Editor: Hàn Tử Quân
Đêm nay, Tống Viên hiếm khi lại mất ngủ.
Trước một lần mất ngủ là bởi vì cô sợ hãi, bật đèn trong phòng lên, trò chuyện video với Tạ Nhã đến rạng sáng hai ba giờ mới ngủ.
Cô lấy điện thoại trên tủ đầu giường, lại một lần nữa tìm kiếm tên Dung Đình cùng với Đại Diệp triều mà Dung Đình nói, kết quả không tra được cái gì, kiến thức lịch sử mà cô từng học cũng không hề có triều đại này.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Nhưng mà có khả năng lịch sử ghi chép thiếu triều đại không chừng.
Trên mạng không có tin tức liên quan, thật sự khiến người ra sầu hết cả người.
Cứ coi như trời sinh cô đã lạc quan vui vẻ, nhưng đối diện với tình trạng hiện tại, Tống Viên cũng cảm thấy đầu sắp phải trọc đến nơi.
Tống Viên rời giường lúc 6 giờ rưỡi sáng, lúc vừa ngáp dài vừa chiên trứng gà, nhịn không được tự giễu, cô thật sự rất có tiềm chất làm một người mẹ tốt, vì muốn làm một bữa sáng an toàn vệ sinh cho Dung Đình, thế mà hôm nay cô lại dậy trước nửa giờ, chuyện này thật sự có thể ghi vào sử sách, có thể nói làm cảm động nhân dân Trung Quốc cùng cộng đồng Châu Á.
Tự mình làm bữa sáng, vừa muốn an toàn vệ sinh lại không thể mất quá nhiều thời gian, cũng chỉ có thể cố gằng làm thật đơn giản, một người một chén cháo gạo kê lại thêm trứng gà chiên cùng thịt xông khói còn có dưa muối ở siêu thị mua, là có thể ăn thoải mái.
"Chị còn không đi nữa thì thật sự bị muộn rồi, đến muộn là bị trừ tiền." Tuy rằng Tống Viên không thiếu tiền, nhưng cũng không muốn biểu hiện quá kém ở công ty, cô đứng ở cửa, vẫn cứ luôn dặn dò Dung Đình.
Bạn nhỏ Cô Cô nghe nhiều đến mức lỗ tai sắp mọc kén, "Cô đã biết, Cô hiểu rõ, Cô sẽ không mở cửa cho người lạ, cũng sẽ không nhảy lầu, càng không đốt lửa, mở bếp gas! Mẫu Hậu, nếu người còn không đi, thì thật sự bị muộn đấy."
Tống Viên tức giận nhéo nhéo lỗ tai hắn: "Chưa gì em đã bắt đầu chê chị dong dài, còn không phải là chị không yên tâm sao, vẫn là câu nói kia, cho dù ai tới gõ cửa, em cũng không được mở!"
"Ân! Cô thật sự đã biết!"
"Cháo gạo kê trong nồi cơm điện, chị đang để chế độ giữ ấm, em đói bụng thì tự mình múc ra ăn, một hộp cơm giữ ấm khác có trứng gà chiên với thịt xông khói, trong tủ lạnh có Yakult, nhưng mà em không được uống quá nhiều, nếu không muốn ăn cơm thì trên bàn trà còn có bánh mì chà bông mua ngày hôm qua, trái cây ở trên bàn có chuối với quýt nữa."
Dung Đình cực kỳ bất đắc dĩ, những lời này Mẫu Hậu đã nói rất nhiều lần, hắn trực tiếp đưa túi xách trên tủ giày cho cô.
"Đồ không có lương tâm." Tống Viên vừa mắng yêu vừa đi ra khỏi phòng.
Trong nhà có một đứa trẻ, thật sự là nhọc lòng.
Ngày hôm qua thật là không để ý, buổi tối đã đặt mua một cái đồng hồ trẻ em, hôm nay có thể đến.
Nhà này của cô cũng không có máy bàn, nếu tới công ty đi làm, muốn biết tình hình Cô Cô ở nhà như thế nào đều rất khó, cô hẳn nên nghĩ đến sớm một chút.
Vốn dĩ cô đã nói với Dung Đình, 5 giờ rưỡi chiều tan làm, cô sẽ nhanh chóng trở về, nhưng giữa trưa vừa đến 12 giờ, cô đã cầm lấy túi xách xông ra ngoài đầu tiên, công ty của chú cách nhà cô cũng không phải rất xa, lái xe tầm hơn hai mươi phút là có thể về đến nơi.
Lúc cô dùng chìa khóa mở cửa, Dung Đình đang ngồi trên sô pha xem sách bị dọa sợ, cảnh giác nhìn về phía cửa.
Đến lúc nhìn thấy người đi vào là cô, Dung Đình thở ra một hơi nhẹ nhõm, buông sách: "Mẫu Hậu, không phải người nói giờ Dậu mới có thể trở về sao?"
Tống Viên phát hiện Dung Đình không xảy ra chuyện gì, trong nhà cũng bình yên vô sự, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Chị nhớ em đó."
