Chương 1

Tất cả những lời nói dối đều bắt đầu từ cuộc gặp mặt ấy: "Xin chào, Giang tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi"

Giang Dao có chút lúng túng, cô gái ngồi đối diện mặt vẫn không đổi sắc nở nụ cười kiên nhẫn nhìn cô

"Lại có bệnh gì quấy nhiễu đến cô sao?"

Giang Dao nhìn nhanh đối phương một cái, thật ra trong lòng rất muốn hỏi tâm bệnh làm sao mà chữa đây?

Bắt đầu từ tuần trước, bởi vì chịu quá nhiều áp lực từ công việc cô đã tìm đến vị bác sĩ tâm lý này. Sau đó thì hoàn toàn bị khí chất của người đó thu hút, si mê đến độ cơm cũng không buồn ăn. Lại sau đó nữa, vì để tiếp cận người ấy, cô đã dùng phương thức mà cô coi thường nhất từ trước đến nay - đây đã là lần thứ sáu trong tuần cô giả vờ giả vịt đến khám bệnh rồi.

Nữ bác sĩ hơi nhăn mày, thẳng thắn xuống bút, dùng nụ cười dịu dàng của mình để giải tỏa căng thẳng cho bệnh nhân. Nhưng cô lại không biết rằng, Giang Dao vì một nụ cười ấy mà bộ dạng đã sớm hóa thành con nai vàng ngơ ngác.

"À, tôi..." Khó khăn lắm mới tìm được từ để tiếp tục cuộc trò chuyện, liền đụng ngay phải đôi mắt màu hổ phách của cô, một vài sợi tóc lưa thưa rủ xuống bay lượn trước trán, đôi môi cong lên một cách hoàn hảo. Càng nhìn càng giống như một tác phẩm điêu khắc tràn đầy nghệ thuật,khiến người ta không nỡ chạm vào, bất luận là góc độ nào cũng có thể khiến người ta điêu đứng.

Giang Dao cố kìm nén cảm xúc của mình, ánh mắt dời đi đặt lên mái tóc dài trên vai. Đôi mắt cô như dán chặt vào đó nhưng cũng không dám lộn xộn. Cô biết bộ dạng mình bây giờ chắc hẳn rất ngố, bao nhiêu lời muốn nói đều ghìm lại trong lòng, cố gắng tìm một chú đề thích hợp để mở miệng. Vậy mà chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Mỹ nhân quả không hổ là mỹ nhân, đến biểu cảm giật mình lúc tiếng chuông đổ cũng thật là kiều diễm (Bótay.com :v)

Dư Thư mỉm cười áy náy, đứng dậy cầm điện thoại ra ngoài.

Đôi mắt kia chưa từng rời nữ bác sĩ nửa giây, hiển nhiên là vẫn nhìn chằm chằm theo bước chân tiến ra phía cửa của cô. Phía dưới rất đẹp, đôi chân thẳng thon, dài; một tay cô đút trong túi quần; bên dưới là đôi giày cao gót càng tạo cảm giác thoải mái thong dong.

Giang Dao lần đầu tiên trong đời biết được, thì ra một người phụ nữ cũng có thể phong độ đến vậy.

Khi cô nói chuyện, âm thanh phát ra rất ôn nhu nhỏ nhẹ, Giang Dao vểnh tai lên nghe cô nói chuyện điện thoại, trong tâm lại điên loạn không ngừng. Cô nắm chặt ví, lòng bàn tay và trán lấm tấm mồ hôi. Tầm mắt chuyển qua bàn làm việc của đối phương, bên cạnh ống đựng bút có một tấm ảnh.

Cô kéo khung ảnh lại nhìn. Trong đó có Dư Thư đang ôm một cô gái tóc ngắn, dáng vẻ rất thân mật, lúm đồng tiền lộ rõ tươi tắn. Cũng chính vì nhìn thấy tấm ảnh này, cô mới xác định được khuynh hướng giới tính của bác sĩ càng quyết tâm theo đuổi người ấy hơn.

Cô gái trong tấm hình đó... Hẳn là một người mà bác sĩ rất yêu, nhỉ? Đem ảnh chụp chung đặt tại nơi làm việc, sớm chiều đều có thể nhìn thấy, vậy đây nhất định một mối tình khắc cốt ghi tâm của bác sĩ Dư rồi.

Tiếng giày cao gót từ phía cửa truyền tới, Giang Dao biết cô đã nói chuyện điện thoại xong liền đem khung ảnh để lại vị trí ban đầu, còn bản thân thì ngồi thẳng lại. Dư Thư vẫn nở nụ cười thân thiết ấy, mái tóc hơi rối vén ra sau tai, một cử chỉ đó thôi cũng khiến tim Giang Dao đập loạn, đợi đến khi cô đi đến trước bàn làm việc toan ngồi xuống thì bị Giang Dao giữ tay lại.

"?" Dư Thư khó hiểu nhìn bệnh nhân của mình.

