"Chết! Ta muốn bọn họ tất cả đều phải chết!!"
Linh hồn bởi vì thù hận mà không ngừng vặn vẹo phát ra tiếng rống chói tai, cặp mắt đỏ tươi đó phẫn uất nhìn chằm chằm vào thiếu niên ven đường đang kinh hồn bạt vía do bất thình lình suýt bị oto tông phải.
Ở một nơi cách hai người ba mét, một chiếc oto màu trắng bị hư hỏng nặng lật nghiêng qua, tài xế bên trong bị vỡ đầu chết ngay tại chổ, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện tài xế này chính thân xác của linh hồn đang rít gào không cam lòng.
Lục Tinh Trạch, con trai duy nhất của Lục gia tại thành phố B, từ nhỏ đã nhận hết cưng chiều, là thiên chi kiêu tử được người người hâm mộ, nhưng trời trêu người, năm y 16 tuổi, cha mẹ Lục làm xét nghiệm ADN cho y, kết quả giám định là y và hai người không có quan hệ huyết thống! Điều tra sâu hơn, hóa ra năm đó y và con trai ruột của hai người bị y tá bế nhầm trong bệnh viện!
Y không phải con trai Lục gia, cha mẹ ruột của y là một cặp vợ chồng quét rác ở một thị trấn nhỏ nào đó.
Mà Chu Tử Kỳ người bị tráo đổi thân phận với y lắc mình biến hoá, từ con một người quét rác biến thành Lục đại thiếu gia tôn quý Lục Tử Kỳ, cha mẹ Lục vì muốn đền bù cho hắn, đối với hắn hết sức cưng chiều.
Còn Lục Tinh Trạch trở thành con trai người quét rác, chẳng khác nào từ đám mây rơi vào vũng bùn, ngày xưa nhóm hồ bằng cẩu hữu từng khen y nay vì lấy lòng Lục thiếu gia mới chẳng những chê bai chế nhạo y, mà còn làm khó y ở mọi nơi.
Cha mẹ Lục nuôi dạy Lục Tinh Trạch mười sáu năm, đối với y cũng có hai phần tình cảm, nhưng chút cảm tình đó có là gì so với áy náy đau lòng mà họ dành cho con ruột, cái gì cũng đều không bằng.
Lục Tinh Trạch mất một thời gian rất lâu mới tiêu hóa được sự thật mình không phải thiếu gia thật sự của Lục gia, y cảm thấy biết ơn sự nuôi dạy của cha mẹ Lục, vốn cũng không muốn làm tu hú chiếm tổ, nhưng trong thâm tâm y vẫn chờ mong vào cha mẹ Lục, không ngờ bị Lục Tử Kỳ xem như cái gai trong mắt hãm hại đủ kiểu, thân bại danh liệt, bị cha mẹ nuôi ghét bỏ, hai người không chút lưu tình đuổi y ra khỏi Lục gia!
Lục Tinh Trạch trở thành chuột chạy ngoài đường không chỗ để đi, lòng căm hận mãnh liệt cùng với không cam lòng khiến cho nhân cách y biến dạng, cuối cùng quyết định cùng Lục Tử Kỳ đồng quy vu tận.
Mà khi y điên cuồng dẫm chân ga muốn tông vào Lục Tử Kỳ vừa bước xuống xe, một đứa trẻ chợt chạy đến, chút lí trí còn sót lại khiến y đảo tay lái, cả chiếc xe bay ra ngoài, lộn hai vòng rồi đâm mạnh vào tường!
Máu tươi trộn lẫn nước mắt che kín cả khuôn mặt, Lục Tinh Trạch chết không nhắm mắt, thế cho nên linh hồn kêu gào đòi báo thù.
Sau khi tiếp nhận cảm xúc mãnh liệt của y, đôi môi không còn chút máu của Cố Thanh Yến cong lên một độ cung lạnh lẽo: "Vì một thứ rác rưởi, lại lãng phí sinh mệnh quý giá của mình, hắn xứng sao?"
Ngu xuẩn.
"Dữ liệu đã chuyển giao xong, nhiệm vụ đã bắt đầu, mời ký chủ chuẩn bị sẵn sàng."
