Editor: Hàn Tử Quân
Lúc Tống Viên tỉnh lại là 7 giờ kém 5 phút, đồng hồ báo thức còn chưa vang.
Cô ngồi ở trên giường còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, giấc mộng kia quá chân thật làm cho cô đến giờ còn chưa dứt ra được, còn đang đắm chìm ở trong mộng, cô cố gắng muốn thấy rõ mặt người đàn ông, nhưng lại không thể thấy rõ được, sau khi tỉnh lại thì đã quên rất nhiều chi tiết, nhưng câu vĩnh viễn không phụ nàng kia còn xoay chuyển ở bên tai, như là chú ngữ.
Sao tự dưng lại mơ thấy giấc mộng kì quái như thế chứ, quan trọng là giấc mộng này làm cô không nhịn được liên tưởng đến rất nhiều chuyện. Ví dụ như lời Cô Cô nói.
Hiện tại, cô không dám nghĩ lại, bởi vì có quá nhiều chuyện giải thích không rõ. Cho dù cô cảm thấy Mẫu Hậu trong miệng Cô Cô rất có thể không phải là cô, hơn nữa còn có rất nhiều điểm đáng ngờ. Nếu không phải có một đứa trẻ sống sờ sờ ở trong nhà cô, thì với tính cách của cô, chắc chắn là muốn giả chết.
Hôm nay phải đưa Dung Đình đi làm xét nghiệm ADN, trong lòng Tống Viên luôn không yên.
Một mặt, nếu Dung Đình không phải con trai của cô, vậy cô nên đi đâu tìm người nhà cho đứa trẻ này? Đứa trẻ này sẽ thất vọng như thế nào chứ?
Mặt khác, nếu Dung Đình thật sự là con trai của cô, vậy cô nên làm cái gì bây giờ?
Còn có giấc mộng kia ......
Nghe tiếng đồng hồ báo thức vang lên, cuối cùng Tống Viên cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, mấy suy nghĩ lung tung kia cũng tan dần, cuối cùng, cô cảm thấy trong khoảng thời gian này chính mình thật sự là suy nhược thần kinh, trước kia cô nằm mơ cũng là mơ thấy yêu đương với idol nhà mình, cô cũng không băn khoăn nữa, chắc chắn là bị Dung Đình ảnh hưởng.
Đứa trẻ này mỗi ngày đều gọi cô là Mẫu Hậu, thi thoảng còn tận dụng mọi khoảnh khắc nhắc tới phụ hoàng nó, tuy rằng nó không có mạnh mẽ áp đặt cô, nhưng cô vẫn rất áp lực, luôn cảm thấy đứa trẻ này đang thuyết phục mình, muốn đưa cô đến cổ đại không có di động không có máy tính không có internet không có băng vệ sinh.
Đột nhiên Tống Viên nhớ tới thời còn học đại học kỳ xảy ra một sự kiện, khi đó rất lưu hành thuyết kiếp trước kiếp này, nói là nhắm mắt lại nghe một đoạn nhạc, dần dần sẽ nhìn thấy kiếp trước của mình, cô nhát gan, ở trên mạng nhìn thấy phổ cập khoa học nói không nên thực hành theo, cô liền không thử, còn ba nữ sinh trong phòng ngủ đều thử. Một người nói kiếp trước của mình là Trân phi, một người nói kiếp trước của mình là tiểu thϊếp, còn lại một người cũng nói mình là Trân phi......
Cô suy nghĩ Trân phi hẳn là chỉ có một thôi chứ.
Sau đó các bạn nữ trong lớp giao lưu một phen, ngay cả kiếp trước là Đổng Ngạc phi cũng có hai người.
Vốn dĩ Tống Viên còn có chút tin tưởng kiếp trước kiếp này, sau khi nghe nói có nhiều trân phi đổng ngạc phi kiếp trước như vậy thì lập tức mất đi hứng thú......
