Tường ngói đỏ xây rất cao, đến khoảng bảy tám thước, người thường khó chỉ thể chạy đằng trời.
Hà Ngọc đi một vòng, tìm được một nơi tốt, cho Nguyên Bảo ngồi xổm xuống con hắn leo lên thành công nhảy vào.
Hắn vốn từ nhỏ luyện võ, thân nhẹ như yến, sau khi giẫm lên tường hai lần, hắn lật người và đáp nhẹ xuống sân.
Cảnh Nam cung rất rộng, vườn không có người trông coi, cỏ dại mọc cao dày đặt muốn chôn hắn luôn trong đó.
Hà Ngọc ẩn mình, tận lực tránh cửa chính, dán tường đi vào trong.
Lãnh cung không hổ là lãnh cung, lạnh lẽo không một bóng người, thỉnh thoảng có nơi phát ra tiên mèo kêu, tuy vẫn là ban ngày, bất quá nó mang cảm giác ớn lạnh run người.
Hà Ngọc tìm mấy phòng nó đã cũ và sớm hoang phế, không ai ở khắp nơi đều đóng mạng nhện, có một ít quần áo cũ nát, trên sàn có mấy vết đỏ đen nhìn không ra là máu hay vết bẩn.
Trên có vét móng tay cào qua, một đường lại một đường, mỏng nhưng thật dài.
Hà Ngọc nhắm mắt lại, tựa như nhìn thấy một nữ nhân diễm lệ ngã ngồi dưới đất, một lần lại một lần dùng ngón tay cào từng đường lên tường, trên mặt si dại tươi cười, những dòng máu chảy trên những đầu ngón tay trắng nõn, in đậm lại dấu vết trên những nơi nàng chạm qua khiến người nhìn thấy là hoảng hốt.
Đây là lãnh cung, nơi tràn ngập oán khí sâu nhất hoàng cung.
Hà Ngọc đi đến nội viện, nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy một khu vườn.
Chính mình cày cấy, đem nơi trông hoa và chậu làm thành nơi trồng các loại rau ăn hằng ngày.
Hắn thoáng phân biệt một số loại, nhận ra trong đó là rau cải xanh và rau chân vịt, dù sao từ nhỏ ngón tay không dính chút nước xuân dương thủy, có thể nhận ra hai thứ ấy là đã lợi hại lắm rồi.
Điền trang nhỏ này được chiếu cố rất tốt, đất còn ẩm ướt, rõ ràng mới có người đến đây.
Nãy đi qua nhiều nơi vẫn chưa được khai hoang, chỉ có nơi này chứng tỏ có người sống.
Nơi đây không lớn, chỉ nuôi sống được hai ba người, nói cách khác trong nội viện cùng lắm có khoảng hai ba người thôi.
Cố Yến Sinh một người, mẫu phi hắn là hai người, vậy còn một người nửa là ai?
Hà Ngọc cước bộ nhẹ nhàng chậm chạp, thật cẩn thận đi ở trong viện, cả người cảnh giác, Tam hoàng tử Cố Yến Sinh rất có thể ở ngay xung quanh đây.
Hắn đi qua hành lang định nhìn vào phòng chính thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người nơi khóe mắt.
Ngồi ở trong viện, một thân hình gầy yếu bị cây cột ngăn trở, khi đứng dạy lộ ra một chút khuỷu tay, sau lại ngồi xuống.
Hà Ngọc vội vàng ẩn thân che giấu đằng sau cột.
Cố Yến Sinh đang giặt y phục, tay áo gấp lại.
lộ ra cổ tay trắng bệch ướt đẫm, cố tình ngón tay lại bị đông lạnh đến đỏ bừng, cùng cổ tay cực kỳ tương phản.
Y dường như không hè cảm thấy lạnh, mặc một chiếc áo choàng mỏng, đưa hai tay vào chậu nước lạnh, lấy quần áo đã ngâm trong đó ra kỳ cọ.
Sau khi giặt xong, đặt vào cái thau gỗ đã thiếu một góc, tổng cộng có ba bộ quần áo, giặt sạch hai bộ, còn một bộ màu sắc trang nhã tinh tế, không giống của nam tử, chắc là của mẫu phi y.
Hà Ngọc ngồi chờ đợi, chờ y giặt xong bưng mân gỗ lên, đệm mũi chân tự mình treo đồ trên sợi dây thừng.
Bình thường hắn không có tính kiên nhẵn, hôm nay cư nhiên muốn chờ đợi một người giặt đồ, phơi đồ, nấu nướng xong hết thảy.
Cố Yến Sinh treo y phục lên xong quay về nhà chính, không bao lâu trong nhà bếp khói bốc lên nghi ngút, y lấy một ít rau từ vườn bên ngoài, rửa sạch đổ vào nồi nấu chính.
Ngoài ra còn có hai cái bánh bao hấp, một cái cho chính mình ăn, một cái để ở đầu giường khẽ nói: "Nương, ăn cơm."