Âm thanh máy móc vang lên, thiếu niên với thân hình suy nhược sắc mặt tái nhợt nhắm mắt lại, hàng mi dày cong vυ"t bao lấy khuôn mặt thanh tú trắng nõn tinh xảo, mong manh lại hoa lệ.
Đôi môi đỏ khẽ nhếch, giọng nói dịu dàng của thiếu niên làm người không rét mà run: "Người không hại ta, ta không hại người, người nếu hại ta chính là tìm chết. Những người đó ta sẽ cho bọn họ nếm thử mùi vị đau khổ và tuyệt vọng......"
Khi lần nữa mở mắt ra, Cố Thanh Yến đã thay thế Lục Tinh Trạch đã chết.
Quay lại quá khứ, cậu viết lại kết cục bi thảm của Lục Tinh Trạch giúp Lục Tinh Trạch giải trừ oán khí.
Nhìn thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi trong gương, mặt mày tuấn tú, làn da trắng nõn, cử chỉ cao quý tao nhã, Cố Thanh Yến khẽ nhếch lên đôi môi hồng hào khỏe mạnh.
Đây là một cơ thể trẻ trung tràn ngập sức sống, cậu rất thích.
Cậu đã từng như vậy, tinh thần phấn chấn, thanh xuân dào dạt, nhưng ông trời đột nhiên trêu đùa cậu, lúc đang viết luận văn tốt nghiệp cậu đột nhiên té xỉu ở thư viện.
Kiểm tra phát hiện ung thư thời kì cuối.
Cậu bị nhốt trong một phòng bệnh nho nhỏ trên người cắm đầy các loại dây nhợ, mùi hăng của thuốc khử trùng, những bức tường trắng, âm thanh của các dụng cụ phẫu thuật chiếm trọn năm giác quan của cậu.
Từ một con đại bàng sắp giương cánh bay lượn biến thành một con chim bị nhốt trong l*иg chờ chết, cái cậu mất đi không chỉ là tôn nghiêm và kiêu ngạo, mà còn có tự do và ước mơ.
Thời điểm hệ thống tìm đến cậu, cậu không nghĩ có bánh trên trời rơi xuống, quả nhiên, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ chết, nhưng cậu đã chết rồi, có gì phải sợ đâu?
Kết quả do cậu là người mới nhiệm vụ đầu tiên thất bại, bị hệ thống trừng phạt.
Cảm giác linh hồn bị thiêu đốt, bị vạn mũi tên xuyên qua, bị sấm sét đánh, bị tra tấn bằng những thủ đoạn cậu không thể nào hình dung được, đau đớn đến mức muốn sống không được muốn chết không xong, mùi vị này cho đến nay cậu vẫn không thể nào quên.
Cậu thật sự là một người rất mang thù, bị bắt trói buộc với hệ thống bị bắt hoàn thành nhiệm vụ, tuy rằng cậu có thể kéo dài mạng sống, nhưng cậu cũng không cách nào chống lại hệ thống, hệ thống đặt ra cho cậu rất nhiều hạn chế làm ảnh hưởng nghiêm trọng điểm mấu chốt của cậu.
Mạng sống đáng quý, tự do càng quý hơn, cậu chấp hành làm nhiệm vụ đồng thời cũng cẩn thận tìm cách vừa có thể sống sót vừa thoát khỏi hệ thống.
Cậu không biết điểm cuối của cuộc hành trình này ở đâu, cũng không biết hệ thống có thực hiện khen thưởng như đã nói khi cậu hoàn thành nhiệm vụ hay không, cho cậu cuộc sống mới, cậu chỉ biết đánh bàn cờ này với hệ thống, hoặc là tiến vào vị diện phía sau cao hơn của hệ thống, cậu không thể thua!
Đôi mắt trong trẻo xinh đẹp của thiếu niên nháy mắt trở nên u ám điên cuồng, nhưng cũng trong nháy mắt thiếu niên đã khôi phục lại dáng vẻ cao ngạo kiêu hãnh đầy ý chí, cậu mỉm cười với chính mình trong gương, đôi mắt đen trong veo như sao trời, rực rỡ lấp lánh.
"Trò chơi, bắt đầu rồi."