Cuối cùng, lớp trưởng khinh bỉ nói, đều là do nữ sinh các cô quá thích xem mấy phim não tàn, dần dần ảo tưởng mình là phi tử của Hoàng Đế dù có ba ngàn con sông cũng chỉ múc một gáo nước.
Tống Viên tắt đồng hồ báo thức, tạm thời vứt giấc mộng kia qua một bên.
Cô rời giường, Dung Đình đã rửa mặt chải đầu xong, đang đoan chính ngồi trên ghế sô pha xem binh pháp tôn tử.
Thấy cô ra, nó cũng chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi lại thu hồi tầm mắt.
Khả năng học hỏi của Dung Đình vẫn rất mạnh, rõ ràng ở cổ đại cái gì cũng đều cần người hầu hạ, nay đến hiện đại chẳng qua cũng chỉ mấy ngày, đã có thể tự mình mặc quần áo, tự mình tắm rửa tự mình đánh răng rửa mặt.
Đã hẹn trước xét nghiệm ADN vào 9 giờ sáng, Tống Viên sợ sẽ đến trễ, nên không ăn sáng ở nhà, mà đưa Dung Đình xuống cửa hàng ở dưới tầng tiểu khu giải quyết bữa sáng luôn.
Dung Đình đối mặt với mâm bánh bao nhỏ cùng sữa đậu nành, vẫn là vẻ mặt ghét bỏ.
Tống Viên thở dài một hơi: "Kỳ thật chị thật sự rất lười, buổi sáng rất ít khi tự mình làm bữa sáng, đương nhiên cơm trưa với cơm tối cũng rất ít khi tự mình làm, đều là ăn ở bên ngoài hoặc kêu cơm hộp."
Hai ngày này số lần xuống bếp đã sắp đuổi kịp số lần xuống bếp trong một tháng rồi!
Cô còn suýt bị chính mình làm cảm động.
Dung Đình do dự nhìn cô.
Tống Viên bị ánh mắt này nhìn đến da đầu tê dại, làm dấu tay ra hiệu ngừng, "Dừng, em lại muốn hỏi chị, sống chật vật như thế vì sao phải rời khỏi cha em đúng không, đừng hỏi, chính là chị vô cùng thích loại sinh hoạt này!"
Dung Đình cũng không biết giữa phụ hoàng và Mẫu Hậu của mình xảy ra chuyện gì.
Hiển nhiên yêu hận tình thù của người lớn đã vượt qua phạm vi hiểu biết của hắn.
Cuối cùng, Dung Đình cũng học cô thở dài một hơi: "Mẫu Hậu không nguyện ý trả lời, cô sẽ không miễn cưỡng. Mẫu Hậu, Cô chỉ hy vọng người vui vẻ."
Ngày hôm qua, Tống Viên bảo Dung Đình viết cho cô một bức thư pháp, cô chuẩn bị treo lên, dù sao đây cũng là cổ nhân viết, trước không nói đến giá trị, mà chỉ nói đến ý nghĩa đã không giống nhau.
Bạn nhỏ Cô Cô cầm bút lông đứng ở án thư trầm tư gần nửa ngày, cuối cùng đề bút huy mặc, ở trên giấy Tuyên Thành lưu lại bốn chữ lớn —— sống lâu trăm tuổi.
Một nguyện Mẫu Hậu thường nở nụ cười, hai nguyện Mẫu Hậu sống lâu trăm tuổi.
Tống Viên nghe xong lời này thật sự rất cảm động, trải qua mấy ngày nay ở chung, cô thậm chí còn có một loại suy nghĩ nếu Cô Cô thật sự là con trai của cô thì cũng không phải là không chấp nhận được.
Sau khi hai người ăn bữa sáng xong liền xuất phát đến bệnh viện.
Thời buổi này người làm xét nghiệm ADN cũng không ít, cách làm cũng vô cùng đơn giản, lấy chân lông hoặc chân tóc của hai người cùng với một ít máu, sau đó có thể trực tiếp download APP kiểm tra kết quả, còn muốn lấy giấy báo kết quả thì có thể tự mình đến lấy, hoặc là bên này gửi bưu điện qua, vô cùng thuận tiện.
