Chương 20: Tôi và Lộ Kim Thời gặp nhau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô nổi khùng cái cho tôi nhìn xem nào

Cam Linh tìm ra Lộ Kim Thời đơn giản như trở bàn tay.

Độ nét của cái điện thoại cũ so với cái mới như tốc độ của người đi bộ sánh với xe máy phóng vùn vụt, chỉ tấm ảnh kia thôi là đủ cho cô ta tìm được anh ấy rồi.

Trên hình là lúc Lộ Kim Thời vừa bước ra từ tiệm lẩu, nhà anh ấy gần đó, mà quán cay Tứ Xuyên này cũng không xa mấy. Cam Linh lượn qua vài vòng như ma ám là tìm được ngay, cô ta cứ dò đầu vào mỗi cửa tiệm ngó chừng, đúng lúc tôi ngồi đối diện với Lộ Kim Thời, đồng thời hướng ra cửa, nên bị Cam Linh bắt được.

Tôi trừng mắt với Cam Linh, khí thế không thể thua cô ta. Cam Linh thì không cố ý lườn tôi, cô ta chỉ là thong thả đầy tự tin nhìn lướt qua, hơn nữa với tác phong tàn nhẫn không từ thủ đoạn của cô ta thì ánh mắt hình viên đạn đó đã đánh bay nửa bình máu của tôi, tôi lại với lấy chai bia lấy thêm can đảm.

Tính Lộ Kim Thời thấy ai đều làm như người ta là bạn tốt từ lâu, còn rành xem mặt đoán ý nên lập tức đon đả: "Hai người biết nhau à? Vậy cô qua đây ngồi đi, nào nào nào —"

Anh ấy dịch cái ghế sang một bên, nhưng Cam Linh chẳng có vẻ gì là cảm kích cả, đứng dậy đè lại cái ghế, lắc đầu, cẩn thận dò xét Lộ Kim Thời rồi thô lỗ hỏi: "Tôi muốn hỏi cái này, cậu biết được bao nhiêu về vụ gϊếŧ đứa trẻ ở trường Cây Mận bảy năm trước vậy?

Chủ quán chen vào: "Tôi có nghe chuyện đáng sợ này nè, có điều là không được thấy tận mắt. Đúng là táng tận lương tâm mà, con nít tí tuổi cũng không tha, mấy giáo viên nhà trẻ đó làm ăn kiểu gì nữa không biết."

Lộ Kim Thời chợt cất cao giọng: "Có thêm người rồi, cho thêm tô canh bí thịt viên đi!" (1)

(1) Canh bí thịt viên: món ăn nổi tiếng tỉnh Quảng Đông:Con Thuyền Trống - Chương 20: Tôi và Lộ Kim Thời gặp nhauTôi xoa mặt, nuốt lời nói chực trào bên khóe môi xuống với hớp bia.

Dường như Lộ Kim Thời đã đoán được Cam Linh là ai, anh ấy không di chuyển ghế mình nữa, vốn dĩ bàn bên cạnh đã có sẵn bốn cái ghế rồi, anh ấy chỉ cái ghế bên cạnh tôi: "Cô ngồi xuống nói chuyện đi nào."

Lộ Kim Thời khác với tôi, anh ấy có thể làm chủ nhịp điệu cuộc trò chuyện ở mọi lúc mọi nơi, chỗ nào cũng là sân nhà anh ấy, hàn huyên một lúc là có thể sắp xếp cho người khác nhanh như cơn lốc. Còn Cam Linh cũng nắm giữ quyền chủ động của cô ta, chỉ là giống như dây thun chậm rãi đàn hồi trở lại, dẻo dai bền bỉ vô cùng.

Cam Linh vẫn chưa chịu ngồi xuống, giật đi chai bia trong tay tôi: "Xem cái mặt cô uống bia bị dị ứng kìa, đỏ như cái đít khỉ luôn."

Tửu lượng tôi thấp lẹt đẹt gần như là con số không, tôi dựa vào tường không nói câu nào. Cam Linh để chai bia sang một cái bàn trống khác, đang muốn lên tiếng thì phía ngoài có thêm mấy người khách mới tới, ông chủ lập tức ra tiếp đón.

Tiếng chọn món ầm ĩ vang lên, nhóm khách nam bên kia hỏi về món ruột của quán, rồi ông chủ được dịp kể lể bên mình là kiểu Tứ Xuyên chính thống thế này thế nọ, dông dài cả buổi. Giữa mớ âm thanh ồn ã nào nhiệt thế này thì đúng không hợp để bàn luận chủ đề gì nghiêm túc cho lắm.