Dung Đình nghe cô nói như vậy, trong lòng không ngừng nhảy nhót, còn có chút thẹn thùng.
Kết quả của việc vui vẻ chính là Tống Viên mang về hai phần cơm, hắn cũng không còn mang vẻ mặt "Đồ ăn bẩn thỉu như thế, cho dù Cô có đói chết cũng sẽ không ăn" nữa, ngược lại còn ăn rất vui vẻ.
Dung Đình so với những đứa trẻ khác cũng không khác nhau lắm, hắn thích uống Yakult, thích ăn kẹo mềm, còn thích ăn cơm giăm bông này.
Ăn cơm ăn được một nửa, Dung Đình nghĩ đến cái mình nhìn thấy sáng hôm nay, phá vỡ quy củ lúc ăn và ngủ không nói chuyện của mình, vô cùng trịnh trọng cởi ngọc bội trên người mình xuống đưa cho Tống Viên.
Tống Viên không rõ nguyên do, nghi hoặc nhìn hắn.
Dung Đình mím môi, tay nhỏ hơi nắm thành quyền để ở bên môi, ho khan một tiếng.
Năm nay hắn mới năm sáu tuổi, làm cái động tác này thật sự là không phù hợp chút nào.
"Mẫu Hậu, ngọc bội này giá trị như thế nào, tuy Cô không biết, nhưng thiết nghĩ có lẽ giá cũng không rẻ."
"Cái gì mà giá không rẻ, chắc chắn là rất đáng giá, đây chính là đồ cổ đó, làm sao vậy?"
"Mẫu Hậu tìm một hiệu cầm đồ có danh tiếng, mang đi cầm đi."
Tống Viên trợn mắt nhìn, càng không hiểu rõ Dung Đình đây là đang muốn làm cái gì.
"Sau khi Mẫu Hậu lấy được bạc, đổi một chỗ ở tốt hơn đi."
......
"Nơi này không tốt sao?" Tống Viên buông đũa, cực kỳ khó hiểu. Tiểu khu này chính là tiểu khu mà cha cô lựa chọn vô cùng tỉ mỉ, vào lúc cô 18 tuổi còn được xem là tiêu khu đắt nhất ở giới trung lưu, qua mấy năm nay, tuy rằng đã không còn là tiểu khu xa hoa, nhưng tất cả thiết bị cái gì cần có đều có, gần chỗ này còn có trường tiểu học sơ trung, ra cửa đi bộ vài phút là có trạm tàu điện ngầm, phòng ở này của cô hướng tốt, bố cục cũng tốt, hiện tại muốn mua còn không mua được đâu.
Vì sao lại bảo cô đổi phòng ở?
Tống Viên căng thẳng, nghe nói trẻ con có thể nhìn thấy đồ vật dơ bẩn, Cô Cô lại là cổ nhân xuyên qua đây, chẳng lẽ là phòng ở này phong thuỷ không tốt?
Dung Đình thật sự khó có thể mở miệng nói đến chuyện sáng nay mình nhìn thấy.
Hắn giống lúc trước đứng trên ban công quan sát tiểu khu này, suy nghĩ nhiều chuyện, nào biết nhìn thấy dưới lầu có một đôi nam nữ trẻ tuổi ấp ấp ôm ôm, thậm chí còn...... Quả thực không ra thể thống gì, khó coi!
Nói vậy nơi này hẳn là nơi rồng rắn hỗn tạp đủ các loại người, Mẫu Hậu chỉ sợ cũng chỉ có thể tạm cư nơi đây.
Dung Đình không muốn nói, cũng không dám nói, chỉ nói: "Nếu như trong túi Mẫu Hậu không đủ tiền, không cần lo lắng, dù cô chưa thành niên, nhưng vẫn sẽ nghĩ cách bảo vệ người."
"Tuy rằng em nói như vậy chị rất cảm động, nhưng có phải em hiểu lầm cái gì hay không?" Tống Viên đẩy ngọc bội của hắn trở về: "Thôi được, em là Thái Tử, khái niệm người nghèo của em với khái niệm người nghèo của chị không giống nhau, tuy rằng chị không được xem là rất có tiền, nhưng trong túi thật sự không thiếu tiền, nuôi dưỡng một mình em dư dả!"
"Lời này là sự thật?"
"Đương nhiên là sự thật, tiếp tục trở lại vấn đề vừa rồi, nơi này của chị không tốt sao? Vì sao lại muốn đổi phòng ở?" Cô vẫn tương đối tò mò vấn đề này.
Dung Đình trầm mặc một lát, nói: "Cô cho rằng nơi này không xứng với thân phận của Mẫu Hậu, Mẫu Hậu là nhất quốc chi mẫu......"
Mắt thấy hắn lại sắp bla bla dong dài một hồi, Tống Viên lập tức cắt đứt lời nói của hắn: "Là chị không xứng với nơi này, nếu không phải nhờ có cha chị, thì đời này cho dù chị không ăn không uống nói không chừng cũng không mua nổi phòng này."
