Editor: Hàn Tử Quân
Tống Hải Bình nhìn người đứng ở bên phía tủ giày, đó là một bé trai, bé trai mặc đồ cổ trang, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn về phía ông.
"Ngươi là người phương nào?!" trong lòng Dung Đình cũng không e ngại, tuy rằng Mẫu Hậu vẫn luôn nhắc nhở lòng người hiểm ác, nhưng hắn cảm thấy, người độc ác máu lạnh thế nào hắn cũng đã từng gặp rồi, hắn lấy uy nghiêm của Thái Tử ra, chẳng sợ chỉ có năm sáu tuổi, nhưng khí thế kia vẫn làm cho người ta không khỏi ngẩn ra.
"Cháu là ai?" Tống Hải Bình trợn tròn mắt ngây người một lúc mới hồi thần lại, cau mày hỏi: "Cháu là ai, sao lại ở đây?"
Chẳng lẽ là Viên Viên cho thuê phòng rồi?
Nhưng ông không nghe thấy Viên Viên nói gì mà.
"Bạn nhỏ, đây là nhà cháu sao?" Tống Hải Bình lại hỏi.
Hai ngày trước ông thấy con gái đăng ảnh lên vòng bạn bè, bối cảnh trong ảnh chụp chính là ở nhà mới này, sao có thể nhanh như thế đã cho thuê rồi?
Dung Đình nhìn gần Tống Hải Bình, đánh giá từ đầu đến chân một phen, sau khi nhận thấy trên người người này không mang ác ý, nhưng vẫn không thể thả lỏng, chỉ là dù sao hắn cũng không phải người lớn, nếu như người trước mắt này giờ phút này muốn làm gì bất lợi với hắn thì cũng rất dễ.
Mấy ngày nay, hắn cũng hiểu sơ sơ người nơi này nói chuyện như thế nào, hắn không dám ở dưới tình huống Mẫu Hậu không ở đây lộ ra thân phận mình, nhẩm qua trong lòng một chút sau đó nói: "Đúng vậy, mẹ cháu đi ra ngoài đi làm," dường như sợ người này cho rằng trong nhà chỉ có phụ nữ và trẻ em, sẽ nảy sinh ý đồ xấu, hắn lại bổ sung một câu: "Chút nữa, cha cháu lập tức trở về."
Tống Hải Bình nghe lời này xong, trên cơ bản đã xác định con gái cho thuê phòng rồi, còn là cho một nhà ba người thuê.
Ông à một tiếng, cười cười: "Vậy thật là không khéo, đây là phòng của con gái ông, chắc là nó cho nhà cháu thuê phòng, nếu như vậy thì ông đi trước, nhưng mà bạn nhỏ, cháu ở nhà một mình, phải chú ý an toàn đấy!"
Tống Hải Bình nghĩ dù sao đây cũng là phòng của con gái mình, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì ảnh hưởng không tốt với con gái, vì thế lại ôn hòa nói một vài việc cần chú ý cho Dung Đình nghe.
Ví dụ như không nên trèo qua lan can, lỡ may trượt chân ngã, không nên tùy ý sử dụng bếp gas, lỡ may trúng độc than ...... Mọi việc như thế.
Dặn dò dong dài như thế, Dung Đình có thể chịu cho Tống Viên như vậy, nhưng không có nghĩa là có thể tiếp nhận một người xa lạ tùy tiện nói với mình như vậy, liền nhíu mày, ra lệnh đuổi khách: "Tiên sinh, cháu còn muốn đọc sách."
Tống Hải Bình xấu hổ cười, lúc đang chuẩn bị dọn thùng giấy rời đi, lơ đãng liếc đến mấy bức ảnh còn treo trên vách tường, thị lực của ông không tệ, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là bức ảnh năm trước ông cùng con gái chụp ở hải đảo.
Phòng cũng cho thuê rồi, sao ảnh lại không gỡ xuống?
