FRANK SỮNG SỜ ĐẾN NỖI Hazel phải hét tên cậu mười hai lần trước khi cậu nhận ra Alcyoneus đang tỉnh lại.
Cậu đập cái khiên vào mũi tên khổng lồ cho đến khi Alcyoneus bắt đầu ngáy. Trong khi đó, sông băng tiếp tục gãy vụn, rìa sông mỗi ngày một thu hẹp hơn.
Thanatos lướt về phía họ bằng đôi cánh màu đen, nét mặt bình thản.
“À, đúng rồi đấy,” anh ta nói, tỏ ra thỏa mãn. “Sẽ có thêm nhiều linh hồn. Chết chìm, chết chìm. Các ngươi tốt nhất là nên đi nhanh đi, các bạn của ta, nếu không các ngươi cũng sẽ chết chìm luôn đấy.”
“Nhưng Percy…” Frank hầu như không thốt nổi tên bạn mình. “Liệu cậu ấy…?”
“Còn quá sớm để khẳng định. Về phần tên này…” Thanatos nhìn xuống Alcyoneus, vẻ chán ghét. “Ngươi sẽ không bao giờ gϊếŧ được hắn ta ở đây. Ngươi biết phải làm gì sao?”
Frank lặng người gật đầu. “Tôi nghĩ thế.”
“Thế thì công việc của chúng ta đã hoàn tất.
Frank và Hazel nhìn nhau lo lắng.
“Ừm…” Hazel ấp úng. “Ý ngài là ngài sẽ không… ngài sẽ không…”
“Đòi mạng sống của ngươi?” Thanatos hỏi. “Ừm, để xem nào…”
Anh ta lôi từ trong không khí ra một cái iPad đen tuyền. Tử Thần gõ vào màn hình một lúc và tất cả những gì Frank nghĩ được là: Làm ơn đừng có cài ứng dụng thu linh hồn trong cái máy đó.
“Ta không thấy tên ngươi trong danh sách,” Thanatos nói. “Thần Pluto đã lệnh cho ta thật cụ thể về các linh hồn trốn thoát, các ngươi biết đấy. Vì lý do nào đó, ông ấy đã không ra lệnh bắt ngươi. Có lẽ ông ấy thấy cuộc đời của ngươi vẫn chưa kết thúc, hay cũng có khi ông ấy đã quên. Nếu ngươi thích ta sẽ gọi và hỏi…”
“Không!” Hazel hét lên. “Không cần hỏi đâu.”
“Ngươi có chắc không?” Tử Thần cẩn thận hỏi. “Ta có thể trò chuyện với ông ấy qua hội nghị truyền hình. Ta có địa chỉ Skype của ông ấy ở đâu đó…”
“Thật sự thì không cần đâu.” Trông cứ như vài trăm ký lo lắng vừa mới được nhấc khỏi hai vai Hazel. “Cám ơn ngài.”
“Ư ư,” Alcyoneus lầm bầm.
Frank lại đánh vào đầu hắn ta.
Tử Thần ngước lên từ iPad của anh ta. “Về phần ngươi, Frank Trương, giờ cũng chưa đến thời điểm của ngươi. Ngươi còn một ít nhiên liệu để đốt cháy. Nhưng đừng nghĩ ta đang thiên vị các ngươi. Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong các tình huống kém thú vị hơn đấy.”
Vách đá vẫn đang sập xuống, rìa sông băng giờ chỉ cách họ khoảng sáu mét. Arion hí vang với vẻ sốt ruột. Frank biết họ phải rời đi, nhưng còn một thắc mắc nữa mà cậu cần phải hỏi.
“Thế còn Các Cánh Cửa Của Tử Thần là gì?” cậu hỏi. “Chúng ở đâu? Làm thế nào chúng tôi đóng chúng lại
“À, đúng rồi.” Một ánh nhìn bực tức chợt lóe lên trên mặt Thanatos. “Các Cánh Cửa Của Ta. Đóng chúng lại là chuyện tốt, nhưng ta sợ là nó vượt quá sức mạnh của ta. Ngươi sẽ làm điều đó như thế nào thì ta không rõ. Ta không thể khẳng định chính xác chúng ở đâu. Vị trí không… ừm, việc đó không hoàn toàn tuân theo quy luật tự nhiên. Chúng phải được xác định thông qua việc tìm kiếm. Ta có thể nói cho ngươi rằng ngươi nên bắt đầu cuộc tìm kiếm của mình ở Rome. Rome nguyên thủy ấy. Ngươi sẽ cần một hướng dẫn đặc biệt. Chỉ một loại á thần duy nhất đọc được các dấu hiệu cuối cùng sẽ dẫn ngươi đến Các Cánh Cửa Của Ta.”