Bàn tay ướt đẫm mồ hôi vụng về lôi một thứ gì đó từ trong ví ra, tay còn lại căng thẳng siết chặt góc áo. Đó là một chiếc hộp nhỏ, kiểu dáng rất tinh xảo. Cô ra hiệu ý bảo Dư Thư mở nó ra, Dư Thư trước sau vẫn mù mờ cầm lên nhanh nhẹn mở ra. Bên trong là một đôi hoa tai thạch anhclong lanh lóng lánh, quý phái bất phàm.

Dư Thư ngớ người, bật cười, cô gái trước mặt hai má đã đỏ rực,ánh mắt dời đi, hiển nhiên là đang lấy dũng khí, sau đó liền một hơi nói rõ ràng rành mạch

"Bác sĩ Dư, em yêu chị! Làm bạn gái của em nhé!"

Để có được một câu nói như không vấp không thẹn như thế này, hẳn chủ nhân của nó đã tập luyện trước gương rất nhiều. Thấy Dư Thư nửa ngày vẫn không trả lời cô thấp thỏm nhìn song lại bởi vì vẫn ngại nên tránh mắt mắt sang chỗ khác.

Dư Thư không nhận lấy món quà đắt giá này, Giang Dao càng cúi thấp đầu, chỉ còn cảm giác đối phương vẫn đang nhìn mình hơn nữa còn mang theo một nụ cười đầy ẩn ý

Cô liếm liếm môi, sợ rằng sẽ bỏ qua cơ hội tốt hơn nữa đã đi đến bước này rồi giờ buông xuôi không phải là sẽ phí hoài công sức sao. Liền hết sức cường điệu mở miệng

" Bác sĩ Dư, đối với em chị chính là nữ thần! Thật đấy!" Không nhịn được ngẩng đầu, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn người ấy, cố gắng xác nhận lại một lần nữa "Em vẫn luôn ngày nhớ đêm mông đến chị!"

Phi phi phi! Lời vừa nói ra đã thấy hối hận rồi... Giang Dao trong lòng thầm mắng bản thân hết sức ngu xuẩn, ai lại nói năng thô tục như vậy trước mặt bác sĩ chứ??? Xong rồi, nhất định là sẽ dọa thầy thuốc chạy mất... Không mạo phạm đến mỹ nhân mới là lạ!

Quả nhiên, đối phương phát ra một tiếng cười, lòng Giang Dao lại càng chùng xuống, bên tai truyền đến giọng của Dư Thư "Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi"

Ơ? Giang Dao kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ, lời này... có ý gì? Lẽ nào xu hướng giới tính của bác sĩ không phải...

Dư Thư có thể đoán ra được người trước mặt cô đang nghĩ gì, cười nhạt nói "Tôi đúng là thích con gái" Dừng một chút thu lại nụ cười, ngữ khí nghiêm túc "Thế nhưng, cô không hiểu rõ về tôi, làm sao có thể xác định cô đối với tôi là loại tình cảm ấy?"

Giang Dao há miệng, từng lời từng chữ như rót vào tai cô - bác sĩ Dư thông minh như vậy, lời này không phải là từ chối khéo sao?

Cô nãy giờ vẫn duy trì tư thế đưa quà, trong lòng quả thực kỳ vọng đối phương có thể suy nghĩ lại, song ánh mắt lạnh lùng kia đã xóa đi tất thảy. Khuôn mặt ấy đẹp như trăng rằm, khi chưa trang điểm thì ôn hòa như nước, trang điểm rồi lại sở hữu một thứ gì đó quyến rũ nhưng lại khó chạm đến. Dư Thư thấy Giang Dao vẫn ngồi hừ ra từ này, liền lẳng lặng đặt lại hộp quà vào tay đối phương.

Giang Dao như bị dội một gáo nước lạnh, đã sắp đến giờ tan tầm Dư Thư đang thu dọn lại bàn làm việc của mình, mỗi động tác vừa dịu dàng lại vừa xa cách.

Dư Thư đi đến bên cạnh cô, toàn thân cô như căng ra, trên người cô ấy tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt rất dễ chịu, ánh mắt không biết vô tình hay hữu ý cuốn theo động tác của Dư Thư, Cô ấy cầm lấy túi xách, cúi người xuống gần cô, mái tóc lại lòa xòa trước trán

"Từ nhà cô đến đây tốn không ít tiền xe nhỉ?"

Giang Dao trong lòng tràn đầy sự hồi hộp, câu nói này của Dư Thư ý tứ đã quá rõ ràng đánh tan những mộng tưởng trong cô

Thì ra... Cô ấy đã sớm đoán được? Giang Dao theo bản năng nhìn đối phương một cái, vẻ mặt ấy lạnh bình thản như không có chuyện gì, ngay sau đó từ trong túi xách lấy ra một ít tiền đưa cho Giang Dao "Ngần này chắc cũng đủ tiền xe rồi đấy"

Giang Dao trợn mắt, nụ cười ấy vẫn dịu dàng với cô như vậy, cầm lấy tay cô nhét tiền vào, sau đó nhẹ nhàng rời đi.

Giang Dao nhìn mấy tờ tiền trong tay, không biết nên khóc hay nên cười, dẫu có cười cũng là cười khổ - thanh toán cả tiền xe cho cô, chẳng phải mong giữa hai người không còn liên hệ nợ nần, làm cho cô triệt để quên người kia sao?