Ma xui quỷ khiến, Tống Hải Bình cũng là đáp sai rồi một cây gân, chỉ vào bức ảnh cá nhân của Tống Viên, nói với Dung Đình: "Đây là ảnh của con gái ông, con bé này cũng thật là vô tâm, cho nhà cháu thuê phòng mà còn quên mang ảnh đi, bạn nhỏ, cháu giúp ông đưa lại đây được không để ông mang đi."
Dung Đình nhìn theo phương hướng tay ông chỉ, lại nhìn nhìn Tống Hải Bình.
Mày nhíu chặt đột nhiên giãn ra.
Người Hoàng gia hỉ nộ vô thường, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, Dung Đình một giây trước còn vô cùng cảnh giác hận không thể khiến Tống Hải Bình lập tức rời đi, giờ phút này trên mặt cũng hiện ra nụ cười, giọng nói cũng không còn thờ ơ như trước nữa: "Hóa ra là ngoại công sao?"
Tống Hải Bình: "???"
Dung Đình đã nhanh chóng đi đến mở rộng cửa phòng: "Ngoại công, mời ngài vào, chắc ngài đi tàu xe mệt rồi, để Cô pha một ly trà cho ngài."
Phải biết rằng, Dung Đình trước mắt cũng không còn mấy trưởng bối còn trên đời, từ trước tới giờ chỉ nghe nói qua hắn uy danh của ngoại công cùng cữu cữu, nhưng vẫn chưa từng thấy, hiện tại vừa thấy mặt, đặc biệt thân thiết.
Tống Hải Bình ngơ ngác đi vào phòng, ngơ ngác thay đổi giày, đặt hai thùng giấy ở trên sàn nhà, lúc này mới phản ứng lại được, chỉ chỉ chính mình, kinh ngạc hỏi Dung Đình: "Bạn nhỏ, vừa rồi cháu kêu ông là cái gì? Chúng ta quen biết sao?"
Động tác Dung Đình vụng về rót cho Tống Hải Bình một chén nước, hắn cũng không luống cuống, từ lúc còn rất nhỏ đã đi theo bên người phụ hoàng học tập, những trường hợp lớn cũng thấy không ít, chỉ có duy nhất một lần lúc lần đầu nhìn thấy Mẫu Hậu thì có chút hồi hộp, còn lại bất kể lúc nào hắn cũng có vẻ trấn định tự nhiên vượt qua các đứa trẻ cùng tuổi khác, lúc này cũng khngoại công lệ, tổ phụ khách khí không quen biết mình hắn cũng bất ngờ, vẫn cứ cười trả lời: "Ngoại công không cần khách khí như thế, Cô là con ruột của Mẫu Hậu, ngoại công là cha ruột của Mẫu Hậu, Cô cũng sẽ hiếu kính ngoại công, còn thỉnh ngoại công không cần câu nệ."
Mấy lời văn cổ đại này, đã làm Tống Hải Bình đầy mặt dấu chấm hỏi.
Hắn trái một câu ngoại công, phải một câu ngoại công, càng làm cho huyệt Thái Dương Tống Hải Bình thình thịch đau.
"Bạn nhỏ, cháu nhận sai người rồi." Tống Hải Bình xoay người muốn chạy: "Ông chỉ có một đứa con gái, con gái của ông còn vừa mới tốt nghiệp đại học."
Sau khi biết được thân phận Tống Hải Bình, Dung Đình thật lòng muốn đối tốt với ông, lúc này thấy ôngg phải đi, lại đuổi theo, bộ dạng chân tay luống cuống: "Ngoại công, là do Cô lễ nghĩa không chu toàn sao?"
Tống Hải Bình dừng chân lại, chỉ chỉ Tống Viên trong bức ảnh trên vách tường, một hơi cũng chưa lấy nói: "Bạn nhỏ, cháu thật sự nhận lầm người rồi, đây là con gái của ông, con bé hẳn là chủ nhà của nhà cháu."