Các đường nứt hiện ra trong lớp băng dưới chân họ. Hazel vỗ lên cổ Arion để giữ nó khỏi l*иg lên.
“Thế còn em trai tôi thì sao?” cô hỏi. “Nico còn sống chứ?”
Thanatos nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ – có lẽ là thương xót, mặc dù đó dường như không giống cảm xúc mà Tử Thần sẽ hiểu được. “Ngươi sẽ tìm thấy câu trả lời ở Rome. Và giờ ta phải bay về phương Nam, đến Trại Jupiter của ngươi. Trực giác mách bảo ta sẽ có nhiều linh hồn để thu hoạch, rất nhanh thôi. Tạm biệt các á thần, cho đến khi chúng ta lại gặp nhau.”
Thanatos biến thành một làn khói đen.
Dưới chân Frank, các vết nứt lan rộng hơn trong lớp băng.
“Nhanh lên!” cậu bảo Hazel. “Chúng ta phải mang Alcyoneus đi khoảng mười dặm về hướng bắc!”
Cậu leo lên ngực tên khổng lồ và Arion cất vó phóng như bay trên mặt băng, kéo theo Alcyoneus như kéo chiếc xe trượt tuyết xấu xí nhất thế giới.
Đó là một chuyến đi ngắn ngủi.
Arion chạy trên sông băng như trên đường cao tốc, bay vèo qua mặt băng, nhảy qua các khe nứt và trượt xuống các con dốc, cảnh tượng có thể khiến một người trượt tuyết bằng ván trượt phải sáng mắt.
Frank không cần đánh Alcyoneus bất tỉnh thêm nhiều lần nữa, vì đầu tên khổng lồ liên tục nảy lên và đập xuống mặt băng. Khi họ rong ruổi trên đường, anh chàng Nhóc Vàng na mê nửa tỉnh đó lầm bầm một giai điệu nghe như bài “Tiếng Chuông Ngân”.
Frank khá sửng sốt với chính bản thân mình. Cậu vừa mới biến thành một con đại bàng và một con gấu. Cậu vẫn còn cảm nhận được nguồn năng lượng di động đang chảy róc rách khắp cơ thể, như thể cậu đang ở trong trạng thái nửa rắn và nửa lỏng.
Không chỉ thế: Hazel và cậu đã giải thoát cho Tử Thần thành công, và cả hai đều còn sống. Còn Percy… Frank nuốt xuống nỗi sợ hãi của mình. Percy đã rơi xuống bên sườn sông băng để cứu họ.
Con trai thần Neptune sẽ bị chết đuối.
Không. Frank không tin rằng Percy đã chết. Họ đã không đi trọn một quãng đường như thế chỉ để đánh mất bạn của mình. Frank sẽ tìm cậu ấy – nhưng đầu tiên họ phải giải quyết Alcyoneus.
Cậu mường tượng lại bản đồ mà mình đã nghiên cứu khi ở trên con tàu khởi hành từ Anchorage. Cậu biết đại thể họ sẽ đi đâu, nhưng chẳng có lấy một biển hiệu hay dấu hiệu nào trên đỉnh sông băng. Chỉ còn cách là phải dựa vào phán đoán tốt nhất của cậu.
Cuối cùng, Arion phóng vọt vào giữa hai ngọn núi để đi vào một thung lũng băng và đá, trông như một bát sữa khổng lồ đựng các mảnh Cocoa Puff đông lạnh. Làn da ánh vàng của tên khổng lồ nhợt đi như thể nó đang biến thành đồng thau. Frank cảm nhận được sự rúng động phảng phất trong cơ thể mình, như một âm thoa áp sát vào xương ức của cậu vậy. Cậu biết mình vừa đi vào khu vực thân thiện – phạm vi quê nhà.
“Đây rồi!” Frank hét lớn.
Arion ngoặt sang một bên. Hazel cắt dây thừng và Alcyoneus trượt vèo qua. Frank nhảy tránh trước khi tên khổng lồ đâm sầm vào một tảng đá cuội.
Ngay lập tức Alcyoneus nhảy dựng lên. “Cái gì? Ở đâu? Ai?”
Mũi hắn ta bị vẹo rất kỳ cục. Các vết thương trên người hắn đã lành lại, dù làn da màu vàng đã bớt bóng loáng đi một ít. Hắn ta nhìn quanh, tìm kiếm thanh quyền trượng bằng sắt đã bị vứt lại Sông băng Hubbard. Rồi hắn ta từ bỏ và đấm tảng đá cuội gần nhất nát v
“Các ngươi dám đối xử với ta như xe trượt tuyết sao?” Hắn ta khựng người lại và ngửi ngửi không khí. “Cái mùi này… giống như các linh hồn đã tan biến. Thanatos đã tự do, ế? Hừ! Không vấn đề gì. Mẹ Gaea vẫn kiểm soát Các Cánh Cửa Của Tử Thần. Giờ thì, sao các ngươi mang ta đến đây hả, con trai của Mars?”
“Để gϊếŧ ngươi,” Frank nói. “Câu hỏi tiếp theo?”
Tên khổng lồ nheo mắt lại. “Ta chưa bao giờ biết là một đứa con của Mars có thể biến hình, nhưng điều đó không có nghĩa là ngươi đánh bại được ta. Ngươi nghĩ ông già đi lính ngu ngốc của ngươi có thể cho ngươi sức mạnh để một đối một với ta sao?”
Hazel rút kiếm ra. “Thế hai đấu một thì sao?”
Tên khổng lồ gầm lên và tấn công Hazel, nhưng con Arion nhanh chóng phóng như bay sang một bên. Hazel dùng kiếm chém vào mặt sau bắp chân tên khổng lồ. Từ vết thương, dầu đen phun ra.
Alcyoneus loạng choạng. “Ngươi không gϊếŧ được ta đâu, Thanatos hay ai đó cũng không!”
Hazel làm động tác nắm chặt bàn tay còn trống của mình. Một lực vô hình kéo mái tóc nạm trang sức của tên khổng lồ giật lùi về phía sau. Hazel xông lên, chém vào chân còn lại của hắn ta và chạy thật nhanh ra trước khi hắn lấy lại thăng bằng.
“Ngừng ngay!” Alcyoneus hét lớn. “Đây là Alaska. Ta bất tử trên quê hương của ta!”
“Thật ra,” Frank nói, “ta có vài tin xấu cần nói về chuyện đó. Biết sao không, ta được nhận từ cha ta không chỉ có sức mạnh thôi đâu.”
Tên khổng lồ gầm gừ. “Ngươi đang lảm nhảm cái gì thế hả, thằng ranh chiến tranh kia?”
“Mưu kế,” Frank nói. “Đó là món quà từ thần Mars. Một trận chiến có thể giành được phần thắng trước khi nó diễn ra bằng cách chọn lựa chiến trường thích hợp.” Cậu chỉ qua vai mình. “Biên giới giờ đã cách sau lưng chúng ta vài trăm mét. Ngươi đã không còn ở Alaska nữa. Ngươi không cảm thấy điều đó sao, Al? Muốn quay lại Alaska, ngươi phải bước qua xác
Dần dần sự thấu hiểu hiện ra trong đôi mắt của tên khổng lồ. Hắn ta nhìn xuống đôi chân bị thương của mình với vẻ hoài nghi. Dầu vẫn tiếp tục tràn ra từ hai bắp chân, biến thành băng đen.
“Không thể nào!” tên khổng lồ gầm lên. “Ta sẽ… ta sẽ… Gừ!”
Hắn ta tấn công Frank, cố đến được đường biên giới quốc tế. Trong một phần nhỏ của giây, Frank hồ nghi kế hoạch của mình. Nếu cậu không thể sử dụng món quà của mình lần nữa, nếu cậu bị đóng băng, cậu sẽ chết. Rồi cậu nhớ lại các chỉ dẫn của bà ngoại:
Nó sẽ giúp ích nếu cháu biết rõ về sinh vật đó. Tíc.
Nó cũng sẽ giúp ích nếu cháu đang trong tình huống sống còn, chẳng hạn như trong chiến trận. Hai dấu tíc.
Tên khổng lồ vẫn đang lao đến. Hai mươi thước. Mười thước.
“Anh Frank?” Hazel lo sợ gọi lớn.
Frank trụ thật vững. “Anh biết.”
Ngay trước khi Alcyoneus đâm sầm vào, Frank biến hình. Cậu luôn cảm thấy mình quá to lớn và vụng về. Giờ cậu tận dụng cái cảm giác đó. Cơ thể cậu căng ra với kích thước khổng lồ. Da cậu dày lên. Hai tay cậu biến thành hai chân trước to khỏe. Miệng cậu mọc ra hai cái ngà và mũi cậu dài ra. Cậu trở thành con vật mà cậu biết rõ nhất – con vật mà cậu đã chăm sóc, cho ăn, tắm và thậm chí còn giúp nó khi nó gặp chứng khó tiêu ở Trại Jupiter.
Alcyoneus đâm mạnh vào một con voi trưởng thành nặng mười tấn. Tên khổng lồ choáng váng lùi lại. Hắn ta thất vọng hét lên và lại húc vào Frank một lần nữa, nhưng Alcyoneus hoàn toàn không ăn thua gì với sức nặng của cậu. Frank dộng mạnh đầu mình vào đầu Alcyoneus khiến hắn ta bay ra sau và đáp xuống, dang người ra trên mặt băng.
“Ngươi… không… gϊếŧ được ta,” Alcyoneus rống lên. “Ngươi không thể…”
Frank biến trở lại thành người. Cậu bước đến chỗ tên khổng lồ, các vết thương rỉ dầu trên người hắn đang bốc hơi. Đá quý rơi hắn và kêu xèo xèo trong tuyết. Làn da vàng của hắn ta bắt đầu mòn dần, tróc ra thành từng mảng.
Hazel xuống ngựa và đứng kế bên Frank, lăm lăm kiếm trong tay. “Để tớ nhé?”
Frank gật đầu. Cậu nhìn vào đôi mắt đang sôi sùng sục của tên khổng lồ. “Đây là lời mách nước này, Alcyoneus. Lần tới nhớ chọn bang lớn nhất để làm quê hương nhé, đừng đặt căn cứ ở nơi chỉ rộng có mười dặm. Chào mừng đến với Canada, đồ ngốc.”
Thanh kiếm của Hazel đâm mạnh vào cổ tên khổng lồ. Alcyoneus rã ra thành một đống đá cực kỳ đắt tiền.
Hazel và Frank đứng yên bên nhau trong một lúc, nhìn phần còn lại của tên khổng lồ tan vào trong băng. Frank nhặt sợi dây thừng lên.
“Một con voi à?” Hazel hỏi.
Frank gãi cổ. “Ừm. Dường như đó là một ý tưởng tuyệt vời đấy chứ.”
Cậu không đọc được biểu cảm trên mặt cô. Cậu sợ rằng cuối cùng mình cũng đã làm điều gì đó quá kỳ quái, khiến cô không bao giờ muốn ở bên mình nữa. Frank Trương: kẻ vụng về, con trai của thần Mars, kẻ mặt dày mày dạn nông cạn.
Rồi cô hôn cậu – một nụ hôn thực thụ lên môi, tuyệt hơn nhiều so với kiểu hôn mà cô trao cho Percy lúc ở trên máy bay.
“Anh thật tuyệt,” cô nói. “Và anh đã biến thành một con voi rất đẹp trai đấy.”
Frank cảm thấy chếch choáng đến nỗi cậu nghĩ có lẽ đôi giày ống của mình đã tan chảy trong lớp băng. Trước khi cậu kịp nói gì, một giọng nói vang vọng khắp thung lũng:
Các ngươi sẽ không thắng được đâu.
Frank ngước nhìn lên. Bóng râm di chuyển khắp ngọn núi gần nhất, tạo nên khuôn mặt của một người phụ nữ đang ngủ.
Các ngươi sẽ không bao giờ về đến nhà kịp lúc, giọng nói chế giễu của Gaea vang lên. Thậm chí bây giờ, đến Thanatos cũng đang chăm lo cho các cái chết ởTrại Jupiter, cái chết cuối cùng dành cho những người bạn La Mã của các ngươi.
Ngọn núi rung chuyển như thể toàn bộ quả đất đang cười. Rồi bóng râm tan đi.
Hazel và Frank nhìn nhau. Không ai lên tiếng. Họ leo lên con Arion và phóng như bay trở lại Vịnh Sông Băng.