Chương 7

Sau bữa cơm, chúng tôi ở bên ngoài đợi xe.

Tôi thấy Kinh Nhất Hủ chỉ yên lặng đứng một bên đường hút thuốc, tò tò đi qua tùy ý hỏi một câu: “Anh ở hệ nào đó?”

Anh ấy cao hơn tôi cả cái đầu, chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái: “Dù sao thì cũng không quan hệ với em.”

“……”

Mọi người xung quanh đều cười ầm lên.

Tôi lúc đó tức muốn phát hỏa, nhưng chỉ bình tĩnh mà ồ một tiếng: “Em chỉ muốn nhắc nhở anh, khóa quần chưa kéo kìa.”

Kinh Nhất Hủ: “………”

Cười người hôm trước hôm sau người cười.

Nhưng món nợ này ghi sổ chắc luôn.

Lần nữa gặp lại, lại để tôi đυ.ng trúng bí mật của anh ấy.

Hôm đó tôi trèo tường ra ngoài mua đồ ăn đêm, lúc trèo về đi ngang qua khu kí túc xá nam thì gặp một nam sinh áo phông trắng quần đùi, đang đứng bất động ở bên hồ, vừa nhìn liền nhận ra là Kinh Nhất Hủ

Hơn nữa nhìn ánh mắt vô thần, có điểm không bình thường.

Tôi cảm thấy kì quái, liền chạy qua vỗ vai anh ấy: “Ây, này…”

Giây sau liền bị một chiêu quật qua vai ngã sõng soài trên đất.

Ha, đúng rồi đó, tên này bị mộng du.

Tôi nằm viện cả tuần trời, thân bó thạch cao, là Kinh Nhất Hủ phụ trách hộ tống tôi.

Tôi biết thừa người như anh ấy không thiếu người theo đuổi, bởi vậy nên cho dù có cảm tình với anh ấy tôi cũng không biểu hiện ra bên ngoài, ngược lại còn có cơ hội vài lần ở cạnh anh ấy.

Sau đó trong đống người yêu thầm anh ấy, tôi trở thành người đặc biệt nhất.

Dù gì thì nếu có người nói thích mài, có khả năng mài sẽ không thèm care đâu. Nhưng có người nhảy ra chửi mày thì chắc chắn mài phải chửi lại nó rồi.

Sau khi xuất viện, chúng tôi cũng dần dần ít liên lạc lại, cho đến khi chứng mộng du của anh ấy lần nữa phát tác.

Lúc đó tôi vừa cùng bạn cùng phòng đi ăn ở bên ngoài về, lại còn lỡ uống rượu, tôi còn là đứa uống hăng nhất, uống đến quắc cần câu.

Nhìn thấy xa xa Kinh Nhất Hủ đang đứng cạnh hồ tôi chỉ tay bảo bạn cùng phòng nhìn: “Nhìn xem, bạn trai tao lại ra đây câu dẫn tao kìa.”

Tôi xách xách cạp quần, nói: “Nhìn mà xem, xem tao dạy ổng như nào.”

Lúc đó bị sắc làm mù mắt, nghĩ dù gì Kinh Nhất Hủ cũng đang mộng du mà không nhớ gì đâu, tôi muốn lợi dụng mà hôn trộm anh ý một cái.

Nhưng chuyện méo ai ngờ!

Tôi chỉ muốn hôn một cái rồi chạy, ai mà ngờ Kinh Nhất Hủ lại cứ thế mà ghim chặt đầu tôi, mạnh mẽ hôn xuống!

Não tôi đơ rồi, không nghĩ được gì hết.