Cậu mỹ nhân là một người đàn ông tác phong nhanh nhẹn. Không giống mỹ nhân ôn nhuận như ngọc, cậu y tiêu sái, phóng khoáng, làm người cũng rất ngay thẳng.
Vui liền cười, giận liền bộc lộ ra.
Sống thật với bản thân mình.
Y biết thỏ tinh sợ nên thi triển thuật pháp để nó tạm thời không cảm thụ được khí tức của những con rắn khác.
Y biết thỏ tinh đến đây để tìm gì. Cháu trai ngốc của y vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, ngay cả lúc đắp lại hồn phách cũng không quên nhắc y, sẽ có người đến đây tìm nó.
Dặn y phải chăm sóc tốt cho người ta, không được để xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.
Đó là đứa cháu duy nhất của y.
Nhưng đang lúc y đau đầu không biết phải làm sao mới tốt với một thân tàn hồn của nó, lại thấy nó vẫn không quên nhắc về vợ của mình, càng giận đến muốn đánh cho thằng nhóc này vài cái.
Bản thân mình còn không tự lo được, nhớ thương vợ con cái gì!
Hừ! Y sống gần nghìn năm, khó khăn lắm mới yêu một người, thế mà cmn lại là thần tiên hạ phàm, về thiên đình cái là trở mặt không quen biết, làm như năm đó người dây dưa là y vậy. Rõ ràng là tên thần tiên kia không biết xấu hổ theo đuổi y cơ mà.
Thằng nhóc này còn ở trước mặt y khoe vợ khoe con, không phải là chọc vào chỗ đau của y à?