: "Em có phương thức liên hệ của cha mẹ em không, chị gọi điện thoại cho bọn họ đón em trở về được không?"

Dung Đình tức giận nhìn Tống Viên.

Trong kí ức của hắn, hắn chưa từng thấy mẫu hậu, phụ hoàng cũng rất ít đề cập ở trước mặt hắn, dường như mẫu hậu là một cấm kỵ ở trong cung, nhưng hắn vẫn nghĩ biện pháp thăm dò được một chút chuyện liên quan đến mẫu hậu.

Lão cung nữ bên người mẫu hậu nói cho hắn biết, nói mẫu hậu rất yêu hắn, từ khi hắn ở trong bụng của nàng thì đã yêu rồi, hắn là người mà nàng yêu nhất.

Hắn không chắc chắn lắm hỏi lão cung nữ, nếu như mẫu hậu nhìn thấy hắn thì có thể nhớ kỹ hắn hay không.

Lão cung nữ đỏ vành mắt nói, không có người mẹ nào sẽ quên con của mình.

Hiện tại, mẫu hậu lại quên hắn rồi?

Dung Đình lạnh lùng nhìn cô: "Cô trải qua trăm cay nghìn đắng, giấu diếm phụ hoàng tới tìm người, người lại không nhớ rõ cô."

Lúc này coi như Tống Viên ngu ngốc đến mấy, cũng ý thức được không bình thường, dáng vẻ đứa bé trai này rõ ràng là quen biết cô.

"Em biết chị à?"

" Đương nhiên cô biết!"

Tống Viên hỏi dò: "Vậy chúng ta có quan hệ gì không?"

Dung Đình cố nén mũi chua xót, cho dù từ khi sinh ra hắn đã là thái tử điện hạ trên vạn người, tất cả mọi người đều nịnh nọt hắn, hắn bị phụ hoàng dạy bảo một cách nghiêm khắc nhưng vẫn không oán một tiếng nào, chỉ vì phụ hoàng tưng nói, nàng thích đứa trẻ thông minh. Hắn không muốn để nàng thất vọng, từ nhỏ (cũng được hai ba tuổi rồi) đã đọc đủ thứ thi thư, chưa từng dám lười biếng.

Nhưng bây giờ nàng lại không nhớ rõ hắn, còn hỏi ra lời làm người ta đau lòng như thế!

Bé trai không thèm để ý đến cô, Tống Viên xuất hết tất cả vốn liếng cũng không cạy được miệng của bé nên dứt khoát tìm kiếm trên người bé xem có điện thoại hay phương thức liên hệ với cha mẹ của bé hay không.

Dung Đình quá sợ hãi, lỗ tai đỏ bừng, còn thiếu chút không có la ra "Lớn mật", nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở về.

Thôi thôi, tuy nói nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng dù sao nàng cũng là mẹ ruột của hắn, có thể phá lệ.

Không tìm được điện thoại, bé trai cũng không chịu mở miệng nói với cô, mặc dù ngày thường Tống Viên không thích xen vào việc của người khác, nhưng phàm là người trưởng thành bình thường nhìn thấy bé trai bị lạc cũng sẽ không mặc kệ, dáng dấp đứa nhỏ này thật sự là quá đẹp, chỉ hoá trang cổ trang nhưng lưng cũng ưỡn thẳng tắp, mặc dù tính tình hơi kỳ quặc một chút, nhưng thật sự đáng yêu, Tống Viên dứt khoát nắm tay của nó, chuẩn bị dẫn nó đến đồn công an gần đây.

Đột nhiên Dung Đình bị cô nắm tay, thái tử điện hạ chưa từng thân cận người khác vô thức muốn tránh thoát, nhưng ấm áp truyền vào trong lòng bàn tay lại làm cho hắn vô cùng nhớ nhung, hắn mấp máy môi, cố giả bộ thờ ơ nói: "Cô sẽ không thiếu hiểu biết theo người."

Tống Viên bị bé chọc cười.

Nhưng mà đứa bé trai này thực sự cũng rất ngoan, cũng không hỏi cô dẫn bé đi nơi nào đã ngoan ngoãn đi theo sát cô.

Bé trai tuấn tú như vậy, đoán chừng tối đa cũng chỉ năm sáu tuổi, nếu như lạc đường rồi bị bọn buôn người để mắt tới, thì thật sự là quá đáng thương.

"Bé con thì nên ở cùng với cha mẹ, cha mẹ em bị lạc mất em chắc cũng đang rất sốt ruột?" Tống Viên tiếp tục nói: "Bọn họ không thấy được em, chắc chắn đều sắp điên."

Dung Đình nghe không hiểu lời nói trước, nhưng lời nói sau của cô thì hắn nghe hiểu: "Không liên quan tới cô."

Tống Viên nghe nó tự xưng kỳ lại như vậy, thì cho rằng cha mẹ của nó đặt cho nó nhũ danh là Cô Cô, nghĩ thế nên cảm thấy đứa bé này đang nũng nịu với người khác.

