Chương 1

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

“Ong —— ong ——”

Trên đường núi truyền đến tiếng máy xe phát động, Ninh Đường cưỡi xe như không muốn sống ở trên đường một cái lại một cái bay qua. Nơi này là một sân thi đấu đua xe tư nhân, chuyên môn để nhóm phú nhị đại chơi xe. Có khi nơi này tụ tập phú nhị đại nửa C thành, một đám ôm mỹ nữ, mở ra xe thể thao. Nhưng tối nay chỉ có Ninh Đường một người.

Ninh Đường quay lại nơi xuất phát dừng xe, gỡ xuống mũ bảo hiểm, lắc lắc đầu đầy mồ hôi, đem mũ đặt ở trên xe xoay người muốn đi. Khi y khóa xe, bên trái có người đang chậm rãi tới gần…… Người kia dùng khăn ngấm thuốc mê bịt mũi Ninh Đường, y giãy giụa như thế nào cũng không buông tay, rất nhanh Ninh Đường liền mất đi tri giác.

Chờ Ninh Đường lại lần nữa tỉnh lại phát hiện chính mình nằm trên đất xi măng, hai tay bị trói ra sau lưng, miệng bị nhét khăn, bên người thủ mấy nam nhân thân hình cao lớn, y không khỏi giãy giụa lên, trong miệng phát ra “Ngô…… Ngô ——!”

“Hắn tỉnh, đi nói cho lão đại.”

Nam nhân bên cạnh Ninh Đường dặn dò những người khác, sau đó dùng súng chỉ vào Ninh Đường:

“Tốt nhất thành thật một chút, đừng làm tôi phát hiện cậu có tâm tư khác, bằng không một súng này đi xuống cũng không phải đùa giỡn.”

Ninh Đường co rúm lại một chút, đem chính mình lui thành một đoàn, cho rằng như vậy liền có thể an toàn.

“Đông…… Đông……”

Tiếng giày da đánh sàn nhà dần dần vang lên, cửa “Kẽo kẹt……” bị đẩy ra, một nam nhân tây trang giày da được mấy tráng hán cầm súng vây quanh đi vào, ở bên người Ninh Đường dừng lại.

“Cậu chính là Ninh Đường?”

Nam nhân mở miệng nói chuyện, giọng hắn thập phần trầm thấp dễ nghe. Ninh Đường ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, nam nhân này lớn lên tuấn tú lịch sự, văn nhã bại hoại, một chút đều không giống lão đại xã hội đen. Ninh Đường cười khổ một tiếng, không nghĩ tới lúc này còn có tâm tình đi quan tâm diện mạo người khác.

“Cậu không nói tôi cũng biết là cậu, muốn trách thì trách ca ca cậu đắc tội người không nên đắc tội.”

Nam nhân ngồi xổm xuống, lấy khăn trong miệng Ninh Đường xuống, “Hiện tại gọi điện thoại cho anh cậu, yêu cầu hắn từ bỏ đấu thầu miếng đất thành nam, bằng không…… Cậu đừng nghĩ sống trở về.”

Nam nhân dùng tay nhẹ nhàng cọ xát gương mặt Ninh Đường, làm y nhịn không được nổi lên một thân nổi da gà.

Ninh Đường trong lòng “Lộp bộp” một chút, ca ca cùng y từ nhỏ bất hòa, không chừng đã sớm ngóng trông mình chết, lúc này không phải vừa lúc làm thỏa mãn nguyện vọng hắn? Ninh Đường mở miệng xin tha:

“Tôi cùng ca ca quan hệ không tốt lắm, hắn khẳng định sẽ không vì tôi từ bỏ đấu thầu, anh nghĩ muốn cái gì? Tiền hay quyền? Tôi đều có thể cho anh, chỉ cần thả ta.”

“Ngô…… Không muốn gọi điện thoại đúng không? Vậy ngượng ngùng.”

Nam nhân dùng chân dẫm bàn tay Ninh Đường, hung hăng nghiền ép. (Tứcccc)

“A…………! A a a a a a đau……!”

“Gọi điện thoại.”

Nam nhân dùng thanh âm không hề cường điệu, người bên cạnh đưa lên di động cho Ninh Đường, y chỉ phải cầm lấy đánh số điện thoại ca ca.

“Đô đô đô ——”

Điện thoại vang lên ba tiếng đã tiếp: “Tôi không biết các người là ai, các người yêu cầu tôi cũng sẽ không đáp ứng, tôi đã báo nguy xử lý, không muốn ăn cơm tù liền nhanh đưa đệ đệ tôi về, bằng không các người không dễ chịu.”