Thức ăn được dọn lên, Lộ Kim Thời lấy đôi đũa: "Ăn thôi, ăn thôi, chúng ta ăn trước đi, bữa này anh mời."

Dường như Cam Linh đã quen uống rượu, uống hết ly đầu, không rót tiếp mà úp cái ly xuống, đan đôi bàn tay đầy sẹo trên bàn, nhướng mày cười: "Cậu hình như làm... bán hàng... bán nhà đất à?"

"Bán sỉ đồ nội thất, nghề phụ là làm trang trí nội thất," Lộ Kim Thời uống tiếp nửa ly rượu, hít sâu, "Chị này, nói thật lòng thì tôi cảm thấy chuyện của chị rất đột ngột, nhưng không phải là không bàn bạc được."

"Cậu nói đi."

"Chúng ta không nói đến Tiểu Hồi ha, em ấy tuân theo kỉ luật, giữ gìn luật pháp, cái gì không được nói là không nói. Vậy chúng ta cũng cần tuân theo quy định đúng không? Trừ phi chị nói không đi trả thù, không đi gϊếŧ người, thì chúng ta lại có thể bàn tiếp."

"Chuyện của cô ta là chuyện của cô ta." Cam Linh vẫn như nước đổ đầu vịt.

Lộ Kim Thời cúi đầu cười: "Nói cũng đúng, tôi thì đã kết hôn... à mà Khương Tiểu Hồi này, em vẫn còn độc thân sao?"

Bỗng dưng anh ấy lôi tôi vào câu chuyện, tôi không muốn tham gia nhưng lại đang là trung tâm việc này, bất kể là hai người kia đang đối chiến phá chiêu của nhau cũng được, mà đang diễu võ giương oai phô diễn sức lực cũng được, nếu kêu đến tên tôi, thì tôi đây cũng bày ra chiêu thức của mình.

"Không bàn đến chuyện tôi tuân theo hay trái pháp luật gì... Tôi cảm thấy bảy năm trước cô không chăm sóc con bé đến nơi đến chốn là lỗi của cô, mà để con bé chết ngay trước mắt mình là lỗi của tôi, cô muốn tìm thủ phạm thì chỉ mình tôi trong cả cái huyện Năng này biết hắn là ai, trông như thế nào. Cô muốn động chân động tay gì thì chỉ giữa hai chúng ta thôi, cô mua chuộc được tôi, hay uy hϊếp, dụ dỗ tôi, dùng thủ đoạn gì cũng được, nhưng đừng lôi người khác liên lụy vào."

Trút xong nỗi lòng, tôi định bưng cái ly lên uống ực một phát đầy oai vệ giống dân sành sỏi, bỗng nhận ra cái ly của mình đang đựng nước cam, thế là khí thế đang hùng hổ như xã hội đen trở thành dáng điệu buồn cười như anh em nhà gấu Boonie (3). Hỡi ôi, đã là giáo viên mầm non rồi mà còn trẻ con như vậy sao? Tôi sinh bực bội với chính mình, chuyển qua chai Nhị Oa Đầu thì Lộ Kim Thời lập tức giơ nó lên cao, còn Cam Linh thì phán thêm: "Lại nổi giận rồi."

(3) Có thể tác giả đang ám chỉ từ "xã hội đen" ở vế so sánh trước với loạt phim "Người trong giang hồ." Loạt phim ra mắt năm 1996 đề cập tới sự thành lập và thanh trừng lẫn nhau tranh giành địa bàn những băng đảng xã hội đen của Hồng Kông.

Anh em nhà gấu Boonie: sêri phim hoạt hình Boonie Bears nổi tiếng bên Trung, nhân vật chính là hai anh em nhà gấu và gã thợ săn đầu trọc:Con Thuyền Trống - Chương 20: Tôi và Lộ Kim Thời gặp nhauTôi y như đứa nhỏ chưa thành niên ngồi nhầm bàn tiệc, rõ ràng tôi mới là trung tâm của câu chuyện, thế mà lời trong lời ngoài của hai người họ cứ luôn ám chỉ bàn con nít ở nơi khác.

"Đúng thế, tôi thấy không được đó, cô là ai vậy, cô có quyền gì bắt người khác làm đồng lõa gϊếŧ người với cô chứ? Nếu cô là người mẹ có trách nhiệm thì tôi còn có thể phạm pháp một lần vì áy náy, nhưng cô không phải thế, cô lấy quyền gì mà quấy rầy cuộc sống người khác như đúng rồi vậy? Cô nghĩ nổi khùng la lối khóc lóc là được sao? Tôi cũng làm được vậy, tôi cũng biết cáu là gì đó!"

