Cố Thanh Yến lập tức kiêu ngạo thẳng eo nhỏ đáp: "Giáo viên đều khen cháu lần này tiến bộ rất lớn! Kỳ thi giữa kỳ từ hạng 300, nhảy vọt lên top 50!"
Nói xong nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm bình tĩnh của Lục Vọng, muộn màng nhận ra mà ngượng ngùng cười một cái.
Loại thành tích này đối với Lục Vọng căn bản không đáng nhắc tới, anh thông thạo nhiều ngoại ngữ, tốt nghiệp sớm trường đại học Top 1 thế giới.
Vẻ mặt đắc ý của thiếu niên lướt qua sự lúng túng, ánh sáng trong mắt nhanh chóng tiêu tan, cuối cùng xấu hổ sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Sau này cháu nhất định sẽ noi gương chú nhỏ, đạt được càng nhiều thành tích càng tốt!"
Lục Vọng không tỏ ý kiến, nói: "Cố gắng là được."
Cố Thanh Yến kinh ngạc, Lục Vọng không hợp lòng người nhưng đối với Lục Tinh Trạch lại rất đặc biệt, ngẫm lại tư liệu hệ thống cung cấp, Cố Thanh Yến rất nhanh đã tìm ra nguyên nhân.
Người nam nhân này thực sự ghi nhớ tình nghĩa lúc nhỏ với Lục Tinh Trạch?
Vậy tại sao Lục Tinh Trạch lại còn rơi xuống kết cục thê thảm như vậy?
Nơi này còn có điều gì mà cậu không biết?
【 Hệ thống ngươi ra đây giải thích một chút coi nào. 】
Cố Thanh Yến gọi hệ thống, nhưng hệ thống giả chết.
Kể từ khi bắt đầu bị hệ thống trói buộc làm pháo hôi nghịch tập, hệ thống thường xuyên chơi trò mất tích, cậu rất nghi ngờ liệu hệ thống này có phải là một sản phẩm bị lỗi hay không.
Hệ thống không đáp lời, Cố Thanh Yến cũng không còn cách nào, nhưng tình hình trước mắt tuyệt đối có lợi cho cậu!
"Cháu biết rồi!" Cố Thanh Yến thả lỏng không ít, tuy rằng vẫn còn sợ Lục Vọng, nhưng rõ ràng không còn khẩn trương như vừa rồi, cảm giác xa lạ với Lục Vọng cũng nhạt đi không ít.
Cậu ngập ngừng hỏi: "Vừa rồi cháu thắng những cái đó chú sẽ không thu hồi lại đúng không?"
Thấy Lục Vọng nhíu mày, cậu vội vàng giơ tay thề: "Cháu sẽ không nói ai biết chú là ông chủ ở đây!"
"Ừm." Lục Vọng đứng lên, trên cao nhìn xuống, "Thời gian không còn sớm, trở về nghỉ ngơi sớm một chút. Tôi cho người đưa cháu về."
"Cảm ơn chú nhỏ!" Cố Thanh Yến mặt mày hớn hở, hưng phấn mà nói, "Chú nhỏ chú thật lợi hại!"
Sự sỡ hãi Lục Vọng bỗng nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng, Cố Thanh Yến lại biến thành tiểu thiếu gia đơn giản kiêu căng, cậu nhìn Lục Vọng, đôi mắt trong veo như nước nhấp nháy nhấp nháy: "Chú nhỏ, nếu lần sau cháu đạt được thành tích tốt hơn, còn có thể lại đến chơi không?"
Bộ dáng cậu có chút giống làm nũng, Lục Vọng hòa hoãn sắc mặt, nhưng không lập tức đáp ứng: "Để xem đi."
"Ha?" Cố Thanh Yến có chút thất vọng, cậu há miệng, ánh mắt đầy hy vọng nhìn về phía nam nhân anh tuấn: "Chú nhỏ, có thể cho cháu phương thức liên lạc không?"
Sợ Lục Vọng hiểu lầm, cậu vội giải thích: "Chỉ là rất lâu rồi cháu không gặp chú......"
"Cháu còn tưởng rằng sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại chú nữa."
Là thiếu gia nhỏ của một dòng nhỏ, đối với bổn gia mà nói chỉ là râu ria, thân phận Lục Vọng nếu không phải chủ động ra mặt, Cố Thanh Yến căn bản không thể tiếp xúc được với anh.
Đôi mắt trong veo của thiếu niên chứ đầy hoài niệm và quan tâm không chút che giấu, Lục Vọng sắt đá thực sự đã đồng ý, đồng thời còn hứa hẹn: "Tôi sẽ ở bên này một thời gian, có việc cháu có thể gọi cho tôi."