Ca ca Ninh Đường nói xong những lời treo điện thoại, lại gọi đã đánh không thông. Ninh Đường vẻ mặt đưa đám nhìn nam nhân, nam nhân thế nhưng cảm thấy Ninh Đường như vậy có điểm đáng yêu, hắn ngồi xổm xuống nhéo nhéo mặt Ninh Đường.

“Lão đại, gϊếŧ?”

Người bên cạnh dò hỏi, đồng thời dùng súng nhắm ngay huyệt Thái Dương Ninh Đường, dọa Ninh Đường run run. Nam nhân cười cười sờ sờ đầu y, lại dùng tay vỗ vỗ mặt Ninh Đường.

“Gϊếŧ rất đáng tiếc, rửa sạch sẽ đưa đến phòng tôi.” Xói xoay người rời đi.

Bên cạnh mấy tráng hán cơ bắp cũng không nghi ngờ ý kiến lão đại, nhấc Ninh Đường liền đi. Ninh Đường lúc này vô cùng thống hận chính mình “Nhỏ xinh”. Nói nhỏ xinh, kỳ thật Ninh Đường cũng không nhỏ bao nhiêu, 1m72 không tính quá lùn, nhưng đặt bên cạnh phần tử hắc bang cao to liền không đủ nhìn, nhưng hiện tại lại không dám mở miệng mắng người, chỉ phải thành thành thật thật ngậm miệng làm người gỗ.

Ninh Đường theo đường nhỏ quan sát, ý đồ tìm một biện pháp chạy trốn, nguyên lai nơi giam giữ là một tầng hầm ngầm, chậm rãi hướng lên trên đi, càng ngày càng kim bích huy hoàng, so biệt thự Ninh Đường ở còn lớn hơn, trang hoàng còn hoa mỹ hơn.

Rất nhanh, Ninh Đường đã bị xách tới phía trước một gian phòng tắm, nam nhân ném Ninh Đường vào phòng tắm.

“Cho cậu một giờ đem chính mình rửa sạch sẽ, các người này đó phú nhị đại hẳn là thường xuyên chơi nam nhân đi? Đem mông rửa sạch sẽ, tự mình làm tốt bôi trơn, lão đại chúng ta nhưng không nhàn tâm giúp cậu, bằng không xé rách chính cậu khó chịu.”

Nam nhân đột nhiên nhớ tới lão đại đã thật nhiều ngày không có chơi đùa nam nhân, hơn nữa lão đại chưa bao giờ chơi người lai lịch không rõ, người này không chừng có chút đặc biệt, liền mở miệng nhắc nhở Ninh Đường hai câu.

Ninh Đường bị ném vào phòng tắm, giải khai trói buộc, y hoạt động ngón tay cứng đờ, nhìn quanh bốn phía, ý đồ tìm cách chạy trốn. Nhưng bốn phía phòng tắm đều là phong kín, chỉ có trên trần nhà có mấy thông gió bằng nắm tay —— còn làm bằng sắt. Ninh Đường thở dài, nhận mệnh ngồi vào bồn tắm, bị thượng tốt hơn so với bị gϊếŧ, chỉ sợ nam nhân kia thích tiền da^ʍ hậu sát. Không đúng —— vạn nhất hắn thích tiên sát hậu gian làm sao bây giờ? Ninh Đường bị ý nghĩ của chính mình dọa ra một thân mồ hôi lạnh, an ủi chính mình sẽ không sẽ không, nam nhân kia thoạt nhìn không giống biếи ŧɦái.

Bên cạnh bồn tắm bày đồ súc ruột cùng bôi trơn, Ninh Đường do dự một chút, vẫn là cầm lấy nhận mệnh súc ruột ———— vạn nhất nam nhân kia cảm thấy quá hảo sẽ buông tha đâu. Ninh Đường mỹ tư tư làm mộng.

Một giờ trôi qua, nam nhân bên ngoài không kiên nhẫn “Thùng thùng thùng” gõ cửa. Một chân đá văng, đem Ninh Đường còn không kịp mặc quần áo từ trong phòng tắm lôi ra, kẹp Ninh Đường dưới cánh tay liền đi.

“Uy uy uy ——! Tốt xấu để tôi mặc quần áo??” Ninh Đường kháng nghị.

“Nếu không muốn chết tốt nhất câm miệng.”