Bên trong không ai đáp lại, Cố Yến Sinh dường như đã quen, hắn đặt bữa ăn lên bàn bên cạnh giường và di chuyển một chiếc ghế dài nhỏ để ngồi trên đó.
Bún sủi cảo nhúng nước lèo ăn rất thơm, cứ như là cao lương mỹ vị trên đời.
"Nương, người nói bên ngoài hoàng cung là cái dạng gì?" Băng ghế nhỏ hướng ra cửa sổ, "Ta rất muốn ra ngoài đi xem một chút."
Những gì hắn đang nói là ở bên ngoài hoàng cung, không phải bên ngoài Cảnh Nam cung, cho thấy hắn đã ra ngoài Cảnh Nam cung rồi.
Chung quanh hoàng cung đều có thị vệ, dễ dàng ra khỏi Cảnh Nam cung, dù sao Cảnh Nam cung là một cung lạnh lẽo, loại cung này trong cung rất nhiều, Hoàng đế sẽ không phái thị vệ tuần tra dày đặt.
Chỉ cần có bản đồ, hoặc chút cảnh giác, không đến nơi thị vệ tuần tra nghiêm ngặt thì muốn dạo một vòng hoàng cung cũng rất dễ dàng.
Nhưng nếu muốn ra khỏi cung thì hơi khó, chỉ có thể đi bằng cửa chính, những đường khác thì đừng nghĩ đến.
Cố Yến Sinh từng là Hoàng tử được yêu thích nhưng khi đó y còn quá nhỏ, giờ lại bị mắc kẹt trong lãnh cung, e rằng cả đời này y chưa bao giờ được ra khỏi hoàng cung.
Giống như một con chim hoàng yến, bị mắc kẹt trong một cái l*иg.
Hà Ngọc trong cung có tai mắt, lại được vào cung đọc sách, Thư Uyển thường được cho nghỉ, hắn ra vào cung dễ như trở bàn tay.
Về điểm này hắn có ưu thế rất cao.
Kỳ thật mang một người rời cung lấy thân phận của hắn thì không phải không thể, chỉ là Cố Yến Sinh có nguyện ý hay không thôi.
Hà Ngọc đứng ở xa xa, chính mắt nhìn thấy Cố Yến Sinh ăn xong lại đi vào bếp dọn dẹp, phải phí một chút thời gian.
Nghe nói mẫu phi thân sinh của Tam hoàng tử là một mỹ nhân, đáng tiếc lại điên dại.
Hà Ngọc trước nay chưa nhìn thấy triệu chứng này, hơn nửa mới vừa nãy tình cảnh có chút khả nghi, hắn nổi lên hiếu kỳ nhảy cửa sổ vào muốn xem tình huống trước.
Sau giờ Ngọ ánh nắng chiều chói chang, từ cửa sổ chiếu vào, trên mặt đất kéo ra một cái bóng đen, chậm rãi tới gần giường.
Hà Ngọc dùng đầu ngón tay mở một góc rèm giường, sau đó đột ngột bỏ xuống, một lúc lâu sau mới mở ra.
Nằm bên trong chính là một thi thể, làn da vàng như nến, tứ chi héo rút, xem bộ dáng này là đã chết một thời gian dài.
Quan sát kỹ hơn, ngũ quan này tương đối cùng Cố Yến Sinh giống nhau, chắc đây là mẫu phi thân sinh của hắn?
Hành vi của Cố Yến Sinh vừa rồi...!
Y sống với cái xác chết lâu như vậy trong một thời gian dài, thậm chí còn bưng trà đưa cơm, nói chuyện làm việc nhà, như còn sống bình thường.
Trong viện truyền tới tiến bước chân rất nhẹ, nhất định Cố Yến Sinh đã xong việc và quay về nghỉ ngơi.
Hà Ngọc mở cửa sổ nhẹ nhàng nhảy ra ngoài, đem cửa sổ trở về nguyên dạng, cũng dừng lại trực tiếp rút đi.
Hắn đến nơi ban đầu bay qua tường cao ngói đỏ của Cảnh Nam cung, dừng lại cách Nguyên Bảo không xa.
Nguyên Bảo vỗn đưa lưng về phía hắn, nghe động tĩnh vội vàng chạy tới, "Thiếu gia, người làm gì mà lâu vậy?"
Có hai nhóm người vừa đến, đều bị hắn lừa đi với lý do lạc đường, còn có một người muốn phái hắn trở về, cũng bị hắn lừa đi.
"Một số việc bị trì hoãn." Hà Ngọc vẫn đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
Hắn nghe nói rằng bệnh tâm thần có thể lây lan, Cố Yến Sinh không phải cũng điên rồi?
Nhưng bên ngoài hắn ta nhìn rất khác, trừ bỏ đôi mắt tĩnh lặng như nước không gợn sóng, không giống những hài tử ở tuổi này ra, mọi thứ khác đều bình thường.
Y có thể tự giặc đồ và nấu cơm, nhưng ăn ngủ vói xác chết thì thật rất biếи ŧɦái.