Đôi mắt đầy sao sáng, Cố Thanh Yến vui vẻ chịu không nổi: "Thật tốt quá! Cảm ơn chú nhỏ!"
Khóe mắt đuôi mày thiếu niên đều là vui mừng, dáng vẻ khác hẳn chiếc bánh bao sữa dễ thương hồi nhỏ, nhưng lại giống ở chỗ làm người yêu thích, môi mỏng Lục Vọng hơi cong lên, ra lệnh cấp dưới đưa Cố Thanh Yến về nhà.
"Chú nhỏ, tạm biệt!"
Cố Thanh Yến cười đến mi mắt cong cong, ngoan ngoãn phất tay tạm biệt, thẳng đến khi xoay người tiến vào thang máy, nụ cười trên mặt mới chậm rãi thối lui.
Được một hứa hẹn ngoài ý muốn, tâm tình Cố Thanh Yến tâm tình rất tốt.
Cậu sẽ rất nhanh gặp lại Lục Vọng, chỉ là không biết điểm mấu chốt của chú nhỏ Lục Vọng này nằm ở đâu.
Sau khi được quản lý Chu hoành tráng mời lên lầu nói chuyện với ông chủ sòng bạc, lại được ông chủ sắp xếp vệ sĩ đưa xuống, Cố Thanh Yến đêm nay tại hang ổ tiêu tiền này có thể nói là tâm điểm chú ý.
Trình Trì và đám người phú nhị đại đang duỗi dài cổ chờ cậu vừa nhìn thấy lập tức reo hò vây lấy.
"Lục thiếu!"
Cố Thanh Yến nhìn bọn họ bằng ánh mắt không nóng vội, "Đi thôi, tôi phải về rồi."
Quản lý Chu lập tức tỏ vẻ cung kính: "Lục thiếu, tất cả số tiền ngài vừa thắng đã được gửi vào tài khoản ngân hàng của ngài."
"Cảm ơn!" Cố Thanh Yến rất hài lòng với giao dịch dứt khoát nhanh gọn như vậy, dẫn nhóm thiếu gia về phía cửa bước đi như thể đang từ chối nhận người thân của mình.
Dáng vẻ kiêu ngạo của cậu khiến cho Chu Tử Kỳ người đang dọn dẹp bàn cho khách bên này ngột ngạt không thôi.
Khi đi ngang qua Chu Tử Kỳ, Cố Thanh Yến dừng bước, cậu giả vờ tò mò quét mắt nhìn Chu Tử Kỳ, quay đầu hỏi quản lý Chu: "Thì ra nơi này của các vị còn tuyển học sinh đến làm thêm à?"
Quản lý Chu cười nói: "Ông chủ nói tích luỹ thiện duyên mới có thể tiền vô như nước, cho nên tuyển một vài học sinh làm bán thời gian."
Lục Vọng nhất định sẽ không nói những lời nói, cho nên lời này là ông chủ nói ra.
Cố Thanh Yến bừng tỉnh, khó trách Chu Tử Kỳ sẽ quen biết Lục Vọng, thì ra là vì nguyên nhân này.
"Ông chủ các vị nói không sai." Cậu gật gật đầu đồng ý, sau đó nói với Chu Tử Kỳ: "Cho tôi một ly nước."
Chu Tử Kỳ đang đứng gần cậu bất giác cơ thể cứng đờ, bị Cố Thanh Yến trực tiếp điểm danh, khuôn mặt bất giác đỏ bừng. Trong lòng hắn cảm giác vừa tức giận vừa xấu hổ, nhưng trước mặt bao người, hắn không thể không làm theo ý Cố Thanh Yến.
Chịu đựng lửa giận cuồn cuộn trong lòng, Chu Tử Kỳ bưng khay cứng rắn nói: "Tiên sinh nước của ngài."
Cố Thanh Yến cầm lấy ly nước tùy ý đặt sang bên cạnh, từ trong túi móc ra một xấp tiền Mao gia gia* ném lên trên khay hắn: "Thưởng cho cậu."
*Mao gia gia chỉ Mao Trạch Đông, hình ông đc in lên tiền giấy TQ- RMB- nên còn được gọi là tiền Mao gia gia. Chu Tử Kỳ vốn có tính tự ái cao quẫn bách đến mặt đỏ tai hồng, bị nhiều ánh mắt nhìn như vậy, hắn không thể ném tiền xuống đất mà nói "Tao không hiếm lạ gì đồng tiền dơ bẩn của mày", chỉ có thể cố nén sỉ nhục nhục, kéo ra một nụ cười cứng đờ, không tình nguyện nói: "Cảm ơn tiên sinh."