Tống Viên còn thuận tiện cho Dung Đình đo chiều cao cân nặng.
Trên tờ giấy nhỏ mặt hiện lên chiều cao centimet, cân nặng 22 kg, vô cùng chuẩn.
Nếu không phải Dung Đình phản cảm, vốn đang muốn lượng một chút đầu vây.
Bệnh viện cách trung tâm thành phố rất gần, Tống Viên thấy hiện tại đã sắp đến 12 giờ, bàn bạc với Dung Đình một chút, quyết định cơm trưa ở nhà ăn gần đây.
Dung Đình rất thích uống Yakult, nhưng hắn không nói, vốn dĩ nghe nói phải ăn cơm ở bên ngoài, hắn còn có chút ý kiến nhỏ, như khi thấy Tống Viên lấy một lọ Yakult từ trong túi ra đưa cho hắn, hắn lập tức không còn ý kiến gì nữa, lập trường cực kỳ không kiên định.
Tống Viên không dám đi đến cửa hàng nổi tiếng sang trọng, Dung Đình cũng không thích nơi nhiều người, hắn còn có chút căng thẳng, luôn theo bản năng nhìn khắp nơi xung quanh, giống như giây tiếp theo thích khách sẽ lao tới vậy. Vì muốn đứa trẻ thả lỏng ăn cơm, Tống Viên vòng qua nhiều quán Pizza Hut có nhiều trẻ con, mang theo hắn đi đến một nhà ăn quạnh quẽ, cơ hồ đặt bao hết.
Hương vị đồ ăn bình thường, không tính xuất sắc, nhưng cũng không khó ăn, Dung Đình có vẻ rất thích ăn đồ ngọt, Tống Viên suy đoán trước kia tính tình đứa trẻ này cũng hoạt bát, rất đau lòng cho hắn, sau khi ăn xong cho hắn một phần dương chi cam lộ.
Dung Đình dùng thực lực chứng mình cái gì gọi là "trong ngoài bất nhất", sau khi ăn xong, rõ ràng trên mặt còn mang theo biểu cảm vui sướиɠ, ngoài miệng lại vẫn nói: "Chỉ có thể coi là ăn tạm thôi."
Tống Viên cố ý trêu hắn: "Nếu không thể ăn, vậy lần sau không ăn nữa."
Dung Đình căng thẳng nhìn cô, lại nói: "Cô chưa bao giờ nói là không thể ăn."
Ý thức được Tống Viên đang trêu hắn chê cười hắn, hắn không tức giận giống như lúc trước, ngược lại bất đắc dĩ nhiều hơn: "Vậy mà Mẫu Hậu lại lấy việc giễu cợt cô làm vui."
"Chị là đang suy nghĩ cái tính tình kiêu ngạo trong ngoài bất nhất này của em là học từ ai, cha em sao?" Tống Viên không ngờ mình lại chủ động nói đến lão hoàng thượng dưa chuột kia, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Được rồi, không nói cái này nữa, cơm nước xong phải đi bộ vừa đi tiêu thực, ngày mai chị phải đi làm, thật sự không thể xin nghỉ, lại xin nghỉ nữa chú chị sẽ nổi bão mất, chị đi làm rồi, em phải một mình ở nhà, bây giờ đi mua cho em một ít trái cây đồ ăn vặt để ở trong nhà, cho nên, chúng ta hiện tại đi siêu thị mua sắm."
Ngay từ đầu Dung Đình không biết đi làm ý là gì, hiện tại liên hệ trên dưới văn, cũng mơ hồ đoán được một ít, liền hỏi: "Mẫu Hậu nói đi làm, có phải là làm quan hay không?"
"Làm quan?" Tống Viên cười cười: "Đương nhiên không phải, chẳng qua ban đầu cha mẹ chị cũng rất muốn chị có thể thi viên chức, thi đậu nhân viên công vụ cũng không thể xem như làm quan, làm quan rất khó."