Có tuổi như cô mà nói với người khác "Viên không thiếu hiểu biết như ngươi" "Không liên quan tới Viên" "Ngươi không biết Viên", chắc chắn cũng rất thú vị.

Đứa bé thật sự quá đáng yêu nha.

"Cô cô, em thật sự không nhớ rõ phương thức liên lạc của cha mẹ em sao? Tên cũng không nhớ rõ sao? Đợi chút nữa chú cảnh sát cũng sẽ hỏi em những vấn đề này."

Dung Đình nhíu mày, mặc dù tuổi hắn còn nhỏ, nhưng cực kì thông minh, bắt được mấy từ trọng điểm, "Phụ hoàng không có huynh đệ, cô không có thúc bá."

Tống Viên: "..."

Tốt thôi! Cách ở chung của mỗi gia đình cũng không giống nhau, nếu cô đã nghe không hiểu lời nói của đứa bé này thì nên nhanh đưa nó đến đồn công an.

Đứa trẻ này rất sạch sẽ, nghe lời nói đoán chừng cũng rất được yêu thương trong nhà, như thế này mà bị lạc mất, chắc chắc cha mẹ phải huy động tất cả bạn bè thân thích đi tìm kiếm, có khi cha mẹ cũng đang chờ ở đồn công an rồi.

Sau khi Tống Viên mang Dung Đình đến đồn công an, nói rõ tình huống, thì cảnh sát thâm niên ngồi xổm xuống, vẻ mặt hòa ái hỏi Dung Đình: "Bạn nhỏ, cháu tên là gì?"

Tống Viên vỗ vỗ trán, vậy mà cô lại quên hỏi vấn đề này!

Cô thật không quá am hiểu giao tiếp với các bạn nhỏ.

Dung Đình cảnh giác nhìn cảnh sát thâm niên, vẻ mặt lại lạnh nhạt kiêu căng hơn mấy lần so với lúc đối mặt với Tống Viên.

Cảnh sát thâm niên hỏi Dung Đình mấy vấn đề, hắn hoàn toàn không trả lời, chỉ nhìn về phía Tống Viên.

Tống Viên không có cách nào, cũng không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đồn cảnh sát, nên đứng dậy nói với cảnh sát thâm niên: "Chú ơi, ngày mai cháu còn phải đi làm, hiện tại cũng không còn sớm, cháu cần phải trở về."

Cảnh sát thâm niên gật gật đầu: "Được, cháu có muốn lưu lại phương thức liên lạc không, có khả năng cha mẹ đứa trẻ này còn muốn cảm ơn cháu nữa."

Chuyện lừa bán trẻ em nhìn mãi quen mắt, con cái lạc đường đối với mỗi gia đình mà nói có thể là mưa to gió lớn, đứa trẻ được người có lòng tốt đưa tới đồn công an, rất nhiều cha mẹ đều muốn tự mình cảm ơn ở trước mặt.

Tống Viên nghĩ nghĩ, vẫn để lại phương thức liên lạc, nào biết được cô vừa chuẩn bị đứng dậy đi, thì Dung Đình đang ngồi đoan chính trên ghế cũng đứng dậy theo, muốn rời đi với cô.

Tống Viên kinh ngạc, vội vàng ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nói với Dung Đình: " Ngày mai chị còn phải đi làm, nên không chờ cha mẹ em ở chỗ này với em được, các cô chú cảnh sát ở đồn công an đều đặc biệt tốt, bọn họ sẽ chăm sóc em thật tót. Chị cũng sẽ chú ý thông tin tìm trẻ lại giúp em."

Dung Đình không thể tin: "Người lại bỏ cô ở nơi này để đi! Người đã bỏ trượng phu bỏ con cái một lần, còn muốn vứt bỏ cô lần thứ hai? !"

Vẻ mặt Tống Viên mê mang: "Bỏ trượng phu bỏ con cái? Em nói chị à?"

Lúc này cảnh sát thâm niên cũng nhìn Tống Viên một cách sâu xa.

"Cô rộng lượng, không tính toán với người. Nhưng cô trải qua trăm cay nghìn đắng tới tìm người, người lại muốn bỏ chạy? !" Dung Đình giống như thú nhỏ phẫn nộ, sự tổn thương và khổ sở trong lòng người khác khó phát hiện: "Cô bỏ xuống tất cả nóng vội muốn đoàn tụ với người, người lại đối xử với ta như vậy!"

Xem ra thật sự rất tức giận, lời sau còn không tự xưng là "Cô" nữa.

Ngay tại lúc Tống Viên đang ngơ ngác thì cảnh sát thâm niên lại quan sát tỉ mỉ hai người, phát hiện có lẽ vấn đề này không đơn giản như trong tưởng tượng của mình, thời gian trước cũng không phải chưa có trường hợp cha mẹ bỏ con cái, ông ấy kéo Dung Đình qua, hết sức chăm chú nghiêm túc chỉ vào Tống Viên hỏi nó: "Bạn nhỏ, cháu nói thật với chú, quan hệ của cháu với cô ấy là như thế nào?"

