Trúc tinh nhéo tai thỏ, thỏ tinh đạp thật mạnh vào hạ bộ trúc tinh.
Hai con yêu tinh ấu trĩ cấu xé nhau một hồi.
Trúc tinh phong độ, thoát tục, ngọc thụ lâm phong bị cào thành đầu tóc rũ rượi, nó thi pháp áp chế con thỏ trong tay: "Ta nói rồi, đưa mỹ nhân đi khỏi đây mau."
Thỏ tinh đỏ mắt giãy dụa: "Không! Thư sinh của ta, ta không đưa đi đâu cả!"
"Y không phải là thư sinh!"
"Y biết đọc sách, vẽ tranh, làm thơ!"
"Ta cũng có thể tìm cho ngươi một người khác biết đọc sách, vẽ tranh, làm thơ!"
"Không! Ta chỉ muốn y!"
"Ngươi đây là bị sắc đẹp che mờ mắt rồi!"
"Rõ ràng ngươi cũng chảy nước miếng!"
Thỏ tinh hai mắt rực lửa, trúc tinh không được tự nhiên buông lỏng tay: "Được rồi, ta thừa nhận ban nãy ta cũng thất thố. Nhưng ta cảm thấy thân phận y không đơn giản. Ngươi ngốc như vậy cẩn thận kẻo bị người lừa đi cạo lông, lột da làm áo choàng."
"Sẽ không đâu..."
"Ngươi mới gặp y bao lâu, làm sao biết được?"
Thỏ tinh hơi do dự vò vò tay áo, nhỏ giọng nói: "Không biết, nhưng ta cảm thấy y sẽ không như vậy."