Chương 2

Lương Hề nắm lấy gấu áo của hắn, ủy khuất nói: “Ba ba, con muốn ba ba ngủ chung phòng với con á~” Hai vợ chồng này đã đồng cam cộng khổ nhiều năm, tình cảm sâu đậm, so với Từ Quỳnh Nhã vô cùng chán ghét cậu, hiển nhiên Lương Hưng Văn là người duy nhất cậu có thể ra tay.

“Đã lớn như vậy rồi mà vẫn chưa dám ngủ một mình à?” Lương Hưng Văn buồn cười bảo, đứa nhỏ này lên đây có thể là không quen với cuộc sống chỗ này cho lắm, có chút sợ người lạ, làm cái gì cũng đều thích quấn quýt lấy hắn.

Hốc mắt của Lương Hề đỏ lên, làm nũng với hắn: “Con mơ thấy ác mộng, sợ quá đi~ Con muốn được ba ba ôm ngủ~”

“Được, để ba nói với mẹ của con một tiếng rồi ba sang.” Lương Hưng Văn nói xong, vỗ vỗ lên bả vai cậu ý bảo cậu về phòng trước, bản thân quay người đi vào trong phòng ngủ.

“Lớn cái đầu cái thây đó rồi mà bây giờ còn muốn ông ngủ cùng với nó, nó không biết xấu hổ à!” Giọng nói bất mãn của Từ Quỳnh Nhã truyền ra ngoài.

Tâm trạng của Lương Hề vô cùng tốt, cậu ngâm nga hát đôi ba lời rồi trở về phòng của mình, từ lúc cậu cảm nhận được ác ý của Từ Quỳnh Nhã đối với mình, trong lòng đã có kế hoạch sẵn, bước đầu tiên là phải quyến rũ chồng của bà ta trước, cũng chính là ba ruột của mình.

Cậu cởϊ qυầи lót ra rồi công khai để nó ở trên tủ đầu giường, qυầи ɭóŧ bằng bông hình tam giác, có màu trắng thuần khiết, tản ra hương thơm ngọt ngào, trong lòng cậu ác ý nghĩ đến điều thú vị: Người đàn ông đứng đắn và thành thật kia có khi nào sẽ lén lút ngửi qυầи ɭóŧ của mình hay không, còn liếʍ cả nước da^ʍ dính ở trên đáy quần đó?

Lúc Lương Hề đi ra ngoài, đối phương đang nằm ở trên giường cúi đầu xem sách trong tay, cậu kéo vạt áo của mình lên, để lộ ra bắp đùi trắng nõn nà trơn bóng, xoay eo bò vào trong lòng của hắn ta, nhẹ giọng nói: “Dáng vẻ đọc sách của ba ba đẹp trai quá đi~” Đầu gối cong lên nhẹ nhàng cọ vào bụng dưới mẫn cảm của đối phương, ngón tay có kỹ xảo ma sát yết hầu nhô lên trước mắt.

"Đừng nháo, ba đọc sách đấy." Lương Hưng Văn đẩy ra bàn tay đang làm loạn trên cổ mình, lúc đưa tay xuống còn đυ.ng chạm phải da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, hắn cau mày vỗ lên đùi của đối phương. “Đã lớn đến từng tuổi này rồi! Sao đi ngủ mà còn không mặc quần hả?”

“A~ Ba ba đánh người ta, xấu xa quá đi~” Lương Hề nhẹ giọng yếu ớt nói, nhìn hắn bằng cặp mắt đáng thương: “Ba ba cũng ghét bỏ con vì con không hiểu chuyện sao? Con có thói quen ngủ như thế này rồi, nếu hai người đều không thích con, vậy tốt hơn hết là con tự mình về quê ở cho rồi”

“Nói bậy cái gì thế” Lương Hưng Văn ôm gương mặt của cậu, nhìn vào đôi mắt đẫm lệ mông lung kia, dỗ dành: “Vừa rồi giọng ba nói ra có chút không tốt, con trai ngoan đừng tức giận nhé, được không?”

“Dạ.” Lương Hề nghe thấy vậy càng được nước làm tới, muốn đòi cả núi rừng Tây Nguyên, nửa người trên nhanh chóng bò lên trên người của hắn, cơ thể Lương Hưng Văn cứng đờ ra, tùy ý để đối phương làm loạn, dù sao cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng lắm.

Lương Hề ở bên tai hắn nhẹ nhàng thổi một hơi, nhỏ giọng yêu kiều nói: “Con muốn được ba ba ôm ngủ ~~” Nói xong, đầu lưỡi giống như khıêυ khí©h mà vươn ra liếʍ xuống vành tai đối phương.