Chương 5

Trong lúc Lucius và Jonathan đang trò chuyện ở trên thư phòng thì Narcissa đã dẫn Ares về phòng của cậu.

Sau khi trò chuyện một lúc thì Narcissa xuống lầu chuẩn bị bữa trưa, Draco thì có nhiệm vụ dẫn Ares đi tham quan trang viên Malfoy.

Hai người đi dạo một lúc thì ngồi nghỉ chân ở ghế xích đu trong vườn hoa, Draco rất thích người em trai nhỏ tuổi này nên đã kể cho cậu nghe rất nhiều chuyện.

"Ồ, vậy ra là anh không thích Cậu Bé Vàng kia sao?" Ares tò mò hỏi.

"Đúng vậy, tên Potter kia là một tên Gryffindor ngu xuẩn. Vậy mà dám từ chối lời mời kết bạn của Malfoy mà đi làm bạn với gia đình Weasley nghèo kiết xác."

Draco nói với vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.

Sau đó hắn kể Ares về chuyện xảy ra năm nhất, cuối cùng bực bội mà kết luận.

"Đáng lý nhà Slytherin đã được Cúp Nhà nhưng vì Potter mà đã bị mất đi. Hơn nữa Dumbledore quá mức thiên vị cho Gryffindor, lúc đó cha đỡ đầu cũng có vẻ mặt không vui."

Ngón tay của Ares nắm chặt đóa hoa hồng vừa mới hái, sau đó cậu nhìn Draco và khó hiểu hỏi.

"Cha đỡ đầu?"

Draco lập tức có vẻ mặt kiêu ngạo và kể cho Ares nghe về cha đỡ đầu của mình.

"Cha đỡ đầu của anh là Severus Snape, là giáo sư độc dược và cũng là viện trưởng nhà Slytherin. Cha đỡ đầu cũng là Bậc Thầy Độc Dược trẻ tuổi nhất."

Ares nhìn vẻ mặt đầy kiêu ngạo của Draco khi nhắc đến cha đỡ đầu của hắn, cậu rũ mắt xuống và nhỏ giọng. "Cha đỡ đầu đối xử với anh có tốt không?"

Draco lập tức gật đầu. "Đương nhiên rồi. Tuy rằng cha đỡ đầu rất nghiêm khắc và khi anh điều chế sai cách sẽ bị mắng thê thảm nhưng cha đỡ đầu đối xử rất tốt với anh. Mỗi khi anh bị bệnh thì cha đỡ đầu đều điều chế độc dược có hương vị trái cây cho anh."

"Ngoài ra năm nay cha đỡ đầu đã cho anh gia nhập đội bóng Quidditch nhà Slytherin, ba của anh cũng quyết định tài trợ cây chổi Nimbus 2001 cho cả đội bóng."

Draco hưng phấn nhìn về phía Ares và phát hiện điều không đúng, sắc mặt của Ares hơi tái nhợt. Hắn hỏi bằng giọng điệu lo lắng. "Ares, em làm sao vậy?"

"Không có gì, chắc là đi đường xa nên em cảm thấy hơi mệt. Draco, em về phòng nghỉ ngơi một chút."

"Ừ". Draco gật đầu và dìu Ares về phòng.

Đến khi cánh cửa phòng đóng lại thì nụ cười nhẹ nhàng trên mặt Ares đã biến mất, trong đôi mắt đen là vẻ ghen ghét và hâm mộ.

Những giọt máu nhỏ giọt trên sàn, Ares mở tay ra và thấy gai của hoa hồng đã đâm sâu vào lòng bàn tay của cậu. Đóa hoa màu hồng bị máu tươi nhiễm lên càng khiến nó hiện lên vẻ đẹp kiều diễm, màu đỏ và màu hồng hòa lẫn vào nhau trông rất chói mắt.

Đúng lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

"Thiếu gia, là tôi."

Ares ngồi trên giường và ngây người nhìn đóa hoa hồng trong tay, cậu cũng không hề ngẩng đầu lên mà nói. "Vào đi."

