Chương 55

Kiều Nhân viết luận văn suốt mấy tiếng, lúc này chẳng còn chút sức lực nào, dựa vào ghế sô pha, "Tớ không muốn ăn dưa chua."

Kỷ Niệm đẩy bát mì ra, đứng dậy chạy đi nấu mì cho cô.

Một ngày Kiều Nhân không kiểm tra wechat, lúc này mới có thời gian mở ra xem.

Trong nhóm chat công việc đã có mấy trăm tin mới, lúc này đang là giờ ăn tối, ngoại trừ mấy câu hỏi han hàng ngày xem tối nay ăn gì thì hầu hết đều là gọi người đi lấy tin.

Tiểu Lý: [Phía đông Đại Kiều xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn, có ai đi cùng không?]

Tiểu Vương: [Không đi không đi, vườn hoa và đường nước ngầm ở Kinh Hải đây này... Còn là khu biệt thự, mùi hương này, chua muốn chết, có bạn đồng nghiệp nào muốn qua đây cùng cảm nhận không?]

.......

Lục Kỳ: [Em đã ở bệnh viện ngửi mùi nước khử trùng cả ngày rồi, đợi một lát nữa còn phải đi tới nơi hỏa táng, có ai tốt bụng mang cơm tối đến cho em không?]

Bên này Kỷ Niệm đã nấu xong mì đặt lên bàn trước mặt Kiều Nhân, mùi canh thơm ngào ngạt, Kiều Nhân hít hai cái, sau đó mở tin nhắn riêng chat với Lục Kỳ: [Bây giờ vẫn đang ở viện sao?]

[Đúng vậy chị Kiều.]

Kiều Nhân nhớ Lục Hạ nói với cô là Lục Kỳ đi lấy tin tức của Vu Minh, lúc này không biết tình huống cụ thể thế nào, liền thuận miệng hỏi:

[Tình hình bên đó sao rồi?]

Lục Kỳ: [Không cứu được.]

Dừng vài giây, cậu ta lại hỏi: [Hôm nay sẽ làm hỏa táng, chị Kiều chị muốn tới không?]

Mấy dòng chữ này thật sự có chút nghiêm trọng, nhưng sau khi nhìn lại vài lần cảm thấy cũng là chuyện trong dự liệu.

Kiều Nhân trầm mặc hai giây, [Muốn ăn gì, tôi mang đến cho cậu.]

Đợi sau khi đầu bên kia trả lời, Kiều Nhân đặt điện thoại sang một bên. Sau khi ăn vài miếng mì lót dạ, giật tờ khăn giấy lau miệng thì lập tức đứng dậy.

Kỷ Niệm đúng lúc đi ra từ phòng bếp, thấy cô đang mặc áo khoác, kinh ngạc nói: "Tối muộn rồi, còn ra ngoài làm gì?"

"Đi lấy tin."

Kỷ Niệm thuận miệng hỏi: "Lại tăng ca à?"

Kiều Nhân: "..."

Cô yên lặng thu lại tầm mắt, cẩn thận sắp xếp lại đồ đạc thay quần áo xong thì ra khỏi nhà.

Lúc Kiều Nhân chạy tới bệnh viện, Lục Kỳ đúng lúc đi từ bên trong ra.

Cậu ta chạy tin tức một ngày một đêm, đặc biệt biệt là còn tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình một người bạn học cấp ba qua đời, tâm trạng không thể tốt nổi, lúc nhìn thấy Kiều Nhân vẫn miễn cưỡng nở nụ cười: "Chị Kiều, chị chờ lâu chưa?"

"Vừa tới," Kiều Nhân đưa mấy cái bánh bao cô mua tới, hỏi cậu ta chìa khóa xe, "Tôi lái, cậu tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi."

"Chị Kiều, chị thật là tốt."

Lục Kỳ nịnh hót, "Kỷ tổng quá hạnh phúc."

"..."

Kiều Nhân cũng không nói chuyện cá nhân với cậu ta, sau khi lên xe đợi cậu ta giải thích qua tình hình xong cũng không quấy rầy cậu ta nghỉ ngơi nữa. Cô mở GPS chỉ đường tới nhà tang lễ.

Nhà tang lễ nằm ở ngoại thành, lái xe đi ít nhất cũng phải hơn nửa giờ đồng hồ.

Thêm vào đó trên đường còn bị tắc đường mười phút, lúc hai người đến nơi đã là hơn chín giờ.

Giống như ở bệnh viện, bên này cũng bị một đống phóng viên quay kín như ong vỡ tổ, thế nhưng bị chặn lại bởi vệ sĩ nên tất cả chỉ có thể quy củ chờ đợi ở bên ngoài.

Kiều Nhân đứng đằng xa, nhàm chán bắt đầu mở điện thoại ra đọc tin tức.

Nửa giờ sau, tình hình vẫn không có bất kì cải thiện nào.

Phóng viên ở bên ngoài ít đi, ngược lại bên trong có thêm mấy vệ sĩ khác.

Lục Kỳ vẫn đang ngủ trên xe, Kiều Nhân cũng không vội gọi cậu ta dậy. Định hỏi xem bạn bè có ai quen biết hai người này không, vừa mở wechat ra đã có người nhắn tin đến cho cô.

Dựa vào ảnh đại diện, là chị họ Tân Nhan.

Kiều Nhân cong khóe môi, mở wechat ra hỏi chị ấy: [Chị, chị về chưa?]

[Vừa xuống máy bay.]

Kiều Nhân gõ vài chữ, còn chưa kịp gửi đi, Tân Nhan ở đầu bên kia đã gửi tin nhắn âm thanh tới: [Hai người Vu Minh là xảy ra chuyện gì vậy?]

Khoảng thời gian này chị ấy đều ở nước ngoài nên căn bản không quá quan tâm đến tin tức trong nước, cho tới hôm nay lúc ở sân bay nghe người ta bàn tán vài câu mới biết chuyện này.

Kiều Nhân sững sờ: [Chị biết hai người họ?]

[Là đàn em Đại học Y, trước kia từng dẫn dắt bọn họ mổ thí nghiệm trong nửa học kỳ.]

[Vậy quan hệ của hai người họ là gì chị cũng biết?]

[Tình yêu nam - nam.]

Cách vài giây, Tân Nhan gọi điện tới. Chị ấy cũng không nhiều lời hỏi thẳng vào chủ đề, "Tiểu Kiều, em đang theo tin tức này à?"

Kiều Nhân đáp một tiếng.

Cách đó không xa một đám người đang hỗn loạn, truyền qua điện thoại tới đầu bên kia, giọng Tân Nhan dừng lại, [Ở trường học của bọn chị có một cây cổ thụ trăm năm, trên đó có không ít dây tơ hồng của các cặp tình nhân buộc lên. Chị nhớ ngày trước hai người Vu Minh cũng từng buộc, giấy đỏ chữ vàng, ngày mai em có thể qua xem một chút.]