Nam nhân không thèm nhìn Ninh Đường thỉnh cầu, đem Ninh Đường đưa tới một phòng. Nam nhân ném Ninh Đường xuống, bắt đầu gõ cửa.

“Mời vào.”

Người bên trong trả lời. Nam nhân mở cửa, bên trong lão đại ngồi trên ghế, hai chân giao điệp đang xem báo chí, chỉ liếc mắt một cái, khí thế liền đè ép người thở không nổi.

“Lão đại, người đưa tới, tôi đi trước.”

Nam nhân đá Ninh Đường vào, sau đó đóng cửa lại. Ninh Đường vội vàng bò dậy dùng tay mở cửa, lại phát hiện cửa đã khóa cứng.

Nam nhân đứng dậy, từng bước một tới gần Ninh Đường, y dán trên cửa đem chính mình lui thành một đoàn.

“Tôi gọi Lăng Hạo.”

Lão đại hắc bang mở miệng, sau đó nắm lên Ninh Đường ném tới trên giường. Lăng Hạo xoay người lên giường, dựa vào đầu giường ngồi xuống.

“Ngồi lên tới, làm tôi vừa lòng hôm nay liền buông tha em.” Lăng Hạo đối với Ninh Đường giơ giơ lên cằm.

Ninh Đường vẻ mặt??? Hắn cho rằng hắn là bá đạo tổng tài sao?? Còn ngồi lên tới, như thế nào không cho tôi tự mình động? Bất quá ai kêu chính mình địa bàn người ta, ngày mai có thể sống sót hay không vẫn là không biết.

Ninh Đường tuy rằng là phú nhị đại, cũng thường xuyên ra vào nơi trăng hoa, lại là xử nam không hơn không kém. Y vẫn luôn cảm thấy những người ở đó quá bẩn.

Ninh Đường nơm nớp lo sợ ngồi trên đùi Lăng Hạo, “Đi phía trước một chút.”

Lăng Hạo thanh âm khàn khàn. Ninh Đường chỉ phải đi phía trước ngồi một chút, thẳng đến ngồi xuống giữa hai chân Lăng Hạo, cảm nhận được đồ vật cực nóng chống chính mình. Ninh Đường run rẩy dùng tay đi cởi cúc áo sơ mi Lăng Hạo, đồng thời thừa nhận tầm mắt Lăng Hạo cực nóng. Chờ đến cúc áo toàn bộ cởi bỏ, lộ ra ngực màu đồng cổ. Ánh mắt Lăng Hạo mang theo tò mò đánh giá Ninh Đường, chờ mong y sẽ lấy lòng như thế nào.

Ninh Đường do dự một chút, dùng môi nhẹ nhàng đυ.ng vào môi Lăng Hạo, sau đó tinh tế gặm cắn cằm hắn, tiếp theo đi xuống liếʍ hầu kết, sau đó duỗi tay ôm lấy Lăng Hạo, cánh mông ở đũng quần Lăng Hạo cực nóng kí©h thí©ɧ. Không bao lâu, Ninh Đường cũng nổi lên phản ứng, y đem miệng chuyển qua bên tai Lăng Hạo, liếʍ vành tai hắn, nhẹ nhàng ở bên tai Lăng Hạo rêи ɾỉ.

“A…… Ân…… A ha…… Ân ~……”

Lăng Hạo tới lúc này rốt cuộc nhịn không được, hắn xoay người đem Ninh Đường áp đảo dưới thân, hôn dừng khắp nơi trên người Ninh Đường. Ninh Đường ôm cổ Lăng Hạo cùng hắn trao đổi hôn môi dính nhớp, dùng hạ thân nhẹ nhàng cọ hắn.

“A…… Ân…… Lăng Hạo…… A…….”

Lăng Hạo dùng tay xoa bóp cánh mông Ninh Đường, sau đó đem ngón trỏ cắm vào hậu huyệt nhẹ nhàng thọc vào rút ra. Ninh Đường trước khi tới đã làm tốt khuếch trương, lúc này nhục huyệt không thỏa mãn mà hút ngón trỏ Lăng Hạo chờ mong thứ càng thô tráng cắm vào.

Lăng Hạo nhìn Ninh Đường đã lâm vào tìиɧ ɖu͙©, đem Ninh Đường trở mình bày thành tư thế quỳ bò, sau đó đỡ dương cụ, từng chút cắm vào cúc huyệt Ninh Đường.