Dung Đình thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Vậy thì Cô không nhận sai đâu, ngoại công, Mẫu Hậu giờ Dậu sẽ trở về, mong ngài từ từ hãy đi."
Tống Hải Bình không lên tiếng.
Bởi vì trong lòng ông có một suy đoán lớn mật, từ lúc ông gõ cửa đến bây giờ, nơi nào cũng để lộ ra điểm kỳ lại, con gái cho người khác thuê nhà thì không có khả năng không gọi điện cho ông nói trước một tiếng, hai ngày trước còn ở nơi này, sao nhanh như vậy đã có thể cho thuê phòng rồi? Trước tiên không nói đến đứa trẻ này nói chuyện kỳ dị, chính là xưng hô ngoại công này đều làm cho người ta phía sau lưng sinh lạnh.
Chẳng lẽ là con gái tìm bạn trai, đối phương lại là một người ly hôn mang theo con của mình?
Tống Hải Bình nhìn chằm chằm Dung Đình, lấy di động ra gọi điện thoại cho Tống Viên.
Đầu bên kia điện thoại tiếp rất nhanh, xung quanh còn có chút ồn ào, đều là âm thanh gọi điện thoại, máy in: "Cha, có việc gì vậy, bây giờ con đang vội."
"Tống Viên, con lập tức quay lại cho cha!!!"
"Đứa trẻ trong nhà là chuyện như thế nào!!!"
"Nhanh lên lăn trở về đây!!!"
Dung Đình đều bị tiếng rống giận trung khí mười phần này làm khϊếp sợ, hắn lui về phía sau một bước, nhìn chằm chằm Tống Hải Bình đang trong cơn thịnh nộ, nghĩ thầm, đại tướng quân uy danh ngày xưa quả nhiên không phải giả.
Tống Viên đầu bên kia điện thoại cũng bị dọa tè ra quần, cô thật không nghĩ tới cha sẽ trực tiếp đến nhà mình, còn trực tiếp gặp mặt Cô Cô, nghĩ đến cục diện lúc mình trở về, cô thật sự rất muốn ngất xỉu.
***
Tống Viên chạy về nhà bằng tốc độ nhanh nhất có thể, cô đi vào phòng, liền nhìn thấy Dung Đình đứng ở cửa toilet, trong miệng còn thập phần lễ phép mà nhắc mãi: "Ngoại công, vì sao phải ở mãi trong xí hiên, là do thân thể không khỏe sao? Cô gọi thái y cho ngài được không?"
Ở toilet Tống Hải Bình hiện tại muốn chết tâm đều có, đương nhiên trước khi chết, ông nhất định phải làm rõ ràng chuyện này rốt cuộc là sao.
"Làm sao vậy?" Tống Viên đi đến bên cạnh Dung Đình, thấp giọng hỏi nói.
Dung Đình thấy Tống Viên trở về, một giây liền trở nên tủi thân: "Ngoại công không muốn thấy Cô, Cô hỏi ngài ấy, ngài ấy cũng không quan tâm."
Dung Đình vô cùng biết ném nồi: "Ngoại công đang oán hận phụ hoàng, nhưng người kiêng kị ngoại công với cữu cữu là phụ hoàng, cũng không phải là Cô kiêng kị, có cái gọi là oan có đầu nợ có chủ, nếu như ngoại công khăng khăng muốn đem nợ này ghi tạc trên đầu Cô......" Hắn mím môi, khuôn mặt nhỏ bé ra vẻ đáng thương vô tội: "Vậy thì Cô liền nhận, cha thiếu nợ thì con trả."
Tống Viên sờ sờ đầu hắn: "Em suy nghĩ nhiều rồi, ngoại công trong miệng em tuyệt đối không phải người ở bên trong kia."