Xem ra đối với chuyện tỷ tỷ vì hư thai thì Cố Yến Sinh khiến người ta lo lắng hơn.
Tỷ tỷ mấy lần mang thai đều bị chết non đã muốn điên rồ, đối với việc có đứa trẻ phi thường chấp nhất, bây giờ nàng không có khả năng tiếp tục mang thai, Hà Ngọc đành đánh chủ ý lên một người khác.
"Thiếu gia, người rõ ràng có thể tự mình bay vào, tại sao còn giẫm lên lưng ta?" Nguyên Bảo chắp tay áo đi theo.
Hà Ngọc không chút để ý liếc nhìn hắn, "Thoải mái."
Nguyên Bảo, "...."
Hắn ủy khuất a, nhưng mà không thể nói được.
"Thiếu gia, người không phải nói sẽ giúp Hoàng hậu nương nương điều tra rõ chuyện thai chết đó sao? Chúng ta đến đây để làm gì?" Nguyên Bảo giúp hắn phủi bụi trên quần áo.
Hà Ngọc dừng chân phối hợp với hắn, "Không cần tra, ta biết là ai làm."
"Là ai?" Nguyên Bảo tò mò hỏi.
Hà Ngọc chưa nói cụ thể, "Dù sao ngươi cũng không thể trêu vào."
Không chỉ có Nguyên Bảo không thể trêu, hắn cũng không thể.
Hoàng đế đông con, nhưng ba phi tần thân phận cao nhất lại không có.
Một là Hoàng hậu, một là Hoàng quý phi, còn một người nửa là Chu Quý phi.
Hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung, Hoàng quý phi lại được Hoàng đế sủng ái nhất, người kia thân phận kém hơn nhưng tay cầm Phượng ấn, hỗ trợ quản lý công việc ở hậu cung.
Tỷ tỷ nhiều lần ngoài ý muốn bị khi dễ, phụ thân lúc ấy có nói Hoàng đế thật sự rất tàn nhẫn.
Lúc đó Hà Ngọc không hiểu, nhưng sau khi xem xét kỹ hơn, vị Hoàng đế này quả thực rất độc ác, để giữ được ngai vàng, ông ta thậm chí đã gϊếŧ chết những đứa con của mình.
Tại sao cả ba đều không có con trai?
Lúc trước Hà Ngọc nghĩ là do cả ba tranh đấu nhau, nhưng sau này mới biết được chuyện thật không đơn giản.
Tỷ tỷ đã trải qua mấy lần sinh nở đều không thành, lần này chuẩn bị chu đáo kỹ càng, ăn uống sinh hoạt đều cẩn thận hết mực, không có khả năng cái thai lại chết trong bụng, nhưng cố tình nó lại xảy ra.
Có thể đối nàng vô thanh vô thức xuống tay, chỉ có người vô cùng thân cận mà nàng tin tưởng nhất thôi.
Chỉ có Vãn Hạ.
Nhưng Vãn Hạ là từ phủ Thừa tướng đi theo, cùng tỷ tỷ sớm chiều bên cạnh, một quang vinh đều quang vinh, một tổn hại đều tổn hại, nàng lại là cô nhi, sẽ không bị người khác ép bức, hẳn không phải là do tiền tài.
Tại sao lại hại tỷ tỷ của hắn?
Tỷ tỷ trong cung không có bạn thân khuê trung nào, dù có không thể nào lại để bản thân lơ là cảnh giác?
Kỳ thật vẫn còn một người mà tỷ ấy buông bỏ phòng bị, chính là người mà nàng tâm tâm niệm niệm Hoàng đế.
Hoàng đế không muốn nàng sinh ra, nàng làm sao có thể sinh?
Phủ Thừa tướng cùng Thái sư kết thân, quyền lực nghiên về một bên, có Hoàng hậu tọa trấn trong hậu cung, phụ thân lại nổi danh gian thần, Hoàng đế thế nào yên tâm được?
Vạn nhất hạ độc chết hắn, bí mật xử lí sạch sẽ ủng hộ đứa con của Hoàng hậu thượng vị, danh chính ngôn thuận.
Cho nên Hoàng đế sẽ không để tỷ tỷ lưu lại đời sau, nói cách khác là không để tỷ tỷ nhận Cố Yến Sinh làm con dưới danh nghĩa của mình.
Bất quá nàng là nữ nhân đứng đầu hậu cung, tất cả hài tử mà phi tần sinh ra đều phải gọi nàng một tiếng mẫu phi.
Mẫu phi của Cố Yến Sinh đã chết, nàng đem về nuôi dưỡng là hợp tình hợp lý, hơn nửa nàng mới vừa mất con, Hoàng đế chẳng lẻ không ban cho nàng một đứa nhỏ để xua đi nổi đau này sao?
Cố tình Cố Yến Sinh lại có một tật xấu, đang êm đẹp như thế nào lại cùng ăn ngủ với cái xác chết.
Chẳng lẽ hắn thật sự mang tâm bệnh?.