Dung Đình kinh ngạc, nhưng lại không phải vì phòng: "Ông ngoại cũng ở chỗ này sao?"
"Đương nhiên rồi. Cha mẹ chị đều ở đây."
Khuôn mặt Dung Đình lộ ra kinh hỉ: "Bà ngoại cũng ở đây, thế nhưng Cô chưa bao giờ nghe Phụ Hoàng nhắc tới."
Hắn dừng một chút, lại hỏi dò: "Vậy chiến thần cữu cữu của Cô cũng ở đây sao?"
Chiến thần cữu cữu?
"Chị là con gái một, không có anh em gì cả, em nói chiến thần là ai?"
Đang lúc nói chuyện, di động của Tống Viên vang lên, là một khách hàng cô phụ trách gọi tới, cô nghe điện, nghe thấy đối phương nói chuyện, theo bản năng hai thái dương lại đau, chờ cuộc gọi kết thúc, cô cũng không còn thời gian ăn cơm, đứng dậy, dọn dẹp hộp cơm dùng một lần xong, nói với Dung Đình: "Chị có khách hàng tới công ty tìm chị, chị phải nhanh chóng qua đó, chiều nay hẳn là đúng giờ chị sẽ tan tầm, em ở nhà ngoan ngoãn nha."
Dung Đình bị cô làm gián đoạn như vậy, cũng quên hỏi về chuyện chiến thần cữu cữu.
Chiến thần cữu cữu ở triều đại của hắn cũng là một cấm kỵ, hắn chỉ ngẫu nhiên nghe sư phụ dạy hắn cưỡi ngựa bắn cung từng nhắc tới một câu, nói chiến thần cữu cữu mang binh như có thần, vô cùng lợi hại, đương nhiên sư phụ vừa mới nói lời này, trên mặt lập tức liền lộ ra vẻ mặt hối hận, sau đó, vị sư phụ này không tiếp tục dạy hắn nữa, nghe nói bị Phụ Hoàng phái đến Công Bộ rồi.
Ngay cả hắn Mẫu Hậu cũng không nhớ rõ, làm sao có thể nhớ rõ Phụ Hoàng với những người khác chứ?
Tống Viên trở lại công ty, bắt đầu bận rộn công tác, phần lớn thời gian cô đều nghe điện thoại, cô phụ trách hai khách hàng, vô cùng không khéo chính là, có lẽ chú của cô có ý muốn rèn luyện cô cho nên hai khách hàng này đều là người vô cùng khó tính.
Thời gian một buổi chiều cô vội đến đầu váng mắt hoa, ngay cả thời gian uống nước cũng không có.
Dung Đình ở nhà sắp xếp thời gian cũng rất phong phú, một canh giờ luyện chữ, một canh giờ đọc sách, không dám chậm trễ việc học chút nào.
Buổi chiều khoảng 5 giờ, Dung Đình xem tranh binh pháp Tôn Tử say mê.
Cùng lúc đó, cha Tống lái xe đi vào tiểu khu, mang tai nghe Bluetooth đang nói chuyện phiếm với người đầu kia điện thoại: "Tôi nghe người ta nói tình hình ở Bắc Kinh thay đổi, tuy rằng cũng không có liên quan gì đến tôi, nhưng tôi muốn hỏi một chút, chuyện của Tạ gia sẽ không ảnh hưởng đến chuỗi siêu thị mới khai trương của tôi đấy chứ?"
Người đầu dây bên kia cười cười: "Ông ôi, ở Bắc Kinh còn chưa nổi đến vậy, yên tâm đi, Tạ gia hiện tại cũng không rảnh lo đến ông, người ông đắc tội chẳng qua cũng chỉ là một nhánh nhỏ của Tạ gia chỉ là đám tôm tép không liên quan."
"Vậy là tốt rồi." Cha Tống đỗ xe xong, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về hai thùng giấy phía ghế sau bên trong xe: "Không nói chuyện với ônh nữa, tôi đến dưới lầu nhà con gái rồi, bây giờ nó còn chưa tan làm."
"Tống tổng thật đúng là biết yêu thường con gái."
Cũng không phải, nay ông mới trở về, liền mang theo một rương hải sản, một rương cherry tới nhà con gái như hiến vật quý, tính sơ sơ ông đã hơn nửa tháng không gặp con gái rồi, thật sự là có chút nhớ.
Tống Hải Bình hừ cười khẽ, dọn thùng giấy, trong túi còn có chìa khóa lúc trước con gái đưa cho ông, hôm nay chuẩn bị làm một người cha đảm đang.
Nấu cho con gái một bữa cơm chiều, đứa nhỏ này lười như quỷ có lẽ là không nấu cơm.
Chờ con gái trở về, ông đã làm cơm xong, rửa trái cây xong, con gái ông không cảm động đến nước mắt lưng tròng mới là lạ đấy?
Tới cửa, Tống Hải Bình đặt thùng giấy xuống, lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa, rồi xoay người lại dọn thùng giấy, chỉ nghe thấy một giọng nói non nớt vang lên: "Ngươi là người phương nào?!"