Chương 37: | Ngủ trên sa lông

(lHồ Văn Hiền dịch)

Mũi tên và bài ca

Tôi bắn mũi tên vào không trung

Tên rơi xuống đất biết đâu chừng

Tên bay nhanh quá, làm sao mắt

Kịp nhìn theo trong khoảng mênh mông.

Tôi thở bài ca vào khoảng không,

Lời ca rơi xuống biết đâu chừng,

Có ai tinh mắt nhìn theo được

Lời ca bay qua cõi mênh mông.

Lâu thật lâu sau, trong thân sồi

Tìm lại mũi tên mới tinh khôi,

Bài ca, nguyên từ đầu tới cuối,

Thấy lại trong lòng bạn thân tôi.

- --

(Hằng Như dịch)

Mũi tên và lời ca

Mũi tên tôi bắn lên trời,

Nhìn theo mất hút giữa vời không gian,

Mũi tên rơi xuống vội vàng,

Không ai nhìn thấy, gió ngàn lướt qua.

Bài ca tôi hát ngân nga,

Quyện vào trong gió đi xa muôn trùng,

Hòa vào trời đất mênh mông,

Mãi tìm chẳng thấy, hư không bặt lời.

Rồi lâu, mọi thứ dần quên,

Mũi tên còn đó nằm trên cây sồi,

Bài ca nốt nhạc không rời,

Trái tim ấm áp của người bạn thân.

- --

(bản gốc của nhà thơ Mỹ Henry Wadsworth Longfellow)

The arrow and the song

I shot an arrow into the air,

It fell to earth, I knew not where;

For, so swiftly it flew, the sight

Could not follow it in its flight.

I breathed a song into the air,

It fell to earth, I knew not where;.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

For who has sight so keen and strong,

That it can follow the flight of song?

Long, long afterward, in an oak

I found the arrow, still unbroke;

And the song, from beginning to end,

I found again in the heart of a friend.