CƯỠI TRÊN LƯNG ARION, HAZEL CẢM THẤY MÌNH ĐẦY SỨC MẠNH, quyết tâm và hoàn toàn làm chủ bản thân – một sự kết hợp hoàn hảo giữa ngựa và con người. Cô tự hỏi liệu đây có phải là những cảm xúc có được khi là một nhân mã không.
Các thuyền trưởng ở Seward đã báo trước cho cô biết rằng phải đi mất ba trăm hải lý mới đến được Sông băng Hubbard, một chuyến hành trình gian khổ, nguy hiểm, nhưng con Arion chẳng gặp chút rắc rối nào. Nó phóng trên mặt nước với tốc độ của âm thanh, làm không khí xung quanh họ ấm đến mức Hazel chẳng biết lạnh là gì. Trên mặt đất, cô chưa bao giờ thấy mình quá đỗi dũng cảm. Trên lưng ngựa, cô nôn nóng được tham gia đánh trận.
Frank và Percy lại không quá vui vẻ. Khi Hazel liếc ra sau, họ đang nghiến chặt răng lại và cầu mắt họ đang nhảy lia lịa quanh đầu. Hai má Frank lúc la lúc lắc vì trọng lực. Percy ngồi sau cùng, bám chặt lấy con ngựa, cố gắng để không bị trượt ra phía sau. Hazel hy vọng điều đó sẽ không xảy ra. Theo cái cách mà Arion di chuyển, cô không nhận ra nó đang đi với tốc độ năm mươi hay sáu mươi dặm một giờ.
Họ phóng nhanh qua các eo biển lạnh buốt, lướt ngang qua các vịnh hẹp xanh ngắt và những mỏm đá với thác nước đổ xuống biển. Arion nhảy lên phía trên một con cá voi lưng gù đang búng mình ra khỏi mặt nước và tiếp tục phi nước đại, làm một bầy hải cẩu giật mình nhảy khỏi một tảng băng trôi.
Thời gian di chuyển chỉ như vài phút trước khi họ chạy vèo vào một vịnh hẹp. Nước
biển ở đây kết hợp với những mảnh băng nhỏ y hệt như một ly xi-rô xanh sền sệt vậy. Arion đi khập khiễng trên một phiến băng đông cứng màu ngọc xanh.
Cách đó nửa dặm là Sông băng Hubbard. Ngay cả Hazel, người đã từng nhìn thấy các dòng sông băng trước đây, cũng không dám chắc về cảnh tượng trước mắt mình. Những ngọn núi tuyết phủ màu tía đã bị chia tách theo hai hướng khác nhau, với tầng mây trôi lơ lửng giữa lưng chừng núi như những chiếc thắt lưng mềm mại. Trong thung lũng mênh mông bạt ngàn nằm giữa hai đỉnh núi lớn nhất, một bức tường băng lởm chởm mọc lên khỏi biển cả, che chắn toàn bộ hẻm núi. Sông băng có màu xanh-trắng với những đường vệt màu đen, vì thế nó trông giống một đống tuyết bẩn còn sót lại trên vỉa hè sau khi máy xúc tuyết rời đi, chỉ có điều lớn gấp bốn triệu lần.
Ngay khi Arion ngừng lại, Hazel cảm thấy nhiệt độ hạ xuống. Các đợt khí lạnh do khối băng đó tạo ra thổi đến, biến vịnh thành cái tủ lạnh lớn nhất thế giới. Kỳ quái nhất là một âm thanh như tiếng sấm rền vang khắp mặt nước.
“Đó là cái gì thế?” Frank trố mắt nhìn những đám mây phía trên sông băng. “Một cơn bão ư?”
“Không phải,” Hazel nói. “Băng đang vỡ ra và di chuyển. Hàng triệu tấn băng.”
“Ý em là cái này đang vỡ ra sao?” Frank hỏi.
Như để minh chứng cho lời nói đó, một dải băng khẽ nứt ra khỏi sông băng và đâm sầm xuống biển, bắn nước và các mảnh băng văng tung tóe cao đến vài tầng lầu. Một phần nghìn giây sau âm thanh mới truyền đến tai họ – một tiếng BÙM chói tai y hệt như khi Arion đạt tới giới hạn âm thanh.
“Chúng ta không thể đến gần thứ đó!” Frank nói.
“Bắt buộc thôi,” Percy nói. “Tên khổng lồ đang ở phía trên.”
Arion hí vang.
“Này Hazel,” Percy nói, “bảo con ngựa của em cẩn thận lời ăn tiếng nói nhé.”
Hazel cố không bật cười. “Nó đã nói gì thế?”
“Bỏ đi mấy câu chửi rủa à? Nó bảo là nó có thể đưa chúng ta lên trên đỉnh.”
Frank có vẻ hoài nghi. “Tớ nghĩ con ngựa này không bay được đâu!”