Có lẽ do tác dụng của hơi men, đáng ngạc nhiên thay là tôi không có run rẩy, không có rơi nước mắt, mắng Cam Linh trôi chảy không sót ý nào.

Lộ Kim Thời hòa giải: "Nào nào, mọi người đều nhìn em kìa, nói cái gì vậy chứ." Rồi anh ấy mỉm cười hài hước nháy mắt với bàn bên cạnh, giống như nói tiếng lóng giữa cánh đàn ông với nhau, tôi có thể hiểu được ý đó là "Khổ thế đấy, cô ấy lại lên cơn rồi, mấy ông hiểu mà." Nhóm bên kia cười xòa, xem lời tuyên bố nghiêm túc của tôi thành câu bông đùa rồi để trôi tuột đi tận chín tầng mây.

Cam Linh bám riết không thả: "Cô nổi khùng cái cho tôi nhìn xem nào."

Tôi thật sự không thể chịu nổi cảnh cô ta khıêυ khí©h mình nữa, giận dữ túm lấy chai rượu muốn ném xuống đất cho cô ta nghe thật rõ âm thanh vang dội từ cơn cuồng nộ của tôi.

Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, tôi đặt lại chai rượu lên bàn.

Mà cuối cùng Lộ Kim Thời vẫn đứng về phía tôi: "Đó, không phải là chị thấy Tiểu Hồi hiền lành nên làm tới sao? Ở đời toàn là kẻ yếu bị bắt nạt, với cả trông chị như kẻ liều lĩnh không màng cuộc sống nữa ấy. Tôi không biết chuyện cụ thể như nào, nhưng qua hôm nay tôi thấy chị đang ép buộc em ấy, còn em ấy thì không muốn tiết lộ gì hết. Tôi quyết rồi, chuyện này tôi phải nhúng tay vào, Khương Tiểu Hồi nè, nếu người này có làm gì em thì em cứ gọi thẳng cho anh."

Tôi quay mặt đi tính tiền, ngay lập tức Lộ Kim Thời đứng lên giành chức chủ xị, đến khi anh ấy giành chiến thắng trong cuộc tranh đoạt giữa chúng tôi thì Cam Linh đã biến mất.



Ở quán cay:

Tui: Chà, có rượu vào là bạn Khương làm mấy phép so sánh hề hước ha:">

Khương được-cưng-mà-không-biết: Hề hước quỷ gì, đưa rượu cho tui!

Cam Sói Lớn: Cái này đưa chị, bàn con nít bên kia lận kìa.

Hôm nay bình luận Tấn Giang vẫn rất là đông vui:

ID Ôn Tửu — 24/08/2022:

Chemistry giữa chế Linh với Hồi Hương thiệt là hấp dẫn, hồi hộp muốn chớt

ID zero — 16/08/2022:

Chế Linh: Mấy bác không ngờ phải không, tui tới ăn chực đó

ID Gió mùa hạ hiu hiu (Tiêu Tiêu Hạ) — 10/08/2022:

Hahaha biến thành như mấy con gấu thiệt luôn

ID Vol — 02/08/2022:

"Bàn con nít ở chỗ khác" =)))

ID kk — 26/07/2022:

"Tôi xứng đáng bị Cam Linh xách đi như con gà nhỏ" hahahaha ultr cứu mị, bụng mị đau qtqd =))))

ID URBETNG — 19/07/2022:

Tính tình cô Tiểu Khương tốt quá đáng luôn ấy

ID Cá trong chậu — 06/06/2022:

Cô giáo Tiểu Khương nha, uống rượu là để lấy thêm can đảm mà lúc giận lên chỉ được toát ra được ba phần năm, rồi còn muốn nuốt về thêm một phần, thiệt là muốn nhìn lúc bản nổi khùng thật sự á

Còn Lộ Kim Thời đúng là sư phụ lập lờ nước đôi ha

Nếu tôi mà là Cam Linh thì ngay tối nay sẽ xách rượu tới quậy cô Tiểu Khương luôn, tục ngữ ông bà mình nói câu nào trúng câu đó, rượu vào thì lời ra ha, thừa thế xông lên truy hỏi là xong...

- -

Truyện được đăng duy nhất tại truyenhdt.com và wordpress, và thường xuyên được chỉnh sửa lỗi, mọi người hãy ủng hộ editor tại đây nhé:

https://truyenhdt.com/tac-gia/amocbinhphuong

https://amocx2.wordpress.com