Jonathan bước vào phòng thì nhìn thấy Ares đang ngồi trên giường, bàn tay phải đang cầm đóa hoa hồng và còn dsang chảy máu. Ông nhìn những giọt máu dưới chân kéo dài đến cái giường lớn, ông không hề có vẻ mặt gì và rút đũa phép ra. Ông dùng bùa rửa sạch dọn dẹp vết máu trên sàn, sau đó chậm rãi đi đến mấy cái đang chất chồng ở bên cạnh rồi lấy một hòm thuốc ra.

Jonathan đi về phía Ares, ông ngồi xổm xuống và lấy một chai độc dược màu đỏ từ trong hòm thuốc ra rồi đưa cho Ares.

Ares liếc nhìn ông một cái và cầm lấy chai dộc dược, cậu uống sạch hết chất lỏng trong tay rồi giơ đóa hoa hồng lên.

"Có phải rất đẹp đúng không?"

"Ừ, rất đẹp." Jonathan trả lời.

Sau đó ông cầm bàn tay đang chảy máu của Ares lên và đặt ở trên đùi của mình, ông cầm cây nhíp và nhẹ nhàng rút tuèng cây gai ra. Suốt toàn bộ quá trình đó Ares không hề nhíu mày cái nào, giống như người bị thương không phải là cậu.

Jonathan lấy chai độc dược khác và thoa lên lòng bàn tay của Ares, ngay lập tức vết máu ngừng chảy và từ từ kết vảy lại. Mấy giây sau lòng bàn tay biến lại bộ dáng bình thường giống như chưa từng bị thường.

"Draco nói người kia rất quan tâm anh ấy, còn dạy anh ấy làm độc dược, khi anh ấy bị bệnh còn điều chế độc dược vị trái cây cho anh ấy."

Ares đột nhiên lên tiếng.

Động tác đóng hòm thuốc của Jonathan hơi ngừng lại, sau đó ông đóng hòm thuốc lại và để nó lên trên bàn.

Tiếp theo ông đi đến trước mặt Ares và giơ tay xoa xoa mái tóc màu xanh lam của cậu bé. Ông biết rõ người kia trong lời nói của Ares là ai.

"Thiếu gia, ngài hâm mộ với thiếu gia Malfoy sao?"

Ares rũ mắt xuống và một lúc sau cậu mới trả lời. "Tôi mới không hâm mộ đâu."

Sau đó cậu không được tự nhiên mà nói thêm một câu.

"Ông Jonathan, ông đừng nói bậy bạ."

Jonathan cười khẽ một tiếng, nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của cậu bé trước mặt khiến ông âm thầm thở dài ở trong lòng. Nói thật từ nhỏ ông đã làm việc tại gia tộc Bourbon, ông cũng là người đã chứng kiến sự trưởng thành của Rent và Ares. Trong lòng của ông thì bọn họ chính là người thân duy nhất.

Nếu có ai dám làm hại bọn họ thì cho dù có hy sinh cái mạng này thì ông cũng sẽ không tha cho người đó.

Đáng tiếc là ông không thể làm tổn thương cái người tên Severus Snape kia được.

Jonathan nghiêm túc nhìn Ares một cái, một suy nghĩ khác lóe lên ở trong đầu của ông. Nếu cả gia chủ và thiếu gia đều thích người kia như vậy, vậy thì ông sẽ tìm cách khiến Severus Snape phải thuộc về gia chủ và thiếu gia.

Còn về Lily Potter kia… Ah! Một người phụ nữ có chồng và đã chết nhiều năm như vậy, cho dù lúc trước còn yêu thì qua mười mấy năm liệu tình yêu kia có còn được như lúc trước không chứ?

Nếu có còn thì không thể so được với người còn sống, dù sao thì gia chủ vẫn có lợi thế hơn.

Đôi mắt của Jonathan nhìn về thiếu gia nhà mình mang theo sự tự tin chắc chắn phải đạt được.