"Không phải làm quan sao?" Dung Đình không biết là kinh ngạc hay là nghi ngờ: "Cô cho rằng cố hương của Mẫu Hậu, nữ tử cũng có thể nhập học làm quan."
"Đương nhiên có thể! Bộ ngoại giao của chúng ta có nữ, còn đặc biệt lợi hại!" Tiếp theo cô liền bắt đầu thao thao bất tuyệt tâng bốc nữ thần của mình.
Nói rồi Tống Viên cũng nhận thấy có chỗ không phù hợp: "Sao lại là cũng? Nơi đó của các em cũng có thể sao?"
Dung Đình nhìn Tống Viên một hồi lâu, mới cười lắc đầu nói: "Lúc ban đầu là không thể, năm kia phụ hoàng đứng vững trước áp lực tứ phương cùng với tấu chương của văn võ bá quan, kiên trì huỷ bỏ chế độ cũ, phụ hoàng nói, nữ tử cũng có người tài ba, không thể giới hạn vì giới tính, nữ tử có thể nhập học, trải qua khoa khảo, thì cũng có thể vào triều làm quan."
Tống Viên rất kinh ngạc, cho dù cô không yêu thích lịch sử, nhưng cũng biết số triều đại có thể tiếp nhận nữ tử vào triều làm quan cũng không nhiều.
"Từ chuyện này mà nói, thì phụ hoàng em cũng có thể xem như minh quân." Tống Viên không khỏi cảm khái.
Dung Đình nghe vậy cười, lúc sau lại thu liễm ý cười trên mặt, trở nên nghiêm túc: "Mẫu Hậu, nếu phụ hoàng có thể nghe thấy lời nói này, chắc chắn sẽ rất vui vẻ."
"Đó là đương nhiên, Hoàng Đế đều luôn muốn nghe người đời sau đánh giá hắn là minh quân, đương nhiên cũng có vài Hoàng Đế thà rằng vô dụng, cũng chẳng quan tâm đời sau nghĩ gì, hành động này của phụ hoàng em vào thời điểm đó hẳn là một tiến bộ lớn về mặt tư tưởng, cổ đại có rất nhiều nam nhân đã xem thường nữ nhân từ trong xương cốt, cảm thấy nữ nhân chỉ có thể ở nhà sau, có thể tiếp thu quan điểm nữ tử cũng có người tài ba này, không, phải nói người đưa ra được quan điểm này, thật là không tồi."
Dung Đình lại lắc lắc đầu: "Cũng không phải."
"Có ý gì, em là nghi ngờ nữ tử không bằng nam tử sao?" Giọng điệu Tống Viên đã có chút nguy hiểm, nếu Cô Cô không có mắt nhìn mà trả lời "Đúng vậy", hôm nay cô chắc chắn phải giảng cho nó một khóa tư tưởng.
Chẳng qua nghĩ lại, người cổ đại có ý nghĩ như vậy, hình như cũng không kỳ lạ? Nhưng đứa trẻ này đã đến hiện đại thì phải nhập gia tùy tục.
"Nữ tử cũng có người tài ba, không nên bị hạn chế vì giới tính, không nên bị hạn chế chỉ ở sân sau, quan điểm này cũng không phải xuất từ phụ hoàng." Con ngươi Dung Đình có ánh sáng tự hào chiếu rọi, giọng nói hắn thanh thúy kiên định: "Bảng Nhãn là nữ tử, phụ hoàng từng tuyên đến trong điện nói chuyện, Cô cũng ở đó, Cô chính tai nghe phụ hoàng nói với Bảng Nhãn," hắn dừng một chút, thanh thanh giọng nói, có vẻ là muốn bắt chước phụ hoàng hắn: "Nhân đức Hoàng Hậu đã từng nói qua với Trẫm, nữ tử cũng có người tài ba, nếu như cả đời vì giới tính mà suốt đời ở hậu trạch, không có cách nào thể hiện tài hoa của mình thì thật là vô cùng lãng phí, hôm nay huỷ bỏ chế độ cũ, là tâm nguyện suốt đời của thê tử kết tóc của Trẫm."