Dung Đình cố nén mới không có phán cảnh sát thâm niên tội đại bất kính ở trong lòng, dù sao người không biết vô tội, hắn hừ lạnh: "Quan hệ giữa cô với mẫu hậu, người trong thiên hạ đều biết."

Mẫu, mẫu hậu??

Đừng nói là cảnh sát thâm niên, chính là Tống Viên đã hơi thích ứng phong cách nói chuyện của nó thì lúc này cũng sợ hãi: "Bé con, em đừng nói mò nha! Năm nay chị mới hai mươi hai tuổi, ngay cả bạn trai cũng không có!"

Cô thật sự không nghĩ tới, chẳng qua chỉ nhặt được một đứa trẻ đưa đến đồn công an, chẳng lẽ đầu năm nay kịch bản giả đυ.ng người khác lại tìm được cái mới sao?

Nhưng kịch bản này cũng quá quê mùa đi! Năm nay cô mới hai mươi hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu, đoán chừng đứa nhóc này cũng bốn năm tuổi, tính thế nào cũng không thể là con của cô, đã nháo đến đồn công an còn dám trợn tròn mắt nói lời bịa đặt thế này.

Cảnh sát thâm niên cũng rất nghi hoặc, ông ấy sờ cằm, quả thực vừa rồi ông ấy đã nhìn thấy thẻ căn cước của cô gái này, năm nay vừa đến hai mươi hai tuổi, đứa bé này nhìn thế nào cũng tầm khoảng năm tuổi, nếu quả như thật là quan hệ...

Tống Viên hận không thể thề với trời mình không có bạn trai chưa kết hôn cũng chưa sinh con.

Cảnh sát thâm niên đã làm nghề này mấy thập niên, người khác nói thật hay nói dối, trên cơ bản ông ấy chỉ liếc mắt là có thể phân biệt được.

Phiền phức là nhìn dáng vẻ đứa bé không giống như nói láo, mà cô gái trẻ cũng không giống.

"Tiểu thư, cháu nghĩ lại xem, đây có phải là con của thân thích trong nhà không?" Cảnh sát thâm niên nghĩ nghĩ, bình tĩnh nói: "Qủa thực dáng vẻ của đứa trẻ này hơi giống cháu."

Tống Viên kinh ngạc: "Làm sao có thể!"

Dung Đình thấy mẫu hậu nghĩ hết biện pháp, cật lực phủ nhận quan hệ với mình thì ánh mắt của nó dần dần mất đi ánh sáng, môi mỏng nhếch lên, không nói gì.

Cuối cùng phải điều tra hệ thống trên đồn cảnh sát, Tống Viên thật sự chưa lập gia đình, cũng không có ghi chép từng sinh đẻ, lúc này mới coi như thôi, Tống Viên có chút sợ nhìn Dung Đình, đồn công an cũng không có khả năng dựa vào đứa trẻ này khăng khăng Tống Viên là mẹ của nó, dù sao đứa trẻ này cũng không chịu nói tên gì, không nói mình tên là gì, thậm chí ngay cả cha mẹ tên là gì cũng không nói ra, mặc dù cảnh sát thâm niên đơn phương cho rằng dáng vẻ của Tống Viên với Dung Đình rất giống nhau, nhưng mà cũng sẽ không cưỡng ép bắt Tống Viên ở lại hoặc là đưa Dung Đình về nhà.

Tống Viên cầm lấy túi muốn đi, cô cảm thấy chuyện hôm nay cực kỳ hoang đường!

Cô càng sợ mình bị người nào để mắt tới!

Nào biết được ngay tại lúc cô muốn rời khỏi phòng, thì Dung Đình đang ngồi trên ghế không lên tiếng bỗng nhiên đứng dậy, nó nhìn chằm chằm Tống Viên, mang theo sự tủi thân bị vứt bỏ, giọng nói nghẹn ngào rất khó phát hiện nói từng chữ: " Nếu hôm nay người vứt bỏ cô mặc kệ cô một lần nữa, thì cô sẽ vĩnh viễn không gặp lại người, cũng sẽ không tha thứ cho người."

Tống Viên nghe vậy thì cảm thấy dao động.

Kỳ thật cô không nên bị một đứa bé không quen biết dọa cho phát sợ, nhưng không biết vì sao lúc cô nghe được đứa bé này nói như vậy, trái tim cứ như bị người nào bóp lấy, buồn bực hít thở không thông, theo đó còn cảm thấy vô cùng đau đớn, vô cùng khó chịu.

Nửa giờ sau, Tống Viên để lại bản sao thẻ căn cước cùng với phương thức liên lạc của mình, ở trong ánh mắt sâu xa của cảnh sát thâm niên dắt Dung Đình rời đi.

Tống Viên không nói chuyện.

Dung Đình đi sau lưng cô, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của cô, nghĩ thầm, mẫu hậu hẳn là yêu ta, nếu không nàng cũng sẽ không dẫn ta đi, nhưng mà nàng quên ta, ta vẫn phải tức giận.