“A………… Thật lớn…… Không cần…… Ân…… A……”

Cảm giác dị vật xâm lấn rất nhanh thổi quét thần kinh Ninh Đường, chính là kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt theo đến làm Ninh Đường gần như điên cuồng.

Lăng Hạo chỉ dừng lại trong nháy mắt, liền bắt đầu mạnh mẽ đâm vào rút ra.

“A a a a a a………… Lăng Hạo hỗn đản…… A…… Chậm một chút…… Không cần a……”

Ninh Đường hai tay nắm chặt khăn trải giường, nước mắt sinh lý bị Lăng Hạo bức ra. Hắn trấn an tính hôn hôn thái dương Ninh Đường, đại chưởng bao trùm trên tay Ninh Đường cùng y mười ngón đan chặt, sau đó nhanh hơn tốc độ trừu cắm.

“A a a a a a………… Chậm một chút…… Không cần…… Cầu anh…… Lăng Hạo……” Ninh Đường nhịn không được bắt đầu ra tiếng xin tha.

“Sướиɠ sao?” Giọng Lăng Hạo khàn khàn từ đỉnh đầu truyền tới.

“Sướиɠ………… Sướиɠ muốn chết………… A a a a a a………… Ân a……”

Giọng Ninh Đường đồng dạng khàn khàn trả lời. Thời điểm Ninh Đường sắp đạt tới cao trào Lăng Hạo lại ngừng lại. Lăng Hạo trở mình Ninh Đường, khôi phục tư thế ban đầu.

“Tự mình động.”

Lăng Hạo tàn nhẫn nhìn y. Ninh Đường hai mắt phiếm hồng, bám vào người hôn môi Lăng Hạo, dùng tay ôm cổ hắn, đem đầu lưỡi vói vào Lăng Hạo khoang miệng dây dưa đầu lưỡi hắn cùng nhau cùng múa, sau đó điên cuồng lắc mông.

“Ân…… A……”

Hôn môi cũng không ngăn được nước bọt Ninh Đường chảy xuống đi, tiết ra hai tiếng rêи ɾỉ.

“Ân a ———— ha…… Ân a ——!”

Ninh Đường rêи ɾỉ đột nhiên cao vυ"t, gắt gao ôm cổ Lăng Hạo, côn ŧᏂịŧ ngạnh đến không được bắn ra chất lỏng màu trắng, dính trên bụng nhỏ. Bắn xong, ôm lấy Lăng Hạo, miệng nhỏ thở dốc.

Nhưng Lăng Hạo còn chưa bắn, hắn đem hai chân Ninh Đường quấn trên eo, đè Ninh Đường ở trên tường, hung hăng lao tới.

“A a a a a a…… Tôi từ bỏ…… Cầu anh…… Buông tha tôi đi…… Lăng Hạo…… Quá nhiều…… Thật lớn…………”

Ninh Đường khóc nức nở, tốc độ Lăng Hạo làm y chịu không nổi. Y như một con thuyền cô độc giữa biển rộng chỉ có thể dựa vào nam nhân.

Lăng Hạo cũng sắp cao trào, hắn đem nhục bổng từ nhục huyệt Ninh Đường rút ra, bắt lấy tay y xoa bóp gậy thịt, sau đó đem dịch đυ.c toàn bộ bắn trên người Ninh Đường.

***

Bắn xong Lăng Hạo cùng Ninh Đường trao đổi hôn môi dính nhớp, khi tách ra kéo ra một sợi chỉ bạc da^ʍ mĩ.

“Tôi thao em sướиɠ sao?”

Lăng Hạo hỏi Ninh Đường, đồng thời uy hϊếp dùng thực hạ thân ngạnh lên va chạm Ninh Đường.

“A ha………… Sướиɠ…… Lăng Hạo thao Ninh Đường thực sướиɠ………… A ha……”

Ninh Đường gọi giường trả lời lại khơi dậy du͙© vọиɠ Lăng Hạo, hắn áp đảo Ninh Đường, dùng cự điểu cọ xát y. Xúc cảm cực nóng dọa tới Ninh Đường:

“Tôi không được…… Đừng thao…… Tôi sẽ chết…… Thật sự……” Ninh Đường hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lăng Hạo.

“Tôi giúp anh loát ra được không………… Cầu anh…… Lăng Hạo……”

Lăng Hạo bất đắc dĩ thở dài, bắt tay Ninh Đường đặt ở đũng quần, xem như cam chịu y thỉnh cầu.