Cứ coi như cô thật sự xuyên về cổ đại, thật sự ngủ cùng hoàng đế bệ hạ sinh Cô Cô, ngoại công trong miệng Cô Cô cũng tuyệt đối không phải cha ruột của cô.
"Cô Cô, em về phòng đọc sách được không?" Tống Viên biết giữa mình với cha mình khẳng định là còn một trận đánh ác liệt muốn đánh, dù sao Dung Đình vẫn là một đứa nhỏ, để nó thấy thật sự là không phù hợp: "Chị với cha chị còn có một vài chuyện người lớn muốn bàn bạc, trẻ con không tiện nghe, em về phòng đọc sách đi, chờ lát nữa chị kêu em ra ăn cơm, được không?"
Dung Đình lo lắng nhìn Tống Viên một cái, gật gật đầu: "Ngoại công còn đang nổi nóng, Mẫu Hậu để ý một chút."
Tống Viên cảm thấy chính mình thật là vô tâm không phế, cư nhiên lúc này còn bị lời này của hắn chọc cười: "Yên tâm đi, ông ấy không nỡ đánh ta."
Dung Đình trừng lớn hai mắt: "Ngoại công dám đánh Mẫu Hậu? Mẫu Hậu là nhất quốc chi mẫu......"
Mắt thấy hắn lại muốn blah blah một đống lớn, Tống Viên quyết đoán đẩy hắn vào trong phòng, đóng cửa phòng lại, lúc này mới lấy hết can đảm đi đến cửa toilet, dơ tay gõ cửa: "Cha, con trở về rồi."
Giây tiếp theo, cửa toilet bị mở ra, Tống Hải Bình xanh mặt: "Tống Viên, con đừng có nói cho vi phụ con muốn làm mẹ kế của người ta?"
"Vi phu?" Tống Viên kinh ngạc.
Tống Hải Bình nghĩ thầm, thật là bị tên oắt con kia ảnh hưởng rồi, tự dưng cũng học người ta xưng hô cổ đại.
"Con đừng có nói cho cha là con muốn làm mẹ kế của người ta!"
Tống Hải Bình không đợi Tống Viên trả lời, thời trẻ tính tình ông nóng nảy là sự thật, vừa định trách mắng Tống Viên, nhưng lại nhớ đến trong nhà còn có trẻ con, nói như thế nào thì chuyện giữa người lớn, trẻ con là vô tội, không nên liên lụy đến trẻ con, cũng không nên làm con trẻ đau lòng, ông liền nhỏ giọng nói, đôi mắt trừng lớn như cảnh sát trưởng Mèo Đen: "Con nói cho cha biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, cha nói cho con biết, coi như cha đồng ý thì mẹ con cũng không đồng ý đâu, mẹ con tính tình thế nào con còn không biết sao? Bà ấy mà biết con muốn lấy người đã có con, con còn vội vàng muốn làm mẹ kế của người ta, bà ấy chắc chắn muốn gϊếŧ con, cha không hù dọa con đâu!"
Tống Viên đương nhiên biết cha cô không hù dọa cô......
Chỉ là cô cảm thấy chính mình vẫn có thể cứu vãn một chút!
"Vậy nếu......" Tống Viên cũng học ông hạ nhỏ giọng xuống, có vẻ thần bí: "Nếu con nói là nếu, nếu đứa trẻ là con ruột của con thì sao?"
Cô nghĩ tới, nếu Cô Cô thật sự là con của cô, cô cũng phải qua cửa chỗ cha mẹ cô, cô cũng không nghĩ muốn gạt cha mẹ, trên thế giới này người cô có thể tín nhiệm, có thể toàn tâm toàn ý giúp cô giúp Cô Cô cũng chỉ có thể là cha mẹ cô!
Tống Viên lập tức đi đỡ Tống Hải Bình, quả nhiên giây tiếp theo Tống Hải Bình phản ứng lại, cả người mềm nhũn, nếu không phải Tống Viên đỡ ông, ông thật sự muốn té xỉu ở toilet.