Lần này con Arion hí lên cực kỳ tức giận, đến Hazel còn đoán được là nó đang chửi bới.
“Anh bạn,” Percy bảo con ngựa, “tao đã từng bị treo lên vì đã nói những câu kém hơn mày chút ít. Hazel, nó cam đoan rằng em sẽ biết khả năng của nó ngay khi em ra lệnh.”
“Ừm, vậy thì giữ chặt nhé, các chàng trai,” Hazel bồn chồn nói. “Aon, nhanh lên nào!”
Con Arion phóng về phía sông băng như một tên lửa điên cuồng, lao đi trên lớp tuyết tan như thể nó muốn thách đấu với núi băng vậy.
Trời mỗi lúc một lạnh. Tiếng băng nứt gãy dần to hơn. Khi Arion đến gần, sông băng lù lù hiện ra, lớn đến nỗi Hazel chóng cả mặt khi cố quan sát hết nó. Triền sông lỗ chỗ khe nứt và hang động, lởm chởm các chóp nhọn như những lưỡi rìu. Những mảnh băng liên tục rơi tõm xuống – một vài khối cỡ những hòn tuyết, những khối khác lại có kích thước bằng một ngôi nhà.
Khi họ còn cách khoảng bốn mươi lăm mét tính từ mặt sông, tiếng sấm nổ ầm ầm khiến Hazel rợn cả xương sống, một bức màn băng có thể che phủ cả Trại Jupiter vỡ ra và rơi thẳng về phía họ.
“Cẩn thận!” Frank hét lớn, điều dường như có chút không cần thiết với Hazel.
Arion vẫn chạy một mạch tới trước. Giữ nguyên tốc độ, nó len lỏi qua các mảnh vỡ theo đường zíc-zắc, nhảy vượt qua các khối băng và trèo lên mặt sông băng.
Cả Percy và Frank đều bật mắng họ nhà ngựa và bám chặt hết sức trong khi Hazel đưa tay ôm quanh cổ Arion. Bằng cách này hay cách khác, họ đã không bị rơi khi con Arion leo lên các vách đá, nhảy từ vị trí này sang vị trí khác với tốc độ và sự nhanh nhẹn không thể tin được. Nó giống như thể họ đang rơi xuống từ một ngọn núi, nhưng theo hướng ngược lại.
Cuối cùng cũng đến đích. Arion kiêu ngạo đứng trên đỉnh một chỏm băng sừng sững phía trên một khoảng trống. Biển hiện giờ dưới họ chín mươi mốt mét.
Arion hí lên thách thức, tiếng hí vang vọng khắp các ngọn núi. Percy không dịch, nhưng Hazel biết khá rõ rằng Arion đang thách thức những con ngựa khác hiện đang ở trong vịnh: Phá kỷ lục đó đi, bọn ngốc kia!
Rồi nó quay mình lại và chạy vào sâu trong đất liền bên kia đỉnh sông băng, nhảy qua một vực thẳm bề ngang mười lăm mét.
“Ở kia!” Percy chỉ.
Con ngựa dừng bước. Trước mặt họ lừng lững một trại La Mã bị đóng băng, trông giống như một bản sao rùng rợn có kích thước khổng lồ so với trại Trại Jupiter. Các đường hào chi chít chóp băng nhọn. Các thành lũy làm từ gạch băng phát ra ánh sáng trắng chói lòa. Treo lơ lửng trên các tháp canh, các lá cờ vải màu xanh cứng ngắc lung linh trong ánh mặt trời Bắc Cực.
Chẳng có bất cứ dấu hiệu sự sống nào. Các cánh cổng mở toang hoác. Không có lấy một lính gác đi rảo trên các bức tường. Thế nhưng, Hazel vẫn thấy khó chịu trong lòng. Cô nhớ lại cái hang ở Vịnh Phục Sinh, nơi cô đã làm Alcyoneus trỗi dậy – một cảm giác âm độc đến ngột ngạt và tiếng bùm, bùm, bùm không ngớt, như nhịp tim của Gaea. Nơi này rất quen thuộc, cứ như mặt đất đang cố tỉnh giấc và phá hủy mọi thứ – như thể các ngọn núi ở hai bên muốn nghiến nát họ và phần sông băng còn lại.
Arion chạy nước kiệu một cách cáu kỉnh.
“Frank này,” Percy nói, “chúng ta xuống đi bộ từ đây thì sao nhỉ?”
Frank thở dài nhẹ nhõm. “Tớ cứ nghĩ cậu không bao giờ đề nghị việc đó chứ.”
Họ xuống ngựa và thử bước vài bước. Mặt băng dường như khá chắc, được bao phủ một tấm thảm tuyết mềm mịn nên nó không trơn lắm.
Hazel giục Arion chạy lên trước. Percy và Frank rảo bước ở hai bên, kiếm và cung sẵn sàng trong tay. Họ tiến đến cổng trại mà không gặp cản trở nào. Hazel đã được huấn luyện để phát hiện ra hố, bẫy, dây chắn ngang đường và tất cả các loại bẫy khác mà những quân đoàn La Mã gặp phải tại lãnh địa kẻ thù trong nhiều niên kỷ qua, nhưng lúc này cô chẳng thấy gì – chỉ có những cái cổng đóng băng mở toang và những lá cờ bị đông cứng kêu răng rắc trong gió.
Cô có thể phóng thẳng tầm mắt đến cuối đường chính. Tại giao lộ, trước bộ chỉ huy xây bằng gạch-băng, một dáng người cao lớn mặc áo choàng đen đang đứng đó, tay chân bị những sợi xích làm từ băng trói chặt.
“Thanatos,” Hazel thì thào.
Cô nhận thấy linh hồn mình như bị kéo tuột về phía Tử Thần, hệt như bụi bị hút vào máy hút bụi vậy. Tầm nhìn trước mắt cô trở nên tối sầm. Cô suýt ngã khỏi Arion, nhưng Frank đã đỡ cô và đẩy cô ngồi thẳng lại trên lưng ngựa.
“Bọn anh sẽ giữ em lại,” anh hứa. “Không ai có thể mangem đi.”
Hazel siết chặt lấy tay anh. Cô không muốn buông nó ra. Anh thật đáng tin cậy, khiến cô yên lòng, nhưng Frank không thể bảo vệ cô khỏi Tử Thần. Tính mệnh của chính anh cũng mong manh y như mẩu gỗ cháy dở kia.
“Em không sao,” cô nói dối.
Percy bứt rứt nhìn quanh. “Không phòng thủ? Không có khổng lồ sao? Đây nhất định là một cái bẫy.”
“Chắc chắn luôn,” Frank nói. “Nhưng tớ không nghĩ chúng ta còn lựa chọn nào khác.”
Trước khi Hazel kịp đổi ý, cô thúc Arion đi qua cổng. Khuôn viên khá quen mắt – các doanh trại của các đội quân, nhà tắm, kho vũ khí. Nó là bản sao y chóc của Trại Jupiter, ngoại trừ việc nó lớn gấp ba lần so với bản gốc. Ngay cả khi ngồi trên lưng ngựa, Hazel vẫn cảm thấy mình bé nhỏ và tầm thường, như thể họ đang đi qua một thành phố mẫu được các vị thần dựng nên.
Họ ngừng lại cách người mặc áo choàng ba mét.
Giờ khi đã ở đây, Hazel có cảm giác thôi thúc liều lĩnh là phải kết thúc nhiệm vụ này. Cô biết mình sẽ gặp nguy hiểm hơn nhiều so với lúc đánh nhau với các chiến binh Amazon, chống lại lũ quái vật mình sư tử cánh chim hay leo lên sông băng trên lưng Arion. Theo bản năng cô thừa hiểu, chỉ cần bị Thanatos chạm nhẹ vào, cô sẽ chết.
Nhưng đồng thời linh cảm cũng mách bảo cho cô biết rằng, nếu cô không vượt qua được nhiệm vụ lần này, nếu cô không dũng cảm đối mặt với số mệnh, cô cũng chẳng thoát khỏi cái chết – bởi sự hèn nhát và thất bại. Các phán quan ở cõi chết sẽ chẳng khoan dung với cô trong lần thứ hai này.
Arion chạy tới chạy lui khi cảm nhận được sự bất an của cô.
“Xin chào?” Hazel buộc phải lên tiếng. “Ngài Tử Thần?”
Hình người đội mũ trùm đầu ngẩng lên.
Ngay lập tức, toàn bộ khu trại cựa mình sống lại. Các bóng người mặc áo giáp La Mã từ các doanh trại, bộ chỉ huy, kho vũ khí, và cả căng-tin bắt đầu túa ra, nhưng đó không phải là con người những vong hồn – những con ma luôn miệng huyên thuyên mà Hazel đã từng sống chung trong nhiều thập kỷ ở Cánh đồng Asphodel. Cơ thể chúng nhiều nhất chỉ có những làn hơi màu đen, nhưng bộ áo giáp, giáp che ống chân và mũ giáp gỉ vẫn được giữ cố định. Những thanh kiếm bọc một lớp sương giá được buộc vào bên hông. Các thanh lao móc pilum và khiên mẻ trôi lềnh bềnh trong những đôi tay khói. Phần lớn những vong hồn đó đều chạy bộ, trừ hai binh lính từ các chuồng ngựa lao ra trên chiếc chiến xa bằng vàng được kéo bởi những con chiến mã màu đen ma quái.
Khi Arion nhìn thấy mấy con ngựa đó, nó giận dữ